Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Rốt cuộc con lúc nào mới chịu kết hôn cùng Jung?"

Khi JiYeon đường đường chính chính chuyển đến ở chung cùng EunJung, thời gian cũng đã trôi qua được hai năm, Park ba đợi có cháu để bế mãi nhưng không thấy. Cuối cùng không nhịn được gọiPark mẹ đi hỏi đứa con gái bất hiếu đó rốt cuộc còn muốn đùa giỡn tình cảm của Jung đến khi nào.

"Cái gì mà con trêu đùa tình cảm của người khác chứ? Con nào có?" JiYeon không nhịn được mà kháng nghị.

"Không á? Con không có làm vậy, tại sao không còn cùng EunJung kết hôn chứ?"

"Kết hôn cái gì? Jung là người không muốn mở miệng nói muốn lấy con. Con làm sao mặt dày đòi lấy người ta. Như vậy con không còn mặt mũi nào nữa rồi."

"Mặt mũi cái gì? Mặt mũi quan trọng như vậy sao? Haizz.... Thế nào, vậy thì con cho rằng năm nay ba mươi tuổi rồi mà không ai thèm lấy thì cái nào mất mặt hơn?" Bà thật không biết đầu óc của cô con gái lớn thế nào, thế mà cũng không phân biệt được chuyện nhỏ chuyện to gì cả.

Chết mất, mẹ cô nói vậy là sao? "Cái gì mà không ai thèm lấy chứ? Con là người không cần gả đi ý."

"Gả? Hừ!" Park mẹ tức giận xì lỗ mũi "Con vừa mới nói tất cả đó, căn bản Jung không có mở miệng cầu hôn con, con gả cho ai hả?" Park mẹ dùng lỗ mũi nhìn JiYeon, nhìn cô với ánh nhìn khinh bỉ.

Những năm gần đây, tuy JiYeon cùng EunJung ở chung với nhau, nhưng mà mỗi người lại có một cuộc sống riêng, nói là quan hệ người yêu nhưng chẳng bằng nói hai người là bạn bè cùng chia phòng ra thuê còn thoả đáng hơn.

Trong hai năm qua, quan hệ giữa bọn họ vẫn giống như trước, cứ mập mờ mãi như vậy. JiYeon thỉnh thoảng vẫn xem mặt cùng với những người đàn ông khác, có những lúc tâm trạng không tốt vẫn tìm EunJung giận dữ như cũ.

Ngược lại, EunJung trong hai năm qua vẫn thuỷ chung như một, dựa theo tính bốc đồng của JiYeon mà nhảy múa theo cô sống qua ngày.

Có lúc suy nghĩ lại một chút, hai người lớn tuổi củaPark gia cảm thấy Jung thật uất ức. Trái lại, họ không thể hiểu được chính là bất kể điều kiện bên ngoài hay là tính tình bên trong hết sức ưu tú như Jung, tại sao lại có thể để ý đến đứa con gái vừa ngu ngốc vừa thô lỗ cộc cằn chứ? Jung cũng không phải là không ai muốn, tại sao phải chịu sống cảnh uất ức hạ mình vì lợi ích chung của mọi người như vậy?

Tóm lại, bất kể Jung có lý do gì, dù sao nó đã chấp nhận rồi. Cho nên, nếu như hai người họ muốn bồng cháu thì đành phải xuống tay với con gái mình thôi.

Mẹ Park là người hiểu JiYeon nhất, không thích người khách khiêu khích cô.

Quả nhiên, JiYeon liền khoe khoang khoác lác "Cái gì không ai muốn lấy con? Được rồi, con gọi Jung lấy con cho mọi người xem."

Lời vừa nói ra đã khiến JiYeon vô cùng hối hận.

Ai nha. Cô làm gì mà phải phát cáu lên như vậy chứ? Cô ở cùng Jung đã hai năm, Jung đối với cô vẫn làm cái bộ dạng chết tiệt kia, một chút cũng không thay đổi. Phải nói là chị đối với cô rất tốt, chị thực sự đối với cô rất tốt, nhưng nếu muốn nói rằng Jung thích cô, vậy tại sao cô đi hẹn hò với người đàn ông khác mà chị cũng không có chút phản ứng gì?

Jung rất kỳ quái, bởi vì cô không biết chút gì về chị.

JiYeon mang tâm tình phiền não trở về nhà EunJung.

Chị vẫn giống như thường ngày. Đến đúng sáu giờ sẽ trở về, sau khi trở về chỉ đơn giản xào cho cô món ăn cô thích, cuộc sống của hai người thực sự rất đơn giản.

Cuộc sống như thể một đôi vợ chồng già, nhưng cô đối với Jung không phải vợ chồng chân chính.

"Jung." Lúc ăn cơm, JiYeon quyết định đem nghi vấn nhiều năm qua ra hỏi, hôm nay cô tính không màng đến thể diện và tôn nghiêm.

Cô cũng đã ba mươi tuổi rồi, cũng nên bỏ trò tình yêu này đi. Jung có muốn cô hay không, có yêu cô hay không, hôm nay cũng phải hỏi cho rõ.

"Chị muốn có người yêu sao?"

"Không!" Không phải cô luôn cho rằng như thế sao? Hai người cùng sống chung, chị có thể giấu giếm được chuyện gì qua con mắt của cô chứ?

"Vậy chuyện sinh hoạt tình dục của chị phải làm thế nào?"

"Khụ.. Khụ.." Nghe đến vấn đề sét đánh như thế, EunJung đột nhiên bị hạt cơm làm cho bị sặc. Dùng sức đem nó ho ra ngoài, chị muốn xác định lại lần nữa.

"Em nói cái gì?"

JiYeon liếc mắt nhìn chị một cái. "Chị biết em hỏi chị là cái gì mà. Hai năm qua vẫn luôn không có người yêu, không phải vậy sao? Vậy làm sao chị có thể giải quyết nhu cầu đó được chứ? Gọi gái à? Hay đi ra ngoài săn thức ăn? Hay là lén nuôi người yêu bên ngoài mà không để cho em biết?"

"Em đang hỏi đi đâu đấy?"

"Nói hết lời tận đáy lòng ra đi."

Đáng chết! Cô tiếp nhận được đúng là dễ dàng. EunJung không ngừng dùng tay bám lấy trán "Rốt cuộc em muốn biết cái gì?"

"Chị không có nhu cầu sao?"

"Chị là một người bình thường, đương nhiên là có nhu cầu đó rồi."

"Vậy bình thường chị giải quyết như thế nào?"

"Em nhất định phải hỏi vấn đề khiến cho người khác lúng túng vậy sao?" EunJung vô lực rên rỉ.


"Đúng vậy!" Hôm nay cô nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.

"Được rồi!" Nếu như cô cứ kiên trì hỏi thì chị đành phải trả lời thôi. EunJung đưa tay phải ra.

"Có ý gì vậy?"

"Cái này nói ra rất xấu hổ?" Cô cần chị nói thẳng ra, như vậy cô mới có thể hiêu sao? A ~ EunJung kêu rên thống khổ.

Sau này chị còn có thể ngẩng đầu lên làm người trước mặt cô sao? Kêu chị nói thẳng ra như vậy...

"Cái gì? Ý của chị là, là...." JiYeon nhìn EunJung vươn năm đầu ngón tay ra, giận đến mức nói không nên lời.

Jung thà rằng tự làm cũng không thèm tìm đến cô.

"Chị cho em là người chết à?" JiYeon giận đến buông chén đũa. "Em ngủ cách vách trong phòng của chị!" Chị có nhu cầu nhưng lại không thể tới gõ cửa. Từ phòng của chị đến chỗ cô cũng không phải quá xa, chị làm gì mà lười thế! Hoặc là "Ưm...Chẳng lẽ chị chán ghét em rồi à?"

Thật là tức chết mà "Em nói đi đâu vậy? Làm sao chị ghét bỏ em chứ?"

"Vậy tại sao không đến tìm em?"

"JiYeon, em có biết bây giờ em đang nói gì không?" Cô đang nói lúc chị có nhu cầu thì nên đi tìm cô. "Em theo chị trong hai năm qua, người yêu cũng chưa từng qua lại."

"Thì sao?"

"Mà em đang có người yêu, lại muốn tới giải quyết nhu cầu của chị à?" EunJung nhíu mày "Rốt cuộc là em có ý kiến gì trong chuyện này sao?" Chị bắt đầu cảm thấy JiYeon có chút khó hiểu.

"Cái này thì có gì khó hiểu? Những người yêu kia căn bản không phải là thật, em là vì muốn chị ghen nên mới một đổi một. Bằng không, chị cho em là kỹ nữ à? Một năm đổi hai mươi bốn người yêu, em ăn no rỗi việc đến vậy à? Chị có biết không, hẹn hò cùng những người đó chẳng có tí thú vị gì. Làm ơn đi, em không phải thực sự thích họ..."

Đáng chết, cô đang nói gì thế?

Vừa rồi có phải cô cố ý hay không, cô đúng là đã nói hết với chị ư? JiYeon đột nhiên im miệng. Ánh mắt cô liếc về phía EunJung, chỉ thấy chị cười tủm tỉm như một tên trộm.

Chị có nghe thấy hay không?

Làm sao, làm sao đây? Nghe thì cũng đã nghe rồi, có gì đặc biệt hơn người đâu.

"Đúng vậy! Em thích chị đó! Thì sao?" Dáng vẻ của JiYeon vô cùng cao ngạo.

Nếu như Jung dám lấy chuyện mà cô thích chị ra để cười nhạo, cô nhất định sẽ đánh chị. Mặc dù hơi khó, nhưng mà, nhưng mà....Tối thiểu cả đời này, cô cũng sẽ không thèm để ý đến chị.

Ưm....cả đời dường như là quá lâu. Bằng không thì mười năm là tốt nhất, mười năm... Mười năm hình như cũng quá lâu, nếu không thì một năm cũng được, nhưng một năm....

"Tại sao không nói cho chị biết?" EunJung cắt ngang suy nghĩ lung tung của JiYeon.

"Cái gì?" Ngu ngốc hỏi lại một câu, cô nào biết chị muốn nói gì chứ.

"Tại sao không nói cho chị biết, chuyện em yêu chị?"

"Tại sao em phải nói cho chị biết chứ? Thái độ của chị đối với em vẫn luôn xa cách, em muốn để cho chị biết em thích chị, đây chẳng phải là quá xấu hổ sao?"

"Tại sao phải xấu hổ?"

"Giống như em đang theo đuổi chị vậy, cái này không phải xấu hổ là gì?" Làm ơn đi, mặc dù người ta rất thẳng thắn, nhưng con gái vẫn còn có sự dè dặt, cho nên cô phải làm sao chứ?

"Vậy nếu như chị nói chị yêu em trước thì sao?"

"Vật không giống nhau. Bởi vì người nói trước là chị nên chuyện đương nhiên là..." Ah, EunJung nói gì đó làm JiYeon bỗng nhiên bừng tỉnh, hai con mắt mở to nhìn chị chằm chằm.

Cô không nghe lầm chứ? EunJung nói chị yêu cô.

"Điều này sao có thể?"

"Tại sao lại không hiểu chứ? Bằng không, em cho rằng tại sao những năm gần đây chị chưa từng có người yêu chứ?"

"Em cho rằng chị hơi cổ quái!" Cô nói hươu nói vượn.

Chị trừng mắt nhìn cô.

Thật sự là vậy mà! Không phải cười cợt là được rồi sao? Làm gì mà dữ vậy "Vậy tại sao chị không nói cho em biết là chị yêu em?"

"Bởi vì chị cho rằng em nhìn ra được."

"Em không phải là thần, chị không nói thì làm sao em biết được?" JiYeon liếc mắt nhìn chị, đương nhiên không vui với lời chị nói.

"Mỗi lần em có khó khăn chị đều biết, còn mặc cho em có biểu thị quyền sở hữu trên cơ thể chị. Em nói xem, chị không yêu em thì sao phải cưng chiều em đến vậy?"

"Nói cũng phải." JiYeon gật đầu, dường như hiểu được chút ít lời chị nói. Nhưng mà, ngay sau đó cô lại cảm thấy có gì đó không đúng.

"Nói như vậy, chị đã yêu em từ lâu rồi?"

"Bây giờ em mới biết à?" Đúng là đồ không có lương tâm. Làm hại chị cứ đợi cô hết sức chân thành.

EunJung thật sự chỉ muốn mình cô, vì vậy chị đưa tay ra.

JiYeon đánh tay chị một cái.

Cô hiện giờ có chuyện rất quan trọng muốn hiểu rõ, chị đừng làm cô bối rối "Nói như vậy, hai năm qua, chuyện em thầm mến chị là rất vô nghĩa à?"

Nghĩ đến điểm này, JiYeon đột nhiên hết sức tức giận, cũng giống như đã bỏ mất một chặng đường oan uổng với cô vậy.

"Ha! Cô hai à, em có lương tâm một chút có được không? So với em, chị còn oan hơn ý chứ. Từ năm mười tuổi chị đã luôn thầm mến em." Hai mươi mấy năm qua, cô cho rằng chị nhìn cô đổi người yêu hoài mà tâm tình rất vui sao? "Em còn dám tới thanh toán tội của chị?" Cô thật không muốn sống nữa mà.

"A!" So ra thì chị càng uất ức hơn cô rồi.

Coi như mọi chuyện đã sáng tỏ, rốt cuộc vấn đề đã được giải. EunJung lại muốn JiYeon "Tới đây!" Chị ngoắc tay, muốn JiYeon ngồi bên cạnh chị.

JiYeon nghe lời đi tới.

"Có nghĩ đến chị không?" EunJung ôm JiYeon vào trong ngực.

"Ngu ngốc! Mỗi ngày đều nhìn thấy chị, làm sao mà phải nghĩ đến chị chứ?" Trán cô dựa trên gương mặt chị, hôn vào vành tai chị cùng tóc mai chạm vào nhau.

"Chị hỏi em có nghĩ đến thân thể chị không?" EunJung để cho cô ngồi vào bắp đùi chị, làm cô cảm nhận được dục vọng của chị.

Thân thể của chị rất nhớ cô.

"Em không cần à?" Chị dùng giọng nói khàn khàn quyến rũ cô.

JiYeon xấu hổ gật đầu một cái.

Thật ra thì, kể từ hai năm trước, sau khi cô được nếm thử mùi vị vui thích của tình yêu, mỗi ngày mỗi đêm cô đều mơ ước thân thể của chị "Không ngờ chị lại có thể nhịn lâu như vậy!"

"Làm sao em biết chị nhịn chứ?"

"Cái gì?" Lời chị nói là có ý gì?

"Cô hai à, em ngủ sát vách với chị!" Có rất nhiều phương tiện. Đi bộ không cần phải tốn tới một phút "Lúc em ngủ đều không khoá cửa, hơn nữa, lần nào em ngủ cũng rất ngon cho nên..." Cho nên, cô cho rằng chị thật sự an phận sao? Cô nằm ngủ sát vách, thế mà chị lại không chịu làm cái chuyện dễ dàng đó à? Ngu ngốc!

"Chị nói là, tối nào chị cũng nhân lúc em ngủ, đối với em như vậy..." JiYeon càng nói mắt càng mở lớn.

Khó trách cô rõ ràng rất nhớ những lúc ân ái cùng Jung, nhưng mà thân thể lại rất thoả mãn, một chút cũng không có việc chưa thoả mãn dục vọng. Lại khó trách mỗi sáng lúc rời giường, bên đùi cô ẩm ướt nhớp nhúa, thì ra nguyên nhân là do chị.

"Sao chị có thể làm như vậy? Đồ tiểu nhân!" Cô tức chết mất. JiYeon giơ quả đấm lên muốn đánh chị.

EunJung vội vàng giữ lại quả đấm của cô "Chính em cũng rất thích mà."

"Điều này sao có thể? Rõ ràng em đang ngủ mà!" Cô một chút cũng không có cảm giác hưởng thụ, cho nên, chị chớ đem tội lỗi đổ lên người cô.

"Mặc dù em đang ngủ, nhưng mà thân thể vẫn có phản ứng rất tốt khi làm xong mà? Hơn nữa, em cho rằng chị lén lút đi vào thì chị vui lắm sao? Chị cũng rất nhẫn nại. Bởi vì chị đều ở đây để lấy lòng thân thể em, chị căn bản cũng không được hưởng thụ."

"Thật sao?"

"Đương nhiên rồi. Bằng không sao sau khi chị làm xong lại cứ lẩn tránh một mình ở trong phòng, len lén năm ngày mới làm một lần."

Nói cũng phải, JiYeon cảm thấy Jung nói rất có lý. Thế nên cô đành gật đầu.

"Vậy bây giờ chị còn muốn không?"

"Em nói đi?" Chị nhắc cái mông hướng lên trên húc một cái khiến JiYeon hiểu được lửa dục vọng của chị mãnh liệt biết bao nhiêu. Chị rất muốn, rất muốn...

Vì vậy, EunJung ôm JiYeon tiến về phòng, đối với chuyện JiYeon muốn làm gì thì làm, làm hại chị đến hai mươi mấy năm tới đều nghĩ là làm chuyện đó với cô.

Nhưng những chuyện ấy cũng phải có phần hạn chế nhiều, cho nên họ cũng đóng cửa phòng len lén làm, vì vậy tất cả mọi người không ai nhìn thấy nha!

Ha ha!

Hoàn

P/s: vậy là hoàn them một bộ nữa, mk đag lm thêm 1 bộ nữa. Bộ này mình sẽ định làm xong mới đăng. Nên mình đảm bảo bộ sau sẽ đăng đều đặn. mong m.m tiếp tục ủng hộ mình nha!!

p


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#eunyeon99
Ẩn QC