1.Em Nói...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sài Gòn ngày nắng hạ, Sài Gòn ngày mưa giông, Sài Gòn ngày em đến, mang tôi ra khỏi đống tiêu cực từ thế giới ngoài kia. Vẫn là Sài Gòn ấy, nhưng em giờ nơi đâu? Tôi gục ngã nơi cửa vinh quang, họ gọi tôi là nhà vua, nhưng nhà vua nào lại tự đánh mất người mình thương khi giang sơn còn đó? Gian truân, miệng đời như ngàn nhát dao vô hình ghim vào tim tôi, đau đớn là vậy tôi vẫn cứ bước tiếp bởi bên tôi còn em, còn nụ cười ngây ngô rạng rỡ chưa hề bị vấy bẩn. Nhưng rồi sao chứ, sự trong sáng ấy bị những kẻ độc miệng vô danh mổ xẻ, để rồi nụ cười ngây ngô ngày nào giờ chỉ còn là quá khứ. Em đã chẳng còn là đứa trẻ năm ấy luôn lạc quan yêu cuộc sống này mà chẳng nhận ra mặt tối của nó, nhưng từ khi nào em lại trưởng thành đến thế, hiểu chuyện đến thế, nhưng em ơi người hiểu chuyện chưa bao giờ là hạnh phúc cả...

Tôi vẫn nhớ ngày hôm đó trời đổ mưa to, em trong căn phòng tối khóc ướt cả gối. Chả biết là do em đã quá mệt mỏi rồi, hay chỉ đơn giản là em đã quá chán ghét cái thế giới giả tạo này, mà lại nghĩ quẩn đến thế. Em nằm im bất động trên giường, tay vẫn nắm chặt những viên thuốc ngủ, em chọn cách nhẹ nhàng nhất để rời bỏ thế gian này, nhưng lại là cách khiến cơ thể em chết mòn như chiếc đồng hồ cát chảy ngược đếm từng giây từng phút sự sống của em, khi hạt cát cuối cùng rơi xuống là lúc thời gian kết thúc... Tôi như chết lặng trước cảnh tượng đó mà ôm chặt lấy em, chỉ biết gào thét gọi cấp cứu trong tuyệt vọng. Lần đầu tiên tôi thấy tim mình đau đến vậy, lần đầu tiên tôi khóc nhiều đến thế, nhưng tôi nào làm được gì ngoài ngồi trước phòng cấp cứu mà cầu nguyện. Tôi van xin em đừng bỏ tôi lại mà đi như thế, xin thượng đế hãy cứu lấy em dù phải chả bất cứ giá nào tôi cũng bằng lòng, chỉ cần em sống, chỉ cần em...

" Ngọc Quý của anh... "_Lai Bâng ngồi cạnh giường bệnh khẽ xoa đầu em, cái xoa đó nhẹ lắm, như thể sợ làm em đau vậy. Từng hơi thở yếu ớt lại rõ ràng trong khoảng không tĩnh lặng, từng nhịp đập đôi khi lại dừng mất mấy giây cũng đủ khiến anh sợ đến chẳng thể rời mắt khỏi em dù chỉ là một giây, một cái chớp mắt.

" Đã hai tháng rồi, anh nhớ em lắm, nhớ giọng nói của em... nhớ rất nhiều... "_Lai Bâng

" Trời lại mưa rồi kìa, em từng nói em thích những ngày mưa, thích sự dễ chịu mà nó mang lại.Em còn nói những cơn mưa dài trong đêm là thanh âm khiến em dễ ngủ nhất. Em nói, em nói gì vậy nhỉ?... "_Lai Bâng

"...Em nói rất thích mưa, nên em chọn một ngày mưa để kết thúc cuộc đời mình như vậy ư?... "_Lai Bâng

" Em còn nói em không khóc, em nói em ghét bản thân mình vô dụng... em nói em đang sống, nhưng thật ra từ lâu em đã mất đi nửa phần hồn vụn vỡ rồi... "Lai Bâng

" Anh xin lỗi... là anh không hiểu em, là anh không quan tâm những áp lực mà em phải gồng gánh... liệu, liêu có phải đã quá muộn rồi không Ngọc Quý của anh?... "_Lai Bâng nhìn em, khóe mắt anh cứ cay cay cho đến khi dòng nước ấm lăn dài trên gương mặt đã hốc hác ấy, như lớp phòng vệ cuối cùng đã vỡ hẳn..

----------------

Nơi này tối thật đấy, thật im ắng và lạnh lẽo, đáng sợ quá... Nhưng em buồn ngủ quá, mắt em nặng trĩu chứa đầy mệt mỏi dù nó chẳng mở. Em nhắm nghiền mắt, dẫu buồn ngủ lắm nhưng em lại chả thể ngủ được, bởi có thứ gì đó cứ thôi thúc em không được ngủ.

" Ngọc Quý... Ngọc Quý..."_???

Ai vậy? Rốt cuộc là ai vậy? Tâm chí em rối bời bởi những tiếng gọi vang vọng gọi tên em, nó như tiếng chuông chùa leng keng ghé sát bên tai khiến đầu em choáng váng đau âm ỉ.

"...Ngọc Quý... Ngọc Quý... "_???

Dừng lại?! Dừng lại?! Làm ơn dừng lại đi! Rốt cuộc là ai? Tại sao lại gọi tên em? Đừng gọi nữa, em buồn ngủ lắm, em mệt lắm. Chỉ một lúc thôi, em sẽ chỉ chợp mắt một lúc thôi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC