Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại nhà của Kim Seok Jin - Bae Joohyun

Joohyun: Hôm qua anh đã đi đâu?

Jin: Tôi đi đâu làm gì việc tôi chứ? Liên quan gì đến cô?

Joohyun: Tại sao hôm qua anh không về nhà?

Jin: Đi gặp đối tác

Joohyun 1 tay chống nạnh 1 tay ném chiếc áo có dấu son đỏ chót lên bàn làm việc của Jin

Joohyun: Xem ra cô nàng đối tác của anh rất thích để lại dấu son trên áo của đàn ông nhỉ?

Jin: Cô tự nhiên bây giờ có vẻ thích quan tâm xem tôi đi đâu gặp ai làm gì nhỉ?

Joohyun: Tôi là vợ anh đó chả nhẽ tôi không có quyền biết?

Jin: Vậy tôi cũng có quyền biết rằng cô đi đâu, làm gì, gặp ai nhỉ?

Joohyun: Chán chả buồn nói chuyện với anh nữa

"I'm a little monster be scared of me"

Joohyun lấy máy ra xem ai gọi, sắc mặt có phần tệ đi 

Jin đi đến giật máy cô làm Joohyun có phần bất ngờ

Joohyun: Anh làm cái gì hả????

Jin: Tôi có quyền biết cô làm gì, gặp ai và đi đâu mà

Joohyun: Nhưng không phải là xem điện thoại của nhau! Trả đây!

Jin nhìn màn hình điện thoại đang rung, sắc mặt có vẻ đỡ hơn tí liền trả máy cho Joohyun

Jin: Seulgi nó gọi, nghe đi

Joohyun lầm bầm trong miệng nhưng riêng câu cuối chỉ dám nói hé : Định nghe thì bị anh giật. Đồ khốn nạn

Một khi Seulgi nó gọi thì 1 là rủ đi chơi 2 là có chuyện gì đó nghiêm trọng rồi, cô thì có cảm giác rằng khả năng thứ 2 lớn hơn rất nhiều

Joohyun: Alo Seulgi? Có chuyện gì sao?

Giọng Seulgi có phần hoảng hốt: Chị... chị ơi...

Joohyun có chút lo lắng: Sao thế Seulgi? Đừng làm chị sợ... có chuyện gì?

Seulgi: Cứu.... cứu em... mau lên....

Joohyun càng ngày càng lo lắng: Có chuyện gì??? KANG SEULGI MÀY NÓI RÕ CHO CHỊ XEM CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA?????

Nghe Seulgi nói mà mặt Joohyun trắng bệch, đôi bàn tay cầm điện thoại run rẩy, miệng không thể nói nên lời

Jin nhìn Joohyun như vậy có chút lo lắng, không biết có chuyện gì đã xảy ra. Joohyun cúp máy, hai tay buông thõng nhưng rồi đột nhiên chạy ra khỏi phòng 

Jin có chút ngạc nhiên nên anh đã bỏ dở công việc chạy vào phòng của cô và anh thì thấy cô mặc áo phông trắng mix với áo khoác ngoài mỏng nhẹ và mặc thêm quần jeans xanh hối hả chạy ra khỏi phòng

Jin: Có chuyện gì vậy?

Giọng Joohyun có phần hoảng sợ: Em lên bệnh viện một chút

Jin: Nhưng có chuyện gì xảy ra à?

Joohyun đi xong đôi giày và hối hả chạy đi không kịp nói gì bỏ lại Jin đang có đầy dấu hỏi chấm ở trên đầu

Joohyun chạy thục mạng đến bệnh viện và bắt gặp Seulgi đang cùng Bang Chan sơ cứu cho 1 người nào đó, thoáng nhìn qua thì cô thấy rất quen, cô chợt nghĩ đến người này

"Lẽ nào là.... Jisoo???" 

Quả nhiên đúng là vậy, ngay khi cô vừa khoác áo blouse vào thì cũng là lúc cô nhìn thấy khuôn mặt đó

Joohyun: Jisoo!!!!

Seulgi và Bang Chan nhìn thấy Joohyun thì nở nụ cười thê lương

Seulgi: Chị mau cố cứu con bé đi tụi em làm mãi mà không có chút tiến triển gì cả

Joohyun xắn tay áo lên và bắt đầu đếm từng giây để cứu Jisoo. Sau một hồi nỗ lực cả mồ hôi nước mắt cuối cùng cũng giữ được mạng sống của Jisoo, tất cả toàn bộ y bác sĩ đều thở phào nhẹ nhõm

Sau đó Jisoo liền được chuyển vào phòng chụp CT để định hình vết thương và nghĩ cách cứu, 15 phút sau Jisoo được Joohyun cùng Seulgi Bang Chan đưa vào phòng phẫu thuật với tất cả tâm huyết và sau đó 3 tiếng

Tại phòng bệnh 1784

Cả Joohyun và Seulgi ngồi phịch xuống ghế nghỉ ngơi, Joohyun u buồn nhìn Jisoo sau đó quay sang Seulgi

Joohyun: Chuyện gì đã xảy ra vậy Seulgi?

Seulgi: Là như thế này chị ạ...

Trở lại hiện trường vụ tai nạn, Seulgi tình cờ đi xe trên đường cao tốc thấy mọi người tập trung rất đông ở làn đường bên kia, tính tò mò lại lên nên Seulgi liền đánh xe quay sang làn đường bên kia. Đến gần hiện trường vụ tai nạn, cô cố gắng chen chúc vào trong

Seulgi: Xin lỗi cho tôi qua.... xin lỗi cho tôi qua

Sau khi chen vào rồi thì cô thấy 1 người con gái nằm trên vũng máu, mái tóc xõa che hết mặt. Cảm giác chẳng lành nên Seulgi liền đi đến gần đó, bỏ mớ tóc che mặt ra thì bàng hoàng, cô ngồi phịch xuống mặt đường bờ môi run run sau đó hét lớn

Seulgi: GỌI CẤP CỨU NHANH!!!!!!

Sau đó mọi chuyện thế nào thì các bạn biết rồi hén

Trở về hiện tại

Joohyun: Thì ra là vậy....

Seulgi: Giờ chắc Jisoo sẽ hôn mê sâu... chả biết bao giờ có thể tỉnh lại

Joohyun thở dài

Seulgi: Sao chị lại thở dài vậy chị?

Joohyun: Chị có cảm giác rằng Jin đã thay lòng rồi

Seulgi: Chắc chả phải đâu chị ạ, anh Jin yêu chị lắm mà

Joohyun: Dạo này chị toàn thấy trên áo anh Jin có dấu son đỏ của phụ nữ đã thế còn có cả mùi nước hoa hồng rất đậm 

Seulgi: Anh ấy đôi khi phải đi tiếp khách mà chị

Joohyun: Đã thế nhiều hôm chị chờ cơm mà anh ấy toàn không về, nếu có về thì chắc là trong tâm trạng say xỉn. Chị đang phiền lòng quá 

Seulgi: Nếu đã đến mức vậy thì chị nên giữ chồng cho chắc vào, để tiểu tam nó nhảy lên đầu anh Jin rồi nó ra lệnh cho chị thì tụi em cũng hết cách

Joohyun: Ừ chị biết rồi

Seulgi cười: Bang Chan ấy, giờ thằng nhóc cũng bạo dạn lắm chị ạ. Khi thấy em đưa Jisoo vào thì liền chạy theo cấp cứu cùng đó. Nó còn lớn giọng với em cơ

Joohyun: Gan vậy à? Xem ra phải sớm cho nó qua kì kiểm tra sát hạch để làm bác sĩ chính thức thôi

Seulgi: Mà chị nên thay quần áo đi quần áo chị dính đầy máu rồi

Joohyun giờ mới để ý đến bộ dạng của bản thân cười một cách thê thảm: Ừ...

Joohyun đi ra ngoài để Seulgi ở trong phòng một mình trông Jisoo, cô lấy máy điện thoại ra gọi cho Jin

Joohyun: Alo anh à....

Jin: Ừ anh đây, sao thế?

Joohyun cười chua xót, giọng lạc đi: Anh mua giúp em 2 bát cháo nhỏ với mang cho em bộ quần áo

Jin ở đầu dây bên kia thấy giọng vợ có vẻ khác lạ nên liền hỏi: Em sao thế? Em khóc à?

Joohyun lau đi nước mắt, cố gắng dùng giọng ổn nhất có thể: Đâu có khóc, anh mang đến đi nhé

Nói xong Joohyun liền cúp máy, đôi mắt ngấn nước mắt. Rốt cục em dâu cô phải trải qua chuyện gì mà giờ phải nằm hôn mê thế này, ai đó cho Bae Joohyun biết chuyện gì vừa xảy ra đi

15 phút sau Jin đến bệnh viện với 2 hộp cháo thịt bằm và bộ quần áo của Joohyun, anh nhấc máy lên gọi 

Jin: Em ở đâu thế? Anh mang đồ đến rồi này

Joohyun ở đầu dây bên kia bắt đầu lau nước mắt: Anh mang giúp em lên phòng 1784, em đang đứng trước cửa nhé

Nói xong cô cúp máy, Jin liền đi đến thang máy và bấm tầng 17. Khi lên đến nơi, anh ngó quanh hành lang thì thấy cô đang ngồi gục mặt xuống gối ở hành lang bên trái, anh đi đến cúi xuống chạm nhẹ vào đầu cô

Jin: Joohyun...

Joohyun ngước mặt lên, đôi mắt cô sưng đỏ vì khóc, bộ quần áo nhuốm máu nhìn Jin

Joohyun: Anh....

Jin hoang mang -ing : Chuyện gì vừa xảy ra vậy??? Joohyun sao em lại khóc???

Joohyun lau nước mắt đứng dậy cầm 2 hộp cháo cùng quần áo

Joohyun: Anh vào đi, Seulgi đang ở trong phòng

Joohyun đưa Jin vào phòng, Seulgi đang ngủ chợt tỉnh giấc

Seulgi: Anh Jin

Jin nhìn thấy Seulgi liền nói: Anh mua cháo cho hai chị em rồi đó

Seulgi: Vâng cảm ơn anh

Jin gật đầu rồi nhìn về phía người nằm trên giường, đôi mắt anh trợn to, dường như có vẻ khá sốc

Jin: Chuyện gì đã xảy ra vậy???? 

Joohyun lúc này mới thay xong quần áo liền bước ra u buồn nhìn Seulgi

Joohyun: Em giải thích đi Seulgi

Sau khi giải thích cho Jin nghe thì Jin có chút đau xót cho em dâu mình

Jin: Taehyung biết chưa?

Joohyun: Chưa anh, em nghi rằng chuyện này có liên quan đến thằng bé

Jin: Chả nhẽ em bảo anh phải giữ bí mật với nó ư?

Joohyun: Đành vậy vì cho đến khi Jisoo tỉnh lại thì không nên để cho Taehyung biết, nếu không thằng bé sẽ làm loạn lên đấy

Cả 3 người cùng đồng ý với nhau qua ánh mắt và đồng loạt nhìn về phía Jisoo đang hôn mê nằm kia, họ đành phải làm vậy vì sự an nguy của Jisoo, vì tính mạng của con bé

Vì em dâu họ đã chịu nhiều sóng gió, đến lúc nó cần phải được sống một cách bình yên rồi

Còn Kookliz? 

Trong căn phòng ngủ của cặp uyên ương nào đó, có 1 nam 1 nữ trong tình trạng..................... (Eunbi: Ừm...mấy bạn tự hiểu nhé), cô gái tỉnh giấc trước, toàn bộ thân dưới của cô đau ê ẩm. Trong đầu cô thầm nguyền rủa kẻ nằm bên cạnh mình

"Đáng ghét Jeon Jungkook, có ngày tôi sẽ chém chết anh để xem họa mi có hót nổi hay không =)))))" 

Eunbi: Biến đang dần đến cao trào rồi, hơn nữa chuẩn bị cùng tui đếm ngược từ 11, vì bộ fic này sắp kết thúc rồi

Đề văn trúng tủ "Viếng lăng Bác", đề tiếng Anh dễ hơn đề thi học kì trường tui. Còn có gì vui hơn???

Mong ngày mai đề toán không khó quá

Tiện Eunbi nói lun nè, tuy mình đọc rất nhìu H từ ngôn tình đến đam mỹ nhưng mình không viết H nhé =)))) nên đừng hỏi tại sao truyện mình hong có H

Eunbi thi xong ròi, nhưng báo nè. Eunbi sẽ nghỉ tầm 1 tuần để ngủ bù và đi chơi cùng my classmate nên đừng giục ra chap nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net