Chap 45 : Tiệc tàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thách." 

 Tiếng Wendy vừa dứt, khôngkhí càng thêm ồn ào. Không hiểu Jennie định làm gì nữa.. Liệu có trả thù Taehyung không??!

"Mày tát thằng Taehyung cho tao, mỗi bên ba cái, thật MẠNH vào!!" 

 Chữ "mạnh" bị nhỏ đay nghiến, tiếng răng miết vào nhau ken két ken két đến rợn người. Kiểu lấy tát trả thù này đúng là chỉ có mình Jennie dám làm.. trẻ con vãi, mấy tuổi rồi còn chơi cái kiểu này?!~~ Bọn nó còn đang lấy bia để phạt cơ mà!!!

"Đồ ấu trĩ!!" ~ "Chát.." ~ "Đồ điên." ~ "Chát.." ~ "Đồ vô học!!" - Lại một cái tát nữa: "Chát."

Chỉ mới bốn cái tát mà mặt của Taehyung đã đỏ bừng hết cả lên. Nhìn là thừa hiểu rằng Wendy dùng hết bao nhiêu sức lực, chắc là hết bình sinh mà cô nàng có. Hai bên má in hằn từng ngón tay, nở rộ như một đóa hoa loa kèn đỏ rực rỡ, trông Taehyung tội tội nhưng cực kì hài hước. Trước mỗi cái tát, cậu đều nhìn về phía Jennie, chửi một câu.

Lại thua nữa. Taehyung cuộn chặt bàn tay bên mình, cậu không phải con nhỏ họ Kim tên Jennie mặt dày ngồi trước mặt, không bao giờ có thể dùng cái cách trẻ con chết tiệt này trả thù nhỏ được. Taehyung cậu thực sự không đọ được. Mặt dày và trơ trẽn đúng là chỉ có Jennie thôi, nhỏ là thứ hai thì đừng có con nhà bà nào lấy được vị trí thứ nhất.

"Còn hai cái nữa. Nhưng tay tao đỏ hết rồi.." 

 Đầu Wendy nghiêng nghiêng rồi gục xuống. Cô nàng say đến mức không trụ được nữa rồi. Từ trước giờ đều là sắm vai con gái ngoan trong nhà, Wendy chưa bao giờ đụng đến rượu bia các kiểu các kiểu.. cùng lắm là nhấp môi ít champage hoặc rượu vang vào những ngày đặc biệt thôi 

 "Ai đánh... đánh hộ...." 

 Dứt lời, cả người Wendy đổ nghiêng sang một bên, suýt nữa thì đập xuống sàn, may mà J Hope lấy tay ra đỡ kịp.

"Chát.. Chát.." 

 Không nói lời nào.J Hope trả cho Taehyung hai cái tát cậu ta còn thiếu. Sau đó, lại không nói gì, liền đỡ Wendy dậy, đi đến góc phòng - chỗ cái sofa bị kéo ra đó khi bọn nó chuẩn bị vào tiệc. Xong, cậu cũng ngồi luôn ở đó, để  Wendy tựa người vào mình mà thiếp đi ngon lành.

J Hope cảm thấy đầu mình rất choáng váng, ngồi xuống cái ghế sofa mềm mại này thì chỉ muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc dài. Cậu mơ. Một giấc mơ rất đẹp. Trong giấc mơ, cậu thủ thỉ từng điều mà mấy tháng qua mình không dám nói, cậu cũng thẳng thắn, tỏ tình lại một lần nữa, cậu cũng xin lỗi cô, về tất cả những việc cậu đã làm. Cậu cảm thấy, những việc đó chắc chắn đã vô tình làm tổn thương Wendy ở một khía cạnh nào đó, vậy nên, làm gì cũng được, nói gì cũng được, cậu chấp nhận hết, miễn sao hai người lại bình thường.

"Ngưu huynh đệ.. đừng giận nữa. Tao biết lỗi rồi, từ nay về sau không dám nữa. Thích.. nhưng làm bạn cũng được, friendzone ok??.. Miễn sao, đừng giận nữa... Huynh đệ, từ giờ là huynh đệ... là đồng chí.. là anh em tốt.. là hảo bằng hữu!!!!.. thế.. thế nên.. chiến tranh lạnh, dừng đi... Tao giơ cờ trắng xin hàng rồi.."

J Hope lèm bèm, câu cú lộn xộn. Đến hôm sau tỉnh giấc, đầu cậu đau như búa bổ, cũng không biết mình chính xác đã nói những gì, nhưng trên tất cả, có một ánh mắt trong giấc mơ ám ảnh cậu. Có một người cứ nhìn cậu mãi, cảm giác thân thuộc nhưng cậu mệt mỏi đến nỗi không muốn nghĩ nữa.. Cho đến cuối cùng, khi giấc mơ trở nên tối tăm mịt mù, hình ảnh cuối cùng cậu thấy, là một bàn tay đưa về phía cậu.

Bàn tay đó.. dịu dàng, ấm áp và chân thật. Là của ai? Là giấc mơ của cậu? Hay là một phần hiện thực nhưng cậu say quá nên bỏ lỡ..??


---

Mọi thứ cứ như vòng quay của chiếc chai bia nằm giữa bàn, quay hết lần này đến lần khác. Số chai rỗng rơi vãi xung quanh chỗ bọn nó ngồi càng nhiều, người chơi say bí tỉ, hoàn toàn chìm vào trạng thái mơ mơ hồ hồ, không còn biết được bất kì thứ gì.

Say rồi, hình như ai cũng trở nên trẻ con và cố chấp. Dù bản thân biết mình chẳng uống nổi nhưng mấy đứa vẫn uống hết cốc này đến cốc khác, giờ đến phân biệt đâu là người hỏi, đâu là người bị hỏi cũng không thể. Mọi sự đều xoay vần, trước tầm mắt chúng nó, không còn cái gì ổn.. cái gì cũng nhòe nhoẹt, cái gì cũng biến dạng.

Sau một khoảng thời gian rất dài. Game này đi vào hồi kết. Chẳng còn ai minh mẫn, chẳng còn ai tỉnh táo. Tất cả, đều nằm bò ra bàn, hoặc co ro, cuộn mình lại thật yên lặng ở một góc sàn.

"Kết.. Tao cười đẹp không?? Cười có đẹp không???... Tao... tao hỏi mày!! Tao cười có đẹp không...??! Cười.. đã đủ đẹp chưaaaa???~" 

Tiếng Jimin tự mình độc thoại, tay lần mò, ôm chặt cứng thằng bạn ở bên cạnh, miệng không người thì thầm, trong đầu cậu hoàn toàn bị chủ đề cười đẹp này ám ảnh, có thể nào cũng không dứt nổi 

 "Tao đang hỏi mày đấy!! Cái chai chỉ vào mày kia.. kia kìaaaa!!"

Đó cũng chính là âm thanh cuối cùng vang vọng trong phòng khách ngày hôm đó. Rồi tất cả chỉ còn là tiếng thở đều đều. Tiệc tàn rồi. Ngủ đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net