Chap 40 : Thôi xong rồi ....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Xừi ơi , mở thông báo lên đã mắt cái giề đâu á . Cảm ơn mọi người nhìu nhìu nhìu đã ủng hộ truyện nha  . Dồi vô truyện nào 

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 Lâu lắm rồi mới được trải qua cảm giác học trọn vẹn hai tiết đầu, nhất là sau bao nhiêu chuyện li kì và hơn mười ngày nghỉ Tết. Giờ này đi học, cũng đồng nghĩa là kì thi học kì chỉ còn ngót nghét gần hai tháng rưỡi nữa. Ai cũng lại cắm đầu vào bài tập này, bài tập kia và mấy chục bài kiểm tra để đủ các đầu điểm cần thiết, căng thẳng nhất là mấy bài hệ số hai.

Tiết đầu là Văn, hai tiết tiếp theo cũng là Văn - sáng nay đúng là thảm họa rồi. Giáo viên Văn thì khó tính, chưa kể thời khóa biểu sang kì hai còn mới đổi lại, hai tiết tiếp nữa là hai tiết Lý của chủ nhiệm. Đúng là buổi sáng địa ngục.

"Này.. sao mày cứ quay xuống thế?! Cổ muốn nghẹo rồi à?" 

Jin  khó chịu lườm con nhỏ Chaeyoung  cứ chốc chốc lại quay đầu xuống nói chuyện với Jisoo  làm cậu không thể mở miệng làm hòa. Bao nhiêu kế hoạch rồi kịch bản cậu nghĩ trong mấy ngày nghỉ liền trở thành công cốc, hoàn toàn chẳng có đất dùng.

"Xì. Mày tưởng tao thích à?! Bảo con điên này nó nói chuyện với tao đi." 

Chaeyoung hậm hực nhìn con bạn cứ quay sang nói thằng người yêu nó ở bàn bên cạnh mà tức anh ách, rõ ràng cô là người đến trước mà bị ra rìa thế này đây. Đầu bàn bên kia, Jimin  cũng lâm vào tình trạng chẳng khác gì cả, cô đơn lẻ loi chỉ biết cắm mặt vào làm bài không ngừng bút.

"Trật tự!! Lisa , chị nói chuyện với ai thế hả??! Mang sách giáo khoa lên làm bài 3, 4 trang 75 cho tôi."   Giọng cô Irene vang lên.


Lisa  chẳng dám hó hé gì, đành rầu rĩ cầm sách lên bảng làm bài. Đồng thời, cả lớp quay đầu nhìn hết về phía Jungkook cười khúc khích.

Đôi lúc mọi thứ đều "khó hiểu" thế.. Rõ ràng là gọi đứa này nhưng tất cả mọi người lại đồng loạt quay lại nhìn đứa kia với ánh mắt gian tà và nụ cười nham nhở. Lý do thì ai chẳng biết.

"Người nữa lên bảng làm bài 5. Ai xung phong không?" Lời vừa dứt, cả lớp chúng nó nhao nhao hết cả lên. 

 "Jungkook  cô ơi, Jungkook !! Jungkook !!"

Jimin  làm desk-mate cũng không đến nỗi vô dụng, rất biết cách giúp bạn. Cậu cười nham hiểm một cái rồi lấy đầu bút bi, chọc một cái rất mạnh vào sườn thằng bạn. Bất ngờ và cộng cả cảm giác đau nhói ở dưới nách, Jungkook  không tự chủ được giơ một cánh tay lên để xem xét dưới nách mình.

"Ờ. Jungkook cầm sách lên đi." 

Cô Irene thừa biết lũ trẻ ranh chúng nó dàn xếp cái gì nhưng vẫn thuận theo, khiến cả lớp nghiêng cả cười như được mùa. Có đứa còn huýt sáo rồi vỗ tay các kiểu làm lớp hỗn loạn một lúc ngắn.

Jungkook  đau đáu nhìn về thằng cùng bàn - nó là cái thằng cười to nhất từ nãy đến giờ. Bạn với chả bè, xong, cuối cùng, cậu vẫn phải cầm sách đi lên bảng. Vì ngại, Lisa với cậu đành mỗi người đứng một bên bảng, không ai lấn sang của ai, ở giữa là một khoảng không rộng lớn nhất có thể.

"Này này.. đứng dịch vào!! Yêu rồi thì đừng ngại!!!" 

Ai đó rống lên rõ to. Lại khiến lớp rộ lên một tràng cười và ồn ào. Thế là được đằng chân lên đằng đầu, mấy đứa bạo ăn bạo nói lớp nó cũng được thể cũng thêm mắm thêm muối vào khiến cô Irene cuối cùng không chịu được, quát lên một tiếng thì lúc đó, cả lớp mới im lặng như lúc đầu.

Cùng lúc đó, căn phòng chứa đồ bám đầy bụi lại là điểm đến của Jennie và Taehyung . Hai người có nhiệm vụ phải sắp xếp lại ngăn nắp căn phòng này, từ trên xuống dưới và phân rõ từng loại, chưa kể là còn hàng đống thùng cát-tông nằm la liệt ở dưới đất bị mất nhãn khiến hai đứa phải mở ra rồi lại bọc lại cẩn thận.

 Những thùng bị thủng, rách hoặc bị mối mọt hoặc chuột gặm thì phải thay thùng mới. Công việc nói ngắn gọi vài ba câu vậy nhưng lại cực kì phức tạp và tốn thời gian.

"Mày mở cửa sổ ra đi, nhiều bụi quá"  Taehyung  ho sặc sụa, đưa tay lên bịt mũi, bịt miệng. Cậu đứng phía sau mấy cái giá sách, ở trên xếp rất nhiều đồ linh tinh không tác dụng.

Jennie  thì ở ngay cửa vào, sát với hai cửa sổ. Cô cố bật đèn trong phòng lên nhưng mãi mà chẳng có động tĩnh gì. Chắc có lẽ lâu ngày không dùng nên bóng đèn ở trong này cũng hỏng rồi cũng nên. Thanh sắt chắn ở cửa sổ bị hoen gỉ rất nặng, không rõ màu sắc ban đầu là màu gì nữa, còn cái chốt cửa thì khỏi nói, bị gỉ đen từ đầu đến chân, sờ vào mà có cảm giác như thể nó giòn và sắp gãy đến nơi.

"Ê. Lại nghe này." 

Jennie chăm chú dỏng tai nghe tiếng hai người nói chuyện ở bên ngoài, càng nghe cô càng cảm thấy hài và áy náy.

Taehyung khó hiểu lại gần, cậu nghĩ ngợi không biết con nhỏ này lại định bày trò gì nữa. Nhưng khi đứng gần cửa sổ, tiếng quát tháo bên ngoài rất to, chỉ đôi ba câu, cậu đã hiểu chuyện quái gì đang diễn ra. Hóa ra là thầy giám thị đang mắng thầy Haechan  dạy Toán chuyện "nối giáo cho giặc" trong bê bối lần này. 

Thực ra lúc đó bí bách lắm nên bọn nó mới thống nhất đi van xin thầy cho trèo nhờ tường. Lớp nó với thầy thân nhau lắm, có lẽ vì khoảng cách tuổi không nhiều, thầy lại còn rất thân thiện. Thầy Haechan  không dạy Toán lớp chúng nó, mà là cô Jeongyeon , nhưng mỗi lần cô có việc gì đó hoặc đi họp thì thầy lại vào dạy thay. Cứ thế dăm ba lần liền thân nhau như bây giờ. Nghĩ kĩ, có khi sau vụ này, thầy sẽ tránh tụi nó như tránh tà, lạnh lùng như người ca lạ mất..


"Thầy có biết việc làm thầy thiếu trách nhiệm và chuyên nghiệp như thế nào không hả?! Hoàn toàn không đúng với tư cách là một giáo viên. Ai đời lại cho bọn trẻ trèo qua tường nhà mình vào trường trong đêm hôm khuya khoắt như thế, lỡ như có chuyện gì thì không chỉ thầy mà cả nhà trường cũng bị vạ lây.. Thầy hiểu không hả??!" 

Giọng thầy giám thị to, vang và rất là lạnh lùng. Lời nói ra đều là do đứng trên cương vị một người quản lý trong trường mà răn đe nghiêm khắc hành động thiếu suy nghĩ lần này của thầy Heachan 

"Dạ, cháu biết lỗi rồi. Chú bớt giận. Tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu ạ." 

 Thầy Haechan gần ba mươi tuổi, tính ra chỉ đáng bậc con của thầy giám thị nên ăn nói vô cùng khép nép. Thầy chỉ mới vào trường được vài năm gần đây, chưa từng dính đến bất kỳ vụ lộn xộn nào nên cực kì lo lắng. May là chuyện chưa đến nỗi là nghiêm trọng, và giám thị cũng đã quá quen với mấy chuyện lộn xộn này của lớp 11D2 nên sau đó chỉ nói thêm mấy câu dặn dò chung chung khác thì thôi, đuổi thầy Khiêm lên lớp cho kịp giờ giảng.
 

"Cửa sổ này cũ lắm rồi, kệ nó, không mở nữa." 

 Thấy mọi chuyện cũng không đến nỗi, Taehyung thầm thở phào trong lòng. Cậu cứ nơm nớp sợ nếu vụ này mà làm căng lên, thầy Haechan sau đó mà vạ lây gì đó không tốt do chuyện bọn nó gây ra thì bọn nó cũng chẳng biết chịu trách nhiệm thế nào mới phải. Sau, cậu ngắm nghía căn phòng rồi nói với Jennie  

"Mày ra đây đỡ hộ tao mấy cái hộp, tao sẽ dỡ xuống. Đằng sau có hai ô cửa sổ nhỏ, mở tạm hai cái đấy vậy."

Jennie  nhanh nhẹn xông ra dỡ trước mấy cái thùng lỉnh kỉnh ở trước để Taehyung  có thể với được đến cửa sổ. Với chiều cao thấp bé của Jennie thì chuyện chạm đến viền gỗ xung quanh cánh cửa đã là không thể.

"Cẩn thận!!" 

Taehyung  định với tay kéo cô dịch đến chỗ mình nhưng mà cậu vẫn chậm một bước. Khi Jennie  bê mấy cái thùng lên thì cái thùng cao nhất va phải cái giá bên cạnh, trên đó là mấy hộp sơn. Một cái nghiêng nghiêng và rơi xuống, đúng vào chỗ cô  đang đứng nên số màu trong đó đều đổ hết vào người cô.

"What the hell...???!" 

Jennie ngay lập tức buông mấy cái thùng trên tay xuống, hốt hoảng sở sờ lên đầu. Bàn tay cô nhanh chóng dính đầy sơn màu đỏ, nó còn dính ra áo sơmi trắng đồng phục của cô 

 "ĐM. Người đâu dùng xong lại không đóng nắp cẩn thận thế này cơ chứ!!!.." 

 Cô vừa ngắm nghía mình vừa xót xa cho tóc và áo, cũng đồng thời lôi tổ tông mười tám đời của cái tên khốn nạn không đậy nắp hộp sơn ra hỏi thăm một lượt. Càng nói, càng bực mình, mắt Jennie  cứ trợn to lên, cả người tràn ngập nỗi bức xúc và khó chịu không biết trút lên ai.

Nhưng cô  nào có biết là thực ra, người mà cô đang chửi rủa thậm tệ đó là con bạn Lisa  đáng mến - người vốn dĩ đang tràn ngập hạnh phúc trong những lời trêu đùa của các bạn trong lớp. Chả là tối qua thu dọn vội quá nên con nhỏ chẳng có tâm trí vặn chặt cái nắp. Cũng chẳng ai ngờ ngay sáng hôm sau lại có một con người ngu si bị sơn đổ phải.

"Nhìn cái gì mà nhìn!! Mày thấy người ta gặp nạn mà không ra tay giúp đỡ là sao?!!! Vô học!!" 

 Jennie  lườm người đứng bên cạnh mình, chửi luôn không thương tiếc  "Tìm giấy cho tao, hay khăn ướt cũng được. Dính vào tóc rồi, khó chịu vãi. Nhanh lên đii!!"

Jenne lùi lùi về phía sau vài bước, xong lại va phải mấy cái hộp cô vừa đặt xuống chân nên cả người lảo đảo.Taehuyng lần nữa giang tay ra tương trợ nhưng rồi thấy một hộp sơn nữa đang rơi xuống, theo như phản xạ, cậu liền thu tay lại mà không hề có chút phong độ gì của con trai, hai chân lùi về sau một bước.

"Tiểu nhân vô học! Mày thế mà rút tay lại là sao hả???" 

Taehyung tức đến nỗi như muốn gầm lên. Cả người cô bây giờ dính đầy sơn đỏ. Không chỉ một ít tóc như vừa nãy mà là cả cái đỉnh đầu đều là màu đỏ, tay áo và cổ áo đều bị sơn chảy vào, nhuộm đỏ hết hai vai áo.


Jennie lúc này chẳng khác gì yêu quái ba màu - đỏ đen trắng - loang lổ và trông bẩn bẩn như con ăn mày, khiến Taehyung  ôm bụng cười như nắc nẻ. Khó lắm mới có cơ hội thấy con nhỏ thành tinh này rơi vào tình trạng khổ sở mà chật vật như này, chưa kể nó cũng cũng chỉ biết nhăn nhó ca thán chứ chẳng thể làm gì.

"Cười cái đầu mày ý." 

Jennie định xông đến nhưng cậu đã nhanh nhẹn chui ra phía sau cái giá để đổ ở bên cạnh , tiếp tục cười tiếp.

Lúc đó, cánh cửa bám đầy bụi trên đầu bọn nó mới mở được một nửa, ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua, chiếu vào đúng chỗ Taehyung  đang đứng. Lần đầu tiên Jennie mới để ý đến Taehyung  lúc cậu ta cười, lại còn là kiểu cười thoải mái, vui sướng đến vậy, hở hết cả hàng luôn, răng nào cũng trắng đến chói mắt. Mọi khi, hai người chỉ hận không thể khiến đối phương khóc ra máu chứ đừng nói là rảnh rang đi chọc nhau cười.

"Ê ê.. lần đầu tiên tao thấy mày cười như này đấy. Cười nữa xem nào.. cười nữa cho tao xem đi." - 

Jennie giở giọng lưu manh trêu đùa Taehyung , kể cả điệu cười nửa miệng trên môi cũng không khác mấy tên lưu manh trên TV với mấy em gái nhỏ là bao 

 "Cười đi. Cười điii!! Cười lại cho tao xem cái nàooo."

Mặt Taehyung  lườm con nhỏ một cái, nụ cười trên môi cũng đông cứng lại, khuôn mặt chẳng mấy chốc đã thành lạnh lùng như thường ngày 

 "Im đi!"

 Cậu cố trốn phía sau giá đồ cho vơi bớt ngượng ngùng. Jennie  không hiểu sao hôm nay lại đột nhiên nhạy bén, con nhỏ nhận ra cậu đang ngại và cứ thế mà cười như điên, mãi chẳng ngừng.

Không chỉ cảm xúc mà lẫn cả suy nghĩ của Taehyung  bị xao động kinh khủng, lần đầu tiên cậu bị con gái trêu chọc vì sự ngại ngùng của mình thế này. Chưa kể đứa con gái kia lại là loại bên trong nam tính ngút trời, còn là oan gia không đội trời chung của cậu nữa chứ. Nhục nhã hết chỗ nói. Mãi lâu sau mới bình tĩnh được, nhưng tiếng cười trơ trẽn và cực kì sảng khoái của  Jennie vẫn còn bên tai chưa dứt.

"Này.." 

Taehyung  thò đầu từ sau cái giá để đồ, trong lòng đang muốn mắng chết con nhỏ vô duyên này một trận.


Cơ mà ngay giây phút Taehyung bắt gặp gương mặt rạng rỡ cùng nụ cười kia của Nhân Mã, cậu bỗng ngơ ngẩn. Trong đầu cậu mọi thứ đều biến mất, hoàn toàn trống rỗng và kì lạ là thứ duy nhất đọng lại chính là hình ảnh Jennie lúc đó - luộm thuộm, bẩn thịu và còn cả màu sơn đỏ chói mắt, song, nụ cười rạng rỡ của con nhỏ chết tiệt này khi đó khiến cậu

 "...". 

Taehyung cố nghĩ một tính từ phù hợp để diễn tả cảm xúc của mình vào lúc ấy, nhưng cả người lại lực bất tòng tâm, trong đầu cậu chỉ xoay quanh nụ cười đó.

"Thôi xong rồi." 

Taehyung  nghĩ. Thực sự thì cậu xong thật rồi. Dẫu không biết mình thộn ra như thế, ngơ ngẩn như thế rồi còn nghệt mặt ra, trong đầu toàn hình ảnh Jennie  như thế.. như thế Rốt cuộc là vì lí do gì. Nhưng cậu xong rồi.. xong rồiii...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net