#19 : Hôm qua anh say hôm nay tôi say.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Hôm nay Lục Uy Thần đột nhiên nổi hứng dẫn cô đi mua điện thoại mới, mẫu cũng là anh chọn, số cũng là anh chọn, muốn lưu số ai cũng là anh tự lưu. Nói tóm lại thì Dịch Nhiên đi theo chỉ làm nền cho anh thôi.
Cầm trên tay cái điện thoại đời mới không biết sử dụng thế nào, Tịnh Dịch Nhiên đột nhiên cảm thấy cô giống như người ngoài hành tinh vừa mới đáp xuống Trái Đất vậy. Ngay cả mở khoá cũng mù tịt. Thấy cô loay hoay cầm cái điện thoại, Lục Uy Thần ngồi ở ghế sopha đối diện cười đểu rồi bước đến bên cạnh cô. Chỉ dẫn nhiệt tình hết mức có thể, rốt cuộc cũng hoàn thành khoá dạy sử dụng điện thoại cho kẻ nghiệp dư như cô.
Trong danh bạ chỉ có vỏn vẹn một số điện thoại duy nhất, được lưu rõ ràng hai chữ to đùng : Ông Chủ.

- Buổi tối ngủ không được có thể gọi cho tôi tâm sự.

Tịnh Dịch Nhiên nhìn anh, cơ mặt cứng đơ, ông chủ của cô càng lúc càng trở nên cực kỳ biến thái rồi. Ở chung nhà còn gọi điện để làm gì? Buổi tối.. tâm sự? Mặc dù đầu óc trong sáng đến mức nào cũng bị anh nói mấy câu dễ hiểu lầm này làm cho đen tối.

Dạo này Lục Uy Thần trở nên thoải mái với cô hẳn. Nói cách khác có thể là anh ấy càng lúc càng xem cô thành bình máu di động cho anh rồi.
Che đậy bằng việc đến đánh thức cô buổi sáng, tiện thể ăn điểm tâm ngay trên người cô.
Buổi tối ngồi ở sôpha xem TV cũng không yên phận.

- Bảo bối, tôi đói rồi.

Cô chỉ vào trong bếp.

- Để tôi vào làm nóng đồ ăn cho anh.

Cô đứng dậy liền bị anh vịnh chặt trên ghế, lâu dần lại trở nên dễ động tay động chân với cô như vậy.

- Không phải. Tôi muốn máu!

Cũng không cần nghe câu trả lời của cô, anh cứ như vậy mà nhào tới như con thú dữ mạnh mẽ tấn công con mồi. Tịnh Dịch Nhiên cũng chỉ biết im lặnh phó thác cho anh, mấy ngày nay đều bị anh hút máu, cho nên sắc mặt cô trông xanh xao trắng bệt như tờ giấy. Người lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ oẻ oải, nhưng lại không muốn nói cho anh biết.
Hôm nay nhận ra sắc mặt cô rất tệ cho nên Lục Uy Thần đã đặt mua gan bò rất nhiều, những món ăn trưa và tối này đều là gan bò.

- Em ăn nhiều vào, bởi vì gan bò rất bổ cho máu.

Nói rồi anh lại gắp lia lịa cho cô mấy miếng gan to. Nhưng mà chỉ mới bắt đầu ăn ngày đầu tiên cho nên tình trạng của cô cũng không tốt hơn mấy.

Trên chiếc giường trắng rộng lớn, Tịnh Dịch Nhiên nhắm chặt mắt mệt mỏi. Gió ngoài cửa sổ thoang thoảng mang theo không khí hơi lạnh của trời đông, ánh trăng sáng chiếu rọi vào một góc của căn phòng.

Nhìn lại đồng hồ đã 2 giờ đêm, cô thở hồng hộc mệt mỏi, bước chân loạng choạng xuống giường.
Cô đi xuống nhà bếp, khoảng cách gần như vậy mà Tịnh Dịch Nhiên hai tay phải vịnh chặt cầu thang, cả người mệt mỏi bước đi. Trong khi đầu óc mê muội thì bụng cô cũng không khỏi kêu réo liên hồi, chứng tỏ món gan bò lúc chiều đã chẳng thể lắp đầy cái bụng rỗng của cô.
Đèn trong thư phòng vẫn còn sáng cho thấy Lục Uy Thần còn đang loay hoay trong đống tài liệu. Cô một mạch đi thẳng đến tủ lạnh, ngay cả đèn cũng bật không nổi. Bên trong tủ căn bản chỉ toàn đồ đông lạnh, mà bây giờ Tịnh Dịch Nhiên không hề có hứng thú nấu ăn một chút nào, cho nên cô chán nản chén sạch thanh socola cuối cùng của Lục Uy Thần. Đói quá mắt mờ, loại socola kia căn bản không phải là thứ cô có thể ăn được a!!

Tịnh Dịch Nhiên cảm thấy cả người cô lâng lâng tê liệt, đầu óc choáng váng còn chân thì không vững nữa rồi. Trong lòng không biết vì cái gì lại thấy hớn hở phất phơ như diều gặp gió, cả người bay bổng trên không trung chân không còn chạm đất. Trên môi lại nở nụ cười ngu ngốc cầm vỏ của thanh socola kia dò dò từng chữ.

- Cái này... hức... rất ngon... hức.

Cùng lúc này thì Lục Uy Thần từ thư phòng bước ra, anh thuận tay ấn công tắc đèn khiến nhà bếp đen mù mịt bây giờ mới có chút ánh sáng.

- Sao giờ này em còn chưa ngủ?

Lục Uy Thần rót nước vào ly thủy tinh, chưa nắm rõ tình hình nên anh vẫn còn nhâm nhi ly nước không nhìn cô gái đang đứng bên cạnh mình.

Mặt Tịnh Dịch Nhiên đỏ ngầu, trên môi luôn hiện rõ nụ cười ngớ ngẩn cùng nham hiểm chẳng khác Lục Minh Hạo là mấy. Người ta nói phụ nữ khi ghen sẽ vô vùng đáng sợ, bây giờ sẽ có thêm một chân lý mới, phụ nữ khi say cũng đáng sợ không kém.

- Ông chủ... hức.. socola anh để trong tủ lạnh.. hức.. tôi lỡ ăn mất rồi..

Dứt câu cô lại cười cười nhìn anh, cả người phải dựa vào bồn rửa chén mới đứng vững, áo pijama sộc xệch khiến cô trông bất cần đời như một con sâu rượu.
Chao ôi đây là Socola từ Pháp gửi về, là thứ người ta dùng để giúp trí óc tỉnh táo hơn khi làm việc về đêm. Vậy mà cô còn dám ăn.
Lục Uy Thần vẫn dửng dưng uống nước, mãi lúc sau câu nói này của cô mới lọt tai anh.

- À.. Thanh socola đó--- Cái gì? Em ăn hết rồi?

Anh đặt ly nước lên bàn khiến nó vang lên một tiếng 'cạch', Tịnh Dịch Nhiên giật mình loạng choạng nhìn anh. Lục Uy Thần bước đến giật cái bao bì trên tay cô ra, nhìn qua một lượt rồi thở dài.
' Contain Wine '
(Có chứa rượu)
Chữ màu đen in rõ đậm trên bao bì mà cô gái này không lẽ đói quá mờ mắt sao?

- Này! Em không sao chứ?

Nói rồi anh vòng tay qua eo cô, cả người trở thành điểm tựa cho Tịnh Dịch Nhiên.

- Á ông chủ.. anh làm gì vậy?? Anh chạm nhầm chỗ rồi..

Trong cơn say thì con người ta thường làm những chuyện phi thường khó tả, có thể đội trời đạp đất cũng có thể không giữ gìn lại một chút danh dự nào cho bản thân.

- Điên mất thôi! Đứng ngay ngắn lên nào.

Giọng Lục Uy Thần có pha chút giận giữ không kiềm chế được, tay anh siết chặt eo cô rồi đột nhiên nhấc bỗng cô lên vai anh, vác đi chẳng khác nào đang vác một bao rơm vậy.

- Này... Anh đừng có giờ trò tầm bậy! Này!!

Mặc kệ con sâu rượu trên vai anh vùng vẫy, Lục Uy Thần vẫn thản nhiên 'vác' cô đi.
Tịnh Dịch Nhiên nằm trên giường mê man nói năng lung tung.
Áo sơmi pijama bị anh bế lên cho nên sộc xệch, để lộ cả xương quai xanh cùng cần cổ trắng nõn nà của cô. Lục Uy Thần cau mày chỉnh trang lại áo cho cô rồi thở dài.

- Ngay cả lúc không tĩnh táo cũng có thể quyến rũ tôi được. Em giỏi lắm, Tịnh Dịch Nhiên.

- Ông chủ... hức..

Tịnh Dịch Nhiên trong cơn mê man cũng không biết vì cái gì lại gọi tên anh, cả người cô nóng ran, mồ hôi chảy nhễ nhại dính bệt lên trán, hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, chỉ có khuôn miệng là mấp máy yếu đuối.

- Có gì để mai nói.

- Không!! Phải nó..i, phải nói..

Cô khua tay múa chân loạn xà ngầu, cũng không để ý vung tay vào đầu Lục Uy Thần khiến mái tóc vốn đã được vuốt keo cẩn thận bỗng bị xù lên. Anh nổi điên chụp tay cô lại, xém chút nữa không kiềm chế được mà vặn một cái thì cánh tay nhỏ nhắn kia không cẩn thận sẽ bị đứt gân mất.
Anh lấy lại hơi thở đều đặn, cố dằn nén cục tức xuống nhìn cô nói.

- Được rồi được rồi. Em mau nói đi.

- Lục Uy Thần! Anh dựa vào cái gì mà bỏ rơi tôi? Sau đó lại ra vẻ chăm sóc quan tâm tôi?... Hức.. Rồi lại lạnh lùng với tôi? Anh nói cho tôi biết, đến cuối cùng là anh muốn cái gì?

Cô gái này.. Không phải vẫn còn uất ức chuyện của mấy hôm trước lúc anh lạnh nhạt với cô đấy chứ? Còn dám gọi thẳng cả họ tên anh, xem ra cô lười thở rồi.

- Tịnh Dịch Nhiên, có chí khí, em rất có chí khí.

- Ông chủ.. Anh.. hức.. anh mau trả lời đi.

Hai mắt cô lờ đờ, nhắm chừng còn có thể gượng được 5 giây. Sau đó thì cô bất tỉnh nhân sự. Cả người ướt đẫm mồ hôi, mai má nóng ran đỏn bừng bừng, còn chưa kịp nghe câu trả lời đã bị đánh ngã mất rồi!
Anh đặt tay lên trán cô, hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại, động tác gấp gáp giúp cô đo nhiệt.

- Em sốt rồi.

Trong cơn mê man cô chỉ nghe thấy giọng anh nói ba chữ như thế, dù muốn trả lời cũng không thể lên tiếng, hai mắt nặng trĩu như bị đá đè lên. Chỉ lơ mơ nhìn thấy khuôn mặt anh đầy vẻ phức tạp, có chút giận dữ, có chút lo lắng, lại có chút tâm tình.

- Em có biết vì sao tôi đối xử lạnh nhạt với em không? Đó là bởi vì tôi lo lắng, sợ hãi, sợ tôi sẽ không kiềm chế được dục vọng chiếm hữu em. Sợ tôi lại gây ra lỗi lầm như trước đây, sợ tôi... chìm đắm vào sự ích kỷ của bản thân mà yêu em, khiến em sau này vì tôi mà chịu nhiều thiệt thòi. Xin lỗi, tôi thật sự không muốn mất thêm một ai nữa, ngay cả em cũng không thể.

Mà những lời này anh chỉ có thể nói với cô trong lúc như thế, còn Tịnh Dịch Nhiên chỉ có thể trong lúc mê man nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc của người nam nhân mà cô rất yêu, nhưng căn bản lại nghe không rõ, mơ mơ màng màng chẳng lọt tai một chữ nào.
Ánh mắt anh đầy tâm trạng nhìn cô, trong lòng có chút không cam tâm cùng bất lực.

" Xin lỗi, tôi thật sự.. không thể yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net