Chap 33 : Lộ tẩy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đừng sợ." Cái giọng dịu dàng của Jimin  trôi dạt sang buồng vệ sinh bên cạnh làm Jisoo buồn nôn chết mất, nỗi sợ của cô cũng theo đó giảm đi phân nửa.

Suy nghĩ tỉnh táo hơn, Jisoo lúc này chợt nhận ra mình và Jin đang ở trong tình cảnh ngại ngùng như thế nào...

"Cút ra!" 

Jisoo rít lên. Cô trừng mắt nhìn Jin . Hai người đứng đối diện nhau, một tay cậu ta vòng qua người cô, còn cánh tay còn lại chống lên cánh cửa, khiến cô đột nhiên trở nên nhỏ bé, nằm lọt thỏm trong lòng cậu ta. Tư thế này thật là quá mờ ám, hoàn toàn không phù hợp với tình hình chiến tranh giữa hai người.

Jisoo âm thầm rủa: "Tổ sư bố thằng cao kều..". Và cô nhanh chóng đẩy Jin ra, nới rộng khoảng cách giữa hai người. Nhưng cô không ngờ, lúc đẩy tên kia đi, cả người cô cũng theo quán tính, nghiêng về phía sau và..

"Cẩn thận." Jin  phản ứng rất nhanh. Chưa gì bàn tay cậu ta đỡ lấy đầu Jisoo 

Cô cứ nghĩ rằng mình sẽ bị đập đầu vào cửa. Khoảng cách lại một lần nữa bị thu lại, còn gần hơn trước, ngại ngùng đễn nỗi chẳng thể nhìn thẳng vào đối phương. Jin biết trong lòng cô khó chịu với mình nên chẳng dám làm gì quá trớn, liền tự động đứng lui ra. Nhưng vì không gian quá hẹp dù có nới rộng ra thì cũng chẳng được bao nhiêu.

"Đừng lục đục nhiều.."

"Đm.." Jisoo lầm bầm chửi. Cái giọng bình thản lúc này của Jin là thứ cô ghét cay ghét đắng, rõ ràng hai người còn đang chiến tranh!! Còn đang chiến tranh!!!

*

"Cộp.. cộp......."

Tiếng bước chân bên ngoài thu hút sự chú ý của cả bốn người. Jisoo loáng thoáng nghe thấy tiếng "suỵt suỵt.." nho nhỏ của Chaeyoung  ở sát vách. Lại có biến rồi. Tiếng động bên ngoài rất loạn, ngoài tiếng chân còn cả những tạp âm kì lạ. Tiếng động mỗi lúc càng rõ ràng, dường như là tiến về phía bên này, mà thứ tạp âm kì lạ kia - hóa ra là ai đó đang trò chuyện, giọng nói có phần hơi dị dị khác người.

"Ê.. mày vào nhà vệ sinh tìm đi..." 

 Một giọng nữ vang lên, oang oang lên như gần sát bên tai làm cả bốn người trong nhà vệ sinh giật thót,

Chaeyoung  áp sát tai vào cánh cửa, không nhịn được run lên một cái, bàn tay càng ra sức nắm chặt lấy mép áo.

"Bật đèn lên. Bên trong tối thế kia nhìn thế đ nào được.."  Đối phương trả lời, là một giọng trầm trầm 

"Mà chắc cũng chẳng cần kiểm tra đâu. Có bị dọa đến mấy thì bốn con người đó còn lâu mới chịu chui vào cái chỗ của nợ này."

"Nghe có vẻ hợp lý.." Bên kia hùa theo, cũng không có thêm bước chân nào nữa vang lên, có vẻ không định bỏ đi.

Dây thần kinh của bốn đứa căng như dây đàn, không hiểu sẽ có cái gì nữa thì đột nhiên có tiếng đồ đạc bị vứt xuống và kèm theo là một giọng nữ quen thuộc, quen đến không thể quen hơn..


"Đm. Nóng chết tao rồi."

"Mày tưởng có mình mày chết à.?! Tao cũng sắp ngộp chết mịe rồi đây này. Tổ sư, biết bao nhiêu bộ, mày chọn đúng bộ đ có lấy một cái lỗ để thở. Ngu như lợn!!!" Lần nữa, một giọng nam đáp trả, âm thanh thoáng hơn, rõ ràng chứ không phải thứ tiếng khác khác người lúc đầu.

Mà kì lạ ở nỗi là sao không chỉ một mà cả hai giọng này đều quen quen?!

Chaeyoung cứ thấy nó sai sai. Cô ngẩng đầu lên, liền bắt gặp vẻ mặt đầy nghi ngờ của Jimin . Cô thấy rõ ràng hơn nhiều, hóa ra, không phải chỉ mình cô thấy chuyện này kì lạ. Biết đâu, ở ngay bên cạnh, Jisoo và người kia cũng đang thấy khó hiểu như này.

..

Hai người bên ngoài nói qua nói lại không biết là bao lâu. Càng nghe càng thấy quen thuộc. Cũng chẳng có giọng nói thứ ba chen vào nên cuối cùng, kẻ tình nghi cho vụ ma quỷ lần này đã thu gọn lại chỉ còn hai người – hai kẻ đang mất tích, Lisa và Suga

"Để tao thò đầu ra ngoài xem xem hai con khốn nạn kia có thật là chúng nó không.,. Mày giữ chặt lấy tao, đừng để tao bị ngã sấp mặt lờ xuống dưới này đấy." 

Chaeyoung nói thầm vào tai Jimin vô cùng tự nhiên mà không hề hay là khi cô làm vậy lại khiến cho mặt  cậu đỏ sẫm thêm một tầng nữa 

 "Ok??" Chaeyoung ra dấu tay, ánh mắt tròn tròn nhìn cậu đầy nghi hoặc.

Hai người bây giờ đang chen chúc đứng trên nắp bồn cầu để phòng trừ trường hợp đám giả ma kia thò đầu xuống phía dưới nhìn chân. Cái nắp vừa nhỏ vừa bé, lại mong manh, sợ là chẳng chịu nổi sức nặng của hai người. May là Jimin  nhanh trí, không ngại bẩn nên ngồi lên cái phần vuông vuông phía sau nên Chaeyoung mới đứng được thoải mái.


"..." Chaeyoung cố rướn người về phía trước, thò đầu cao và nhìn qua chỗ hổng giữa cái cửa và trần nhà. Một tay cô giữa vào thanh cửa, tay còn lại khua khoắng về phía sau chờ đợi..

Đấu tranh mãi, Jimin mới dám giữ lấy bàn tay đang chìa về phía mình. Hai tay nắm chặt vào nhau, cậu có thể cảm nhận rõ ràng người kia đang thấy an tâm hơn, cả người bớt run run. Nhưng trái lại, cậu đã hoàn toàn rơi vào mất bình tĩnh, tiếng trái tim cậu đang đập như một con điên trong lồng ngực mà chỉ mình cậu nghe rõ.

Giọng nữ khoái trá cười khanh khách 

"Phát hiện ra cái phòng đạo cụ kia sướng thật, bên trong toàn mấy cái hay hay. Khóa trước đúng là thông minh hết chỗ nói.. Mà cũng đ hiểu sao bốn con người kia dễ lừa vãi nồi, mỗi thế mà sợ như bị móc thận, mặt đứa nào cũng trắng ởn.. Mày thấy mấy đứa nó lúc bị mình đuổi không? Hahhaahaaaa!!~"

Truyền đến là một tràng cười dài dài không dứt, chắc chắn là hai đứa này đang cùng nghĩ đến một thứ nên mới đồng cảm như thế này.

Ba giây... Chaeyoung chỉ mất đúng ba giây để nheo mắt nhìn hai cái đứa khốn nạn kia.

Đm.. hóa ra là toàn người quen thật.

Mặt mũi Chaeyoung sầm sì, cô cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm. Cô thề với chính cái tên ba mẹ mình đặt ra này, nếu cô không tự tay đánh cho hai đứa đơn mạt kia một trận thì cô sẽ tự viết ngược tên mình vào bài kiểm tra Toán Văn Anh cuối kì này..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net