Chap 8 : Đi tham quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ vài ngày sau, nhà trường cuối cùng cũng đồng ý thông báo chi tiết cho các học sinh về dịp thăm quan sắp tới. Khi tin này đến tai mọi người, các học sinh đều có chung một tâm trạng là hồi hộp và mong chờ, mọi người đều rất tò mò không biết năm nay nhà trường sẽ cho đi đâu về đâu.

"Chắc các em đã nghe ngóng được không ít thông tin về lần đi tham quan này." - Hôm nay, cuối cùng bọn nó cũng nhìn thấy bóng dáng cô chủ nhiệm ở cửa lớp.

"Dạ chưa ạ." - Cả lớp đồng loạt nói vang, tư thế thẳng lưng rất chi là nghiêm túc để cẩn thận nghe thông báo.

"Chỉ giỏi nói thôi."  Momo nhìn lũ học sinh lớp 11 mà mình đang dìu dắt cảm thấy chúng như mấy đứa học sinh tiểu học chờ đi chơi thì thấy buồn cười rồi cô cầm tờ giấy thông báo trong tay phe phẩy mà ra lệnh - "Lớp trưởng lên đọc cho các bạn."

Jisoo  tuân lệnh, nhanh chóng đứng dậy đi lên bàn giáo viên và nhận lấy tờ giấy trong tay cô. Chỉ mới nhìn thoáng một cái, Jisoo  đọc được vài thông tin quan trọng nên không nhịn được cười một cái rất tươi khiến cho cả lớp càng thêm hồi hộp.

"Yeahhh!!! Hú hú!!!.. AAAAA!!!!!!!!" - Một tràng âm thanh phấn khích đến tột độ khiến cho cả lớp như bị rung chuyển bởi theo như thông báo, cả trường lần này sẽ đi hai ngày một đêm, lên một làng bản của dân tộc tiểu số trên vùng rừng rú.

"Trật tự! Trật tự!!" - Momo  thừa biết bọn nó sẽ điên cuồng mà gào thét như vậy nên không mấy bất ngờ. Cô nghiêm mặt lấy cái thước kẻ gõ lên mặt bàn vài tiếng tạo nên âm thanh khô khốc nhưng đủ làm một sức mạnh vô hình khiến cả bọn ngoan ngoãn trở lại.


"Đây cũng không phải lần đầu nhà trường tổ chức đi qua đêm như thế này, ít nhất cũng một năm một lần. Và lần nào các anh chị khoá trước đi cũng rất vui vẻ, không một ai là vi phạm kỷ luật vào những dịp như thế này nên cô mong là đến lượt các em cũng vậy." -  Momo bắt đầu giảng giải về vấn đề kỷ luật và những điều cần thiết mà tụi nó nên nhớ. Giọng cô đều đều khiến bọn nó chợt thấy rất buồn ngủ và cả sự nhiệt tình khi nghe thông báo vừa nãy dường như cũng bị giội một gáo nước lạnh mà nguội đi phân nửa - "Những dịp đi ra ngoài trường như thế này các em cần phải đặc biệt chú ý đến hành vi và lời nói của mình, tuyệt đối là không để tổn hại đến danh tiếng của trường. Ngoài ra, còn một số điều nữa là....."Phải nói đến hơn một tiết Momo mới tạm bằng lòng thả bọn nó ra về. Vậy là đến lúc này, cái nóng vội và hào hứng cho buổi tham quan trong lòng cả lớp lại được bùng dậy, mọi người còn bàn nhau xem nên làm gì và mang đi những gì cho ngày hôm đấy.

Đến khi ra về, suốt quãng đường về nhà tụi Jisoo  bàn bạc không biết chán về đợt đi tham qua, nào là thức ăn, quần áo và vài vật dụng cá nhân nhỏ nhặt cũng được lên kế hoạch đi mua rất tỉ mỉ, mọi người ai cũng cao hứng. Đặc biệt là Jennie , tâm trạng của cô đang cực kì cao cao cao hứng, nhất là mỗi khi cô nghĩ đến đống kế hoạch chơi xỏ Taehyung  kỳ công chuẩn bị đang xếp đống chờ đợi thực hiện. Cô quyết định sẽ làm tất cả vào hai ngày một đêm đi tham quan sắp tới, chắc chắn sẽ vui lắm đây.

"Muahahahahahahaaaaa!!!!!" - Jennie  tuôn ra một tràng cười ghê rợn khiến bốn người đi bên cạnh cũng cảm thấy rờn rờn. Mấy người đi đường cũng không nhịn được mà qyay lại nhìn. Ai bảo là do tiếng cười đó của Jennie  thiệt quá giống với mấy mụ phù thủy, dì ghè trong các bộ phim hoạt hình.

"Bốpp!!" - Jisoo không đành lòng tra tấn tiếp lỗ tai của mình nên đành lạnh lùng đánh một phát vào tấm lưng gầy gò của Jennie khiến cô nàng tê cả người - "Thôi đi con điên. Mày đừng có tỏ ta khoái chí quá không lại hỏng hết đại sự. Bình tĩnh lại mà nghĩ xem cần mang những thứ gì đi.."

Mấy ngày liên tiếp trôi qua, vậy là chỉ sau một ngày nữa thôi là cả bọn sẽ lên xe và cùng lên đường. Hiện tại, căn nhà của Jisoo như biết thành một đống không định hình vì vô số những vật dụng linh tinh bị cả bọn ném bừa ra sàn.

"AAAAAAAA!!!" - Tiếng la thất thanh của Chaeyoung khiến ai nấy đều giật mình - "Ai đó giúp tạo chọn quần áo với!! Không biết mang bộ nào đi nữa!!"

"Chọn bừa đi con điên!! Có phải mình mày phải xếp đồ đâu!!!!!" - Jennie điên cuồng trong đống áo phông và quần bò đa phần chỉ có hai màu đen trắng của mình. Rồi cô đóng sập cái cửa phòng lại và nhốt mình ở trong phòng để tĩnh tâm chọn ra vài ba bộ ứng ý, thái độ rõ ràng là kiên quyết không để ai làm phiền.

Chaeyoung bất lực ngồi lên đống đồ lộn xộn ở trên sàn mà thầm than thở rồi đấu tranh tư tưởng mãi cô mới đành lên tiếng cầu cứu một người khác:

"Wendy  ơi!" - Chaeyoung biết là bây giờ trong cái nhà này chỉ có mình Wendy  là rảnh rỗi vì cô đã dọn dẹp hết đồ đạc từ chiều, lại còn ở căn phòng phía đối diện. Thấy bóng Wendy  đã đứng ở trước cửa phòng, cô tiếp tục mở lời - "Cậu giúp mình chọn ra vài bộ được không, khó nghĩ quá!"

"Ừm.." - Wendy  khẽ gật đầu đồng ý nhưng không hề tỏ ra ý muốn nói nhiều hơn với Chaeyoung . Có lẽ là vì thái độ của mọi người trong nhà luôn có hơi xa cách với Wendy  .

"Lấy chiếc áo phông và cái quần này nhé.." - Wendy   nhẹ nhàng hỏi thăm dò ý kiến của  Chaeyoung , chọn lựa kĩ càng và cân nhắc với thái độ vô cùng nghiêm túc khiến Chaeyoung  cũng phải tò mò.

"Ừ. Cứ chọn theo ý cậu đi. Vài ba bộ thoải mái là ok." - Chaeyoung lụi hụi dọn dẹp đống chiến trường mình bày ra trong phòng rồi bê một chồng quần áo ném lên giường - "Phiền cậu nhét hộ mình vào chiếc va li nhỏ ở đầu giường nhé. Mình đi xuống gác lấy mấy đồ mới mua.." Nhưng đến cửa thì Chaeyoung  đã vội vàng quay lại dặn dò: "À mà cảm ơn cậu. Nhét luôn cho mình cả cái áo phông trắng vắt trên cái va li, áo đấy là áo nhóm của mấy đứa mình."

Nói xong Chaeyoung lại lần nữa chạy biến đi xuống dưới tầng mà không để Wendy  kịp phản ứng điều gì. Cô như tên bắn phóng vào phòng khách lục đảo túi đồ vừa mới mua khiến Jisoo đang dọn dẹp thì ức chế đến không chịu nổi mà hét lên:

"Con bệnh hoạn này!! Mày không thấy bố mày đang dọn à??"

"Sorry.." - Chaeyoung thờ ơ nói một chữ và tay vẫn tiếp tục bới móc hết túi đồ này sang túi khác.

Tại nước đến chân mới nhảy, đến chiều nay cả bọn mới gấp rút kéo nhau đi siêu thị sắm sửa nên bây giờ mới vội vội vàng vàng như này. Căn bản là đồ đạc của ai người nấy chuẩn bị, không thể giống nổi cái kế hoạch như mơ mà cả bọn đã bàn bạc từ trước.

"Giải ơi! Cơm làm kimbap* để mang đi nấu từ bây giờ hay sáng mai mới nấu?" - Giọng Jennie  từ trong bếp truyền ra khiến mạch chửi bới của Jisoo bị ngắt quãng. Cô bị thu hút sự chú ý từ bên kia nên vội vàng chạy về phía phòng bếp.


[*: kimbap là cơm cuộn Hàn Quốc]

Làm kimbap vốn là truyền thống của bọn nó từ mấy dịp tham quan từ năm ngoái để vừa ăn sáng vừa ăn trưa và những lúc lên cơn đói. Kể từ đó đến nay lúc nào cả bọn cũng làm món này dù là như vậy sẽ khiến cả lũ phải dậy từ ba giờ sáng nhưng đổi lại, cái cảm giác bận rộn cùng nhau chuẩn bị đồ ăn cho ngày đi tham quan đã trở thành một thứ không thể thiếu trong mỗi lần đi tham quan của bọn nó. Tuy chỉ mới đi tham quan với nhau có vài lần và thời gian bên nhau cũng ít ỏi nhưng cảm giác đó dường như đã nhanh chóng trở thành một phần không thể thiếu được.

"Ừ ừ.. nấu luôn bây giờ đi..." - Thấy tiếng Jisoo đã bận rộn ở bên kia cùng Jennie nên Chaeyoung đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm rồi vơ cả đống đồ bị mình ném dưới sàn vừa nãy bỏ luôn vào cái túi chỉ trong một lần rồi bỏ chạy một mạch lên gác.

Vừa vào phòng, Chaeyoung thoáng  bất ngờ vì đống quần áo rải rác trên sàn vừa nãy đều đã được thu gọn lại và xếp ngăn ngắn trong tủ. Bóng dáng Wendy còn đang lụi hụi xếp đống quần áo của cô chọn vào chiếc va li kia khiến  Chaeyoung  rất chỉ cảm động.

"Cảm ơ...." - Chaeyoung đang chuẩn bị trịnh trọng cảm ơn thì Tzuyu lại lạnh lùng đưa tay về phía cô.

"Đưa mấy đồ đó đây, mình nhét vào luôn."

"Cảm ơn.. Cảm ơn!!" - Chaeyoung xúc động gần chết, vội vang đưa đồ cho Wendy  và lấy thêm cả vài thứ nữa rồi nhìn chằm chằm chiếc va li đã được chuẩn bị gọn gàng. Lâu nay Chaeyoung toàn lười biếng gói cả đống đồ cần dùng lại thành một khối lùng nhùng và ném thẳng vào ba lô, túi, va li,.. nên bây giờ nhìn đống đồ kia nằm gọn gàng trong kia thì dâng dâng một cảm giác khác lạ.

"Chae '' Lisa  ở phòng bên cạnh đột nhiên nhảy sang đánh bốp vào vai Chaeyoung  khiến cô bừng tỉnh khỏi cơn xúc động - "Unnie và IU  bảo mang hết đồ xuống tầng. Thêm cả chăn gối nữa để tối nay xuống phòng khách ngủ."

"Ơ.. Sao không ngủ như bình thường?" - Jennie ngơ ngáo hỏi lại.

"Mai còn phải dậy sớm làm kimbap. Với cả là chắc gì đã ngủ được nên xuống dưới đấy nằm với nhau đến khi trời sáng vẫn vui hơn. Ý kiến của Chaeyoung đó!"

"Ờm. Nghe có lý. Hiếm khi mới thấy con Chae mới đỡ ngu mà nói ra được câu khôn khôn." - Jennie đẩy chiếc vali ra cho Lisa cầm hộ rồi nhanh chóng cầm chiếc chăn chạy theo. Ai dè, vừa ra khỏi cửa Lisa  đã rống lên như điên:

"Chaeyoung !!!  Jen bảo mày lâu lắm mới đỡ ngu và nói ra câu khôn khôn."

"Hoàng thượng lấy lại công đạo cho thần thiếp. Thiếp đang mải rán trứng!!"

Tiếng Chaeyoung  lanh lảnh truyền ra từ phòng bếp khiến Lisa bật cười. Cô không ngờ là đang rán trứng mà cũng diễn sâu như thế, chắc về già hay chết đi thì Chaeyoung  vẫn chưa thể ngừng diễn sâu mà cầm tay cô mà lẩm nhẩm: Hoàng thượng, thần tiếp muốn ăn quả trường sinh của con khỉ họ Tôn.." (Tôn Ngộ Không). Lisa  vừa nghĩ vừa cười như ma dại khiến Jennie  bực mình giơ chân hạ một chưởng nhưng vẫn không khiến cho tiếng cười kinh dị kia ngừng lại.

Tối đó, năm đứa chải chăn trên sàn phòng khác rồi còn chụm gối lại với nhau thành một hình chòn và đến khi nằm xuống thì tạo thành một hình ngôi sao năm cánh. Năm đứa trò chuyện thâu đêm không biết chán, từ chuyện lớp học, đời sống rồi sang chuyện tình cảm, khoa học... thi thoảng lại cùng nhau khe khẽ hát trong bóng tối mấy bài hát đang nổi nổi. Cho đến khi đồng hồ chỉ ba giờ, năm đứa liền vội vàng tỉnh dậy thu vén đống chăn gối và lăn xả vào phòng bếp lận đận nấu nướng. Hơn hai tiếng, kết qua thu được là một chồng hộp đựng đầy kimbap nhìn muốn chảy cả nước miếng.

Những khung cảnh này giữa bọn nó ấm áp mà không một lời nào có thể miêu tả cho rõ ràng. Dẫu bận rộn giữa gian bếp lanh tanh bành cùng đôi mặt thâm quầng nhưng những điều này đã biến thành một trong những kỉ niệm ngọt ngào của bọn nó mà chẳng ai quên trong chúng nó có thể quên nổi. Không bao giờ.

Hello.. ngày tham quan đầu tiên!

[End -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net