Chap 41 : Nhặt về nhà một nụ cười để tương tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hi  mọi người mình đã trở lại rồi đây . Sau một thời gian off để ôn thi thì từ nay mình sẽ ra chap đều đều cho mọi người nhe . Truyện comeback mong mọi người vẫn ủng hộ ❤️ . Rồi vii truyện thôi 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Taehyung cố giấu cái ngại ngùng và tâm trạng biến đổi thất thường của mình, bề ngoài, cậu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh. Chẳng cười với Jennie kia nữa, cửa sổ cũng mở rồi, chổi quét, chổi lau nhà rồi xô nước cũng mượn của các bác lao công đầy đủ, Taehyung bắt tay vào dọn dẹp nghiêm túc. Tiếng cười của Jennie ngược lại không hề ngừng. Cô cảm thấy trêu đùa con người này thật vui, lần nào cũng quẫn bách không biết đáp trả cô lời nào, khuôn mặt khi thì nhăn nhúm khó chịu, khi lại ngại ngùng, cố quay đi phía khác để làm ra cái mặt bình tĩnh.


Cười một mình mãi, cuối cùng Jennie cũng đứng dậy. Nhưng cái áo và tóc dính đầy sơn đỏ, cứ dính bết lại vào nhau khiến cô vô cùng khó chịu, chẳng có tí hứng thú nào để làm việc nữa.

"Đm.. người tao bẩn lắm lắm lắm lắm luôn!! Chạm vào đâu bẩn đó '' Jennie nén cười, đi vòng ra đằng sau lưng Taehyung và tỏ vẻ đáng thương 

 "Ê ê.. mày thấy thế không??"

"Thấy gì??"

"Thì thấy tay tao bẩn ý!!"

"Có."

"Vậy tao không chạm vào thứ gì nữa nhé.. tránh làm bẩn rồi lại phải dọn lại." 

Jennie nói đến đây định bụng lôi thêm mấy dẫn chứng bla bla linh tinh các kiểu để lừa Taehyung , cô phải kìm nén lắm mới không hét thẳng vào mặt Tae  rằng: Mày làm hết cmn luôn đi hộ tao.. Nhưng ai ngờ, thằng này tỉnh táo quá, chưa gì đã quay lại lườm một cái.

"Định trốn việc thì nói thẳng ra. Làm trò." 

 Giọng điệu lạnh nhạt hết sức. Nói xong , Taehyung quay lưng lại, tiếp tục thu dọn đống bừa bộn đang làm dở.


Những tưởng thế đồng nghĩa rằng cậu chấp nhận thỏa hiệp. Jennie tươi cười sung sướng, nghĩ rằng kiếp nạn đã qua rồi..

"Cầm lấy đi thay đi, áo sạch đấy." 

Taehyung đột nhiên chìa ra trước mặt cô một chiếc áo phông đen. Bình thường cô vẫn hay thấy cậu mặc chiếc áo này ở nhà. Bên cạnh còn có một cái khăn bông trắng tinh nữa chứ 

 "Chiều nay tao với bọn kia định đi chơi bóng rổ, tiện nên mang theo, mày cần thì dùng tạm đi, không thể cứ đỏ lòe đỏ loẹt thế này được."

Jennie ôm cái áo đen cùng chiếc khăn bông trắng muốt trong lòng một cách dè dặt, sợ sơ xảy khiến chúng bị bẩn. Trong lòng cô thoáng có chút cảm động, không ngờ nhìn Taehyung đần đần như thế lại chu đáo, tốt bụng như này, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. 

Bình thường chửi nhau, rồi coi nhau chẳng ra cái gì, giờ lại đối xử tốt thế này Jennie hơi ngại, có chút không quen. Cô còn tưởng thằng này là cái dạng thằng đàn bà, lúc cãi nhau miệng lưỡi chua ngoa đanh đá, đâu ngờ thi thoảng để lộ chút ga lăng của đàn ông lại khiến người ta xao xuyến thế.. Jennie chạy ù vào nhà vệ sinh giáo viên để thay, lúc này trong đó chẳng có ai cả, lại sạch sẽ thơm tho, khác hẳn với mấy cái nhà vệ sinh cho học sinh kia.

"Tao về rồi đâyy!!!" Jennie hớn hở mở cửa đi vào, miệng cười toe toét. Đúng là thay áo xong là thoải mái hẳn, chưa kể cái áo còn thơm thơm mùi xả vải, tiếc là cái khăn bông trắng muốt sau khi lau tóc xong nhuộm hết sang màu hồng nên cô bất đắc dĩ đành phải vứt đi.

Vừa mở cửa, đập ngay vào mắt cô làm khuôn mặt dữ tợn của bác bảo vệ, bác làm cái gì ở đây thế này..

"Hey.. What"s up men??" 

Jennie cười cười, hai cánh tay vung vẩy như dân hiphop chuyên nghiệp. Thực ra bình thường đối chọi nhau gay gắt là vậy nhưng giao tình của bọn học sinh cá biệt như chúng nó với bác bảo vệ không phải tệ, thay vào đó ngược lại còn rất rất tốt, như huynh đệ thất lạc trăm năm nay tìm lại được.

"Hmm.. Mày đúng là... Con gái con đứa to mồm thế này thì chẳng có thằng nào thèm để ý đâu." 

 Bác nhíu mày nhìn nó với ánh mắt có vẻ không hài lòng cho lắm, nhưng giọng nói thì chỉ có vẻ chán chường và bất lực 

 "Ông giám thị  của tụi bây bắt tao phải trông chừng hai đứa, liệu mà làm cho cẩn thận."

"Thầy giám thị?? Thầy ý đi đâu rồi mà bắt bác đi như này??" 

Jennie  cười cười, bắt tay vào giúp đỡ Taehyung di chuyển mấy cái thùng ở dưới sàn, nhặt cả các món đồ chẳng may rơi xuống đất nữa. Cô không hề đề ý đến lời mắng mỏ của bác khi bảo cô chẳng có gì giống con gái, đại loại thế, dù sao nghe câu này mãi cô cũng quen rồi, hầu như ai cũng nói với cô câu này ít nhất một lần 

 "Mà thôi, chắc thầy lại về nhà có việc. Bác cứ đi đi, mấy thứ này có nhằm nhò gì, thoáng cái là hai đứa bọn cháu làm xong hết ý mà.. đi đi, đi đi bác!"

Nghe thấy cô nói như thế thì bác cũng xuôi xuôi, trong đầu vẫn còn phân vân nhưng thực chất thì giờ chỉ muốn đi về phòng bảo vệ rồi bật phim lên xem, hôm nay đúng lúc lại phát lại cái tập tối qua xem dở.

"Đi đi bác. Cứ yên tâm mà.." 

Jennie vui vẻ ẩn bác ra cửa, nhìn theo bóng dáng cao lớn kia bước đi vừa như vội vã, vừa như bình thản tiến về cổng trường mà thấy càng vui vẻ hơn. Người đâu mà dễ đoán thế, mắt cứ liếc về cái đồng hồ.. chắc lại muốn xem gì đó đây mà

. Lúc đó, tiếng lục đục ở góc phòng, tít xa từ sau lưng khiến Jennie bị phân tâm, cô quay lại nhìn cậu, cả người đang lấp ló sau mấy giá đồ nên hầu như chẳng thấy gì cả 

 "Này.. sao thế?? Mày cần tao giúp gì không??"

Jennie nghiêng đầu nhìn qua cái giá để đồ, hóa ra cậu ta đang giỡ chỗ đồ trên giá xuống và sắp xếp lại từ đầu, còn cầm bút ghi chú lên từng thùng một cách cẩn thận. Thảo nào mà không hề để ý đến câu hỏi của cô. Thôi vậy, kệ cậu ta, mỗi người làm một phần sẽ nhanh hơn là cùng đâm đầu vào làm cùng nhau ở một chỗ 

 Nghĩ vậy, Jennie quay đầu dọn đống đồ bừa bộn ở chỗ cửa ra vào, chúng lấn ra đường, khiến lối đi còn mỗi một ít, vừa đủ để đặt một bàn chân vào đó.

Hai người làm rất chăm chỉ, nghiêm túc và tập trung. Không ai nói với nhau câu nào. Cả căn phòng chỉ có tiếng nhạc rất nhỏ vang lên khe khẽ từ chiếc điện thoại Jennie để gần đó, giai điệu lúc thì vui tươi, lúc lại u sầu khiến căn phòng và công việc dọn dẹp này sinh động và bớt nhàm chán.

 Thỉnh thoảng lại nhớ đến vẻ mặt ngại ngùng và nụ cười của Taehyung , Jennie lại thấy buồn cười. Bất giác, cô quay lại nhìn bóng lưng kia, lờ mờ phía sau những thùng đồ, có gì đó không đúng ở đây nhưng cô cũng chẳng hề bận tâm nhiều, chỉ thấy vẻ mặt của cậu lúc đó thật hiếm thấy và buồn cười.

Tiếng cười thi thoảng lanh lảnh vang lên ở sau lưng khiến sống lưng Taehyung thấy nhột nhột. Cậu hoài nghi không hiểu con nhỏ này có phải bị điểm huyệt cười không nữa.. chốc chốc lại cười, chốc chốc lại cười. Tai cậu khó chịu, mà cảm xúc của cậu cũng khó chịu chẳng kém. Và cũng không hiểu sao, trong một, hai giây lệch nhịp, đầu cậu lại nghĩ đến một câu ngôn tình mà thi thoảng bọn con gái hay nói qua nói lại

 - "Ngày cậu nhìn tôi cười, bầu trời bỗng xanh một màu xanh rất khác..."

Ngước mắt nhìn qua ô cửa sổ nhỏ ở trên đầu, bầu trời vẫn đầy nắng như mấy hôm gần đây, vẫn là bầu trời xanh nhạt nhạt của mùa xuân Hà Nội. Căn bản là mọi thứ vẫn y như cũ, không chút thay đổi. Nhưng câu nói kia lại cứ thế văng vẳng, khiến cậu cảm thấy đúng thật là nó có hơi khác bình thường chút chút, màu xanh của trời hình như tươi hơn hôm qua, chỉ hơn một xíu thôi thì phải..

"Cảm giác này, là cái khỉ gì vậy??!.." - Cả Jennie và Taehyung  cùng tự hỏi chính bản thân mình một cách im lặng, không hề biết mình và người kia đã đang...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net