Chap 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lisa dẫn cả bọn đạp vòng vèo trong mấy con phố. Nhiều lúc, thấy chỗ này quen quen, chỗ kia cũng quen quen mà chẳng dám hỏi. Cả lũ cứ cun cút theo sau, cứ tưởng là ở Huế chỗ nào trong ngõ đều nhang nhảng giống nhau như vậy. Ra đến đường lớn. Lisa dẫn đầu cả đoàn, cho bọn nó đạp xe dọc một bên bờ sông Hương. Rủ một bên là sắc hoa rực rỡ đỏ thắm của phượng. Thi thoảng đan xen chút tím ngắt của vài ba cây bằng lăng. Cảnh vật đúng là rất nên thơ chữ tình, y hết như những bài văn mẫu tụi nó học hồi cấp I.

"Đạp lên cầu kia đi!" 

Lisa chỉ vào một chiếc cầu gần đó.

Chiếc cầu nhỏ, mang dáng vẻ cổ kính bắc ngang qua hai bờ sông Hương. Màu sáng bạc của cầu ở trong nắng nửa nổi bật, lại nửa e ấp trốn sau tán cây mỏng xanh của hàng phượng bên đường. Đó là cầu Tràng Tiền.

"Bọn mày thấy không. Niềm tự hào của Huế đó!" Lisa cười. Lúc này, cả bọn cũng bắt đầu đạp xe đi trên cầu rồi.


Nhìn vậy mà cầu dài lắm. Có sáu nhịp cầu lớn, không biết gọi là gì, nhưng bọn nó cứ tự nhiên coi một đoạn cong cong hình chiếc lược kia là một nhịp. Cầu đã xây dựng từ thời chống Pháp.. Chắc vậy, tụi nó không giỏi lịch sử cho lắm, nhưng vì ở khía cạnh nào đó, Tràng Tiền hơi giống giống với cầu Long Biên ở Hà Nội nên cứ cho là hai cầu được xây cùng thời đi.

Bên kia cầu Tràng Tiền rất nhộn nhịp, vừa có Cung đình Huế, vừa có chùa Thiên Mụ,.. toàn những địa danh tham quan nổi tiếng.

"Bên này nhiều đồ ăn ngon lắm. Follow me!!" 

Lisa liên tục chỉ chỉ, đi hết phố này đến phố khác. Đúng mà ma đường. Nó ở cả năm ở Hà Nội mà vẫn mù đường, về đây lại khác hẳn, từng cái ngách nhỏ cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

Những món ngon mà Lisa nói đa phần đều là những quán hàng rong bên đường, rất dễ thấy. Người bán toàn là các bà, các cụ, nụ cười móm mém hiền từ, đuôi mắt già nua cũng vì thế mà cứ cong cong theo. Ai cũng rất thân thiện, cởi một và nhẹ nhàng - giọng nói nhẹ lắm, nhưng nhiều chỗ tụi nó nghe không hiểu. Toàn là Lisa phiên dịch cho.

"Sao cứ có cảm giác không khác gì ra nước ngoài du lịch thế này..?! Đến tiếng mẹ đẻ còn phải phiên dịch, khó hiểu ... " 

Jennnie than thở, thìa vẫn không ngừng khuấy cốc chè mát lạnh trong tay.


Đi như vậy mà thoắt đó đã được mấy tiếng đồng hồ. Bụng không ăn trưa nhưng nhiêu đó mấy thứ linh tinh cũng đủ khiến cả bọn no say. Bụng đứa nào cũng có cảm giác trương trương lên thì phải.

"Thôi ăn nốt quán này, xong đi dạo trong Nội đô nhé, ở đó nhiều cây, mát lắm." Lisa đề nghị.

Rồi cả bọn làm theo thật. Sáu cái xe, cứ đạp đều đều chậm chậm thành một hàng, nối đuôi nhau đi vào trong thành. Cảm giác đi qua cái cầu đá nhỏ, rồi chui xuống dưới cổng thành cũ kĩ, phủ đầy rêu phong,.. Cảm giác đó lạ lạ lắm. Kiểu như: à...thì ra, đây là kinh đô xưa nên tâm trạng bị cuốn theo.

"Đẹp." 

Chaeyoung cầm điện thoại chụp liên hồi, miệng chỉ biết khen mỗi thế.

"Cất điện thoại đi. Lấy mấy ảnh tao đây này." 

Jimin giữ lái bằng một tay, tay còn lại tháo cái máy Canon nó đeo trên cổ xuống đưa ra sau cho Chaeyoung . Vì biết khi đi thể nào tụi con gái cũng muốn chụp thật nhiều ảnh, Chaeyoung lại liên mồm than thở là không có máy "hịn" nên rốt cuộc, cậu đành cắn răng xin bố mẹ, cộng thêm chút tiền tiết kiệm từ Tết đến giờ và đi mua cái máy này. Máy mới nguyên, may người yêu chị gái có chút quen biết nên giá cũng hời hời, chỉ hơn chục củ.. Đm đúng là chết vì gái!!

Chaeyoung hào hứng chụp. Cặp nào cũng có một đống ảnh kỉ niệm.

" Wendy !! Đưa tay ra ôm đi để chụp cho đẹp!" 

Chaeyoung giả vờ nhăn nhó, kiên quyết bắt Wendy phải làm ra vẻ thật thân thiết vào. Từ lúc đi đến giờ, nhìn cặp này cứ lạnh như băng mà cô cũng sốt ruột ghê gớm. 

"Tách." 

Bức ảnh mới ra đẹp lung linh. Nổi bật nhất là đôi mắt sung sướng như phát quang của J Hope , nhìn hài không chịu được. Mới được ôm hờ một tí mà đã thành thế này rồi. Haizz.

"Đạp thêm vòng nữa rồi về nhé. Cũng chiều chiều rồi." 

Lisa đề nghị. Nhìn mặt trời treo lơ lửng trên tán cây phượng bên đường đã chuyển màu vàng cam nhàn nhạt, không nhìn đồng hồ cũng biết, chắc giờ đã bốn, năm giờ chiều.. 

 "Về nhanh, tao nhớ con Pu lắm rồi."

Lisa vừa dứt lời, ngay lập tức quay sang bắn tim với Chayoung. Giả tạo!! Bắn bắn cái gì - Nhỏ biết thừa Chaeyoung ghét nhất con Cẩu Vàng hãm lờ đó.. cái con chó béo đó.. Biết thừa Chaeyoung muốn đi mãi, chẳng muốn về, ấy vậy mà, nhỏ cố tình dẫn mọi người đi thật nhanh và về sớm. Bạn đểu!!

Chaeyoung tức anh ách, cả người không nhịn được mà run lên. Bất giác nghĩ đến con Pu... Thôi thế là sắp đến giờ chết rồi.

"Thả lỏng đi. Không sao đâu." 

 Tiếng Jimin cười cười truyền từ trên đỉnh đầu xuống làm sự chú ý của Chaeyoung chuyển về phía cậu. Jimin còn vỗ nhè nhẹ vào mu bàn tay của cô, lúc này, cô mới để ý rẳng hai góc áo sơ mi bên sườn của cậu bị cô vo cho nhăn nhúm 

 "Có chó thì cứ nhảy về chỗ tao. Tao đuổi đi cho, tuyệt đối không để nó đến gần mày đâu."

Chaeyoung  xúc động ghê gớm. Bình thường nào có ai thương cô thế này, toàn dọa dẫm cho cô ngủ với chó. Trừ Jisoo - unnie với cô cùng chung một nỗi niềm sợ chó, nên hai đứa mỗi lần thế là đứng yên một chỗ, nhắm tịt hai mắt lại, tay nắm chặt tay để truyền nhau sức mạnh..

Sau đó về đến nhà. Nụ cười trên môi Lisa không hiểu sao càng ngày càng khó ưa, càng lúc càng dễ ghét. Kiểu như có âm mưu gì đó sắp thành công rồi..

" Li !! Mày nhớ.. đem con chết tiệt đó đi xa tao đấy. Xa thật xa vào.." 

Chaeyoung bẽn lẽn đi phía sau lưng Jimin , cả người cứ núp núp đằng sau cậu trông rất buồn cười. Nhỏ không dám bước xa cậu và cái xe đạp nửa bước. Chỉ sợ con Pu nó chực chờ ở cổng rồi nhảy xổ ra khi cả bọn mở cửa sau đi vào. Sau nhà có cái sân bé bé, chuyên để dựng xe đạp cho đi thuê, mà cái cửa gỗ giữa khoảnh sân đó với gian nhà chính nhìn rất ọp ẹp, có vẻ như sắp bị hất tung bởi con Pu ý..

"Bình tĩnh nào babe."  Jennie cười, ánh mắt ánh lên tia gì đó đắc ý kì lạ.

Đoạn, Jennie tiến đến gần chiếc cửa gỗ cũ kĩ đó. Khoảng chừng ba bước nữa là chạm đến chốt cửa, quả nhiên là có tiếng chó sủa vang trời. Không gian chẳng mấy chốc trở nên nháo nhiệt hết biết.

Jisoo giật mình đến nỗi làm rơi cả cái điện thoại xuống nền đất. Chiếc điện thoại bay lên đáp xuống tận hai, ba lần, sau đó mới yên vị ở dưới chân Jisoo

"Pu Puu!!"  Lisa sốt sẳng mở cửa ra, dang tay ôm chầm lấy cái bóng đen đen trắng trắng lao chầm về phía mình. Cô nựng, cô ôm, ôm thật chặt. Con Pu của cô lớn quá, to hơn trước nhiều lắm, lấp đầy hết vòng tay của cô. Bộ lông vẫn mềm mượt y hệt hôm nào, cái ngày mà cô xách vali lên Hà Nội học. Nhưng mà, trên người Pu không có mùi sữa tắm kẹo dẻo mà cô mua cho nó, mà thay vào đó, cái mùi này nó lợ lợ, hôi hôi, đặc biệt còn bị ám cái mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện. Ngửi rất khó chịu.

"Huhuu.. Khổ em quá. Tự dưng lại phải đi đến chỗ bệnh viện quái thai đó. Nhìn cái mặt mà cưng chưa này.." 

Lisa xoa nắn hết chỗ này đến chỗ khác, càng lúc càng thấy con bé này đáng thương ghê gớm. Thế là cô dỗ dành 

"Tị nữa ý.. chị lấy đồ ăn ngon cho ăn, em muốn ăn gì nào?? Đi tắm nữa nhé, tắm thật sạch, đến tối chị cho ngủ với chị. Tối nay rồi ngày mai thì đưa em đi chơi nhé.. Thế nào??"


"Gâu Gâuu Gâuuuu." 

 Con Pu mừng ra mặt. Cái đuôi cứ ngoáy tít như chong chóng trước gió, nhìn nhức hết cả mắt. Chó gì mà không thế, hỏi gì cũng đều biết đáp "Gâu..gâuu" 

Bảo sao mà được cả nhà cưng dễ sợ, cho ăn ngon mặc đẹp đến nỗi béo phì nộ ra như thế này.

"Cút! , mang ra chỗ khác đi!!"

Jisoo ghét bỏ nhìn con Pu. Hồi nhỏ bị chó cắn nên Soo cực kì thù hằn giống chó, dù có xinh xắn thế nào.. Còn Chaeyoung , nhỏ nghiêng về sợ hãi hơn là thù hằn, lần nào nhìn thấy thứ động vật bốn chân này trong tầm mắt cũng xanh mét hết cả mặt, cả người run rẩy lẩy bẩy.

"Nhanhh!!!! Cút cút!!!" Jisoo không thể chịu nổi nữa. Đứng đó càng gào càng to, làm con Pu dường như càng thêm phấn khích, cả người cứ không yên, muốn lao ra khỏi vòng tay Lisa

 "AHHHH.. giữ con chó chặt vào. Máaa. Giữ chặt vào!!!, đừng để nó ra đâyy!! ÁHHHHH~~~"

Thôi thế là xong.

Con Pu cuối cùng cũng dứt ra khỏi kiểm soát của Lisa mất rồi. Nó lao ầm ầm về phía Jisoo trong tiếng hét thất thanh đó..

Nhưng được nửa đường. Ui..  con chó, nó chuyển hướng. Bẻ hẳn một góc 90, thè lưỡi, phi băng băng về phía Wendy và IU đang đứng, làm hai người sợ quá, trân trân nhìn con chó mà chẳng biết phản ứng như nào..

".." 

Wendy lo lắng đến độ nắm tịt mắt vào, quờ quạng, rồi nắm lấy góc áo của ai đó. Tình thế cấp bách, cô chẳng kịp phân tích tình huống này, chỉ biết là cần nắm vào cái gì đó để nương tựa. Chưa hết mấy giây, góc áo đó - điểm tựa đó, bị người khác giật mất. Cô đang bơ vơ, định mở mắt thì ngay lập tức, bàn tay đang huơ huơ trong không trung liền được nắm lấy. Ấm vaiz.. Thích.

"Gì đó" trong lòng rơi  một nhịp 

 "Bộp" 

 Nhưng, chẳng ai để ý. Căn bản là tiếng chó sủa nó to quá, quẫn bách như thế.. Thử nghĩ, một con chó đang lao về phía mình, ai còn đủ khả năng mà để ý xem trong lòng đã mất mất cái gì..

"Kyaaaa!! Cứu Cứuuuu... Huhuuhuu Cíuuuuuuu. 

Tiếng Chaeyoung oang oang hết cả lên.

Hóa ra đến phút cuối, chẳng rõ đánh hơn được cái gì lạ lạ, con Pu lần nữa chuyển  hướng sang đối tượng khác - Chaeyoung


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net