#38 : Giữ như vậy chỉ một chút thôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau tỉnh dậy trên chiếc giường Kingsize rộng lớn trong phòng khách sạn, cô lờ mờ nhìn xuống mới để ý thấy trên người vẫn trần trụi như vậy, đừng nói chạy nhảy, ngay cả ngồi dậy cô cũng cảm thấy toàn thân đau nhức, vô thức đưa mắt nhìn liền nhận ra những dấu hôn đỏ thẫm anh để lại đầy trên da thịt cô, vẫn còn như mới.
Nghe tiếng gõ cửa phòng cô nhanh chóng chạy lấy áo lông trong tủ khoác vào, bên ngoài là một người phụ nữ trung niên, xem ra là phục vụ phòng.

- Cô Tịnh, Lục Đại Thiếu có dặn tôi khi nào cô thức dậy thì đem quần áo đến cho cô, sau đó mời cô xuống nhà hàng dùng bữa.

Tịnh Dịch Nhiên nhận túi quần áo từ tay người phụ nữ, sau đó thay ra, cô nhớ không lầm bộ áo liền quần này là của hãng Versace, đã nhìn thấy trong cuốn tạp chí thời trang mấy bữa trước, giá tiền nhìn vào thật khiến người ta muốn nhịn ăn mấy tháng.
Xong xuôi cô cũng nhanh chóng xuống tầng giới, nhìn quanh cũng không tìm thấy Lục Uy Thần.

- Cô Tịnh, mời cô ngồi ở đây.

Phục vụ khách sạn dẫn cô đến một bàn ăn dành cho hai người. Cùng lúc này điện thoại cô reo lên, nhìn cái tên đang hiện thị khiến môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.

- Dậy rồi?

Giọng anh trong điện thoại vẫn trầm ấm quen thuộc như vậy, cô mỉm cười gật đầu nói ừm một tiếng.

- Sáng nay anh có chuyện gấp phải rời đi, em ăn xong sẽ có người đến đưa em về biệt thự.

- Xảy ra chuyện gì sao?

Lục Uy Thần nói không, nhưng giọng anh chất đầy vẻ mệt mỏi, cô biết ý cũng không hỏi nữa.

- Bảo bối, đêm hôm qua anh nhìn thấy rõ xương sườn của em, da thịt không có bao nhiêu. Em đi ra ngoài người khác sẽ nói anh không có quan tâm em, để em gầy như vậy. Cho nên hôm nay phải bồi bổ đi thôi, em nên ăn nhiều một chút.

Cô đỏ mặt nhìn xung quanh, lời này cũng có thể nói ở nơi công cộng được sao?

- Lưu manh!

Lục Uy Thần cười lớn trong điện thoại.

- Em có nghe đến chuyện lưu manh bị người khác cưỡng bức chưa?

Tịnh Dịch Nhiên đang uống nước nghe anh nói như vậy liền mắc nghẹn, ho khan vài cái.

- Anh mau làm việc đi, em đói rồi!

- Được rồi. Gặp em sau.

Cô cũng tạm biệt anh rồi gác máy, nhìn vào thực đơn chỉ chọn sơ qua một món. Nhưng khi phục vụ đem đồ ăn đến lại chất đầy bàn, đừng nói một mình cô, hai người cũng không thể ăn hết.

- Tôi chỉ gọi có một món thôi mà?

- Xin lỗi, chúng tôi chỉ làm theo lời dặn dò của Lục Đại Thiếu, anh ấy có dặn nếu cô ăn không hết, mỗi thứ chỉ cần nếm qua một tý là được. Những món này đều nằm trong top thực đơn của nhà hàng chúng tôi. Chúc cô ngon miệng.

Nếm qua một tý? Sau đó đem bỏ hay sao?

- Ơ cái này——

Quay đi quay lại nhìn không thấy người phục vụ đâu, cô lúc đó mới biết mình bỏ lại với cái bàn đầy ắp đồ ăn này. Cố gắng hết sức chỉ ăn được hai món, còn lại đều kêu người ta gói để đem về.

- Chị dâu, tôi là Uông Tử, cấp dưới của đại ca, hôm nay được phân công đến đón chị.

Uông Tử cho đỗ xe ở trước sảnh khách sạn, nhìn cô bước ra liền chặn lại, lấy đống đồ từ trên tay cô rồi mở cửa xe.

- Cám ơn anh.

Uông Tử cho xe từ từ rời đi.

- Chị dâu, từ hôm nay chị cũng hãy coi tôi là cấp dưới, nếu chị muốn đi đâu tôi sẽ chở chị đi, đại ca phân phó cho tôi ở bên cạnh bảo vệ chị khi anh ấy có việc bận.

Tịnh Dịch Nhiên ngại ngùng cười gượng.

- Chị... dâu? .. từ này có hơi...

- Chị là người của anh ấy, cũng coi như là chị dâu của tụi này rồi. Chị dâu, đừng ngại.

Cô nghe vậy cũng không chất vấn nữa, im lặng nhìn vài dòng xe đang hối hả chạy bên ngoài. Trong lòng như có gì đó không yên, cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Trong một nhà hàng bao cao cấp ở thành phố S, bàn ăn hai người được trang trí lãng mạng cùng rượu vang và nến.
Lâm Ngạn mặc một chiếc váy màu đỏ cao qua đầu gối, chiếc váy ôm sát thân hình đầy đặn để lộ những đường cong hoàn hảo.

- Cám ơn anh đã đến dùng bữa cùng em, lâu rồi không gặp, Uy Thần.

Lục Uy Thần ngồi ở ghế đối diện cũng không có biểu tình gì, gương mặt anh dưới ánh đèn vàng lãnh đạm đưa mắt nhìn Lâm Ngạn, ngón trỏ theo thói quen gõ từng nhịp lên mặt bàn.

- Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.

Lục Uy Thần không nhanh không chậm đứng dậy, đẩy ghế ra định bước đi thì Lâm Ngạn nhanh chóng chắn trước mặt anh.

- Anh cũng biết lần này là do phụ thân sắp xếp mà, em không biết gì cả.

Lục Uy Thần đút hai tay vào túi, mặt lạnh nhìn Lâm Ngạn, ngay cả một chút giao động anh từ trước đến giờ cũng không dành cho cô. Anh hoàn toàn không mở lời, lánh sang một bên rồi tiếp tục bước đi.
Lúc này Lâm Ngạn không đuổi theo, chỉ đứng nói vọng lại, hai tay nắm chặt vạt váy khiến nó nhăn nhúm không thành hình.

- Chuyện lần này là cho cha anh sắp xếp, anh bỏ đi là không coi trọng ý của ông ấy! Anh vẫn còn muốn bỏ đi hay sao?

Lục Uy Thần lúc này mới dừng bước, đem ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Ngạn.

- Tôi trước giờ chưa hề coi trọng ông ấy.

Nói xong liền dứt khoát bỏ đi, Lâm Ngạn cắn chặt môi dưới ngồi phịch xuống ghế, lúc này di động vang lên báo hiệu có tin nhắn gửi đến, bên trong hộp thư có rất nhiều hình ảnh, cô nắm chặt điện thoại trong tay, cả người bị lửa giận thiêu đốt. Khuôn mặt xinh đẹp cũng vì đó mà cau có.

- Nếu anh không chịu tự nguyện, tôi chỉ còn cách ép buộc mà thôi!

Lục Uy Thần ngồi trong ghế lái, vẫn chưa thắt dây an toàn, anh dùng sức nhấn số trên bàn phím, nhưng đầu dây bên kia đã sớm gọi cho anh, Lục Uy Thần ấn phím nghe.

- Trở về biệt thự một chuyến, ta có chuyện muốn nói với con.

Ấn phím tắt, anh đạp chân ga cho xe phóng nhanh về Lục Gia.
Thấy xe của Lục Đại Thiếu dừng ở trước cửa, người làm nhanh chóng ra mở cửa giúp anh, Lục Uy Thần rất ít khi trở về Lục Gia, mà mỗi lúc trở về đều là có chuyện lớn xảy ra.
Anh dừng xe ở trước cửa lớn của biệt thự, không khách khí đóng cửa xe rầm một cái, cao ngạo bước lên cầu thang đi qua cửa lớn.
Lục Thẩm Khương ngồi dựa người vào ghế gỗ, tay đang cầm tách trà nhâm nhi, bên cạnh còn có Liêm Phi, vợ hai của ông.
Nhìn thấy Lục Uy Thần bước vào, ông bỏ tách trà xuống.

- Con mau ngồi đi.

Lục Uy Thần cũng không có biểu tình gì, ngồi xuống ghế.

- Tiểu Thần, lâu rồi không gặp con, phong độ vẫn không thay đổi nhỉ?

Liêm Phi bên trong thì coi anh như cái gai trong mắt, tìm mọi cách để hạ bệ anh, cũng vì anh mà Lục Minh Hạo con trai bà không thể nắm giữ Lục Gia. Vậy mà bên ngoài lại đóng vai một bà mẹ hiền hậu vô hại, anh đối với bà vốn dĩ cũng không có cảm tình gì, cho nên chỉ là không muốn đấu khẩu, cứ im lặng cho qua không muốn để tâm.

- Dì Liêm, đã lâu không gặp dì.

Lục Thầm Khương cau mày, đặt tách trà thật mạnh lên bàn.

- Ta đã nói con phải gọi Liêm Phi là mẹ hai, đã là người một nhà tại sao lại có cách xưng hô như vậy?

Lục Uy Thần cười lạnh.

- Đại Tướng, xem người kìa, có tuổi rồi cho nên mới mau quên như vậy, con chỉ có một người mẹ mà thôi, dì đây đâu phải mẹ của con, xưng hô như vậy có gì sai hay sao?

Lục Thẩm Khương đập tay lên bàn.

- Con?

Liêm Phi sượng mặt, đem sự bực tức dấu đằng sau bộ mặt hiền lương, lên tiếng ngăn Lục Thẩm Khương lại.

- Ông bớt giận, đừng mắng Tiểu Thần. Tôi dù sao vẫn chưa có được danh phận cao quý như chị Mẫn Hoa, cho nên làm sao dám bì với chị ấy? Tiểu Thần gọi như thế nào tôi cũng bằng lòng, mặc dù không phải tôi mang nặng đẻ đau, nhưng tôi vẫn xem nó như con ruột của mình. Tôi không sao.

Lục Uy Thần nhếch mép cười, lạnh nhạt nhìn hai người.

- Được rồi, bà vào trong đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với nó.

Liêm Phi dạ vâng rồi lui vào trong, mặc dù rất muốn đường đường chính chính với tư cách mẹ kế mà dạy dỗ Lục Uy Thần, nhưng thời cơ chưa đến, bà đành rời đi.
Lục Thẩm Khương nhấp chén trà, ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh.

- Ở thành phố S này ngoài Mạc Gia còn có Lâm Gia là gia tộc môn đăng hộ đối với nhà ta, Lâm Ngạn cũng có cảm tình rất tốt với con, ta nghĩ con nên cân nhắc về chuyện này, mau chóng kết hôn, con cũng không còn trẻ gì, phải mau lập gia đình thôi.

Lục Uy Thần cười lạnh, trong lòng lại xuất hiện một loại cảm giác chua xót, như thế nào bao nhiêu năm qua Lục Thẩm Khương đối với anh không có một chút tình cảm, bây giờ vì chuyện hôn nhân mà tận tâm tận lực như vậy? Có phải vừa nghe được một câu chuyện cười hay không?
Thấy Lục Uy Thần không phản ứng gì, cùng lúc này điện thoại ông vang lên, nghe đầu dây bên kia nói gì đó, hai đầu lông mày chau lại, sau đó gác máy. Tâm tình có vẻ không vui, mà anh nhìn qua liền biết ai đã gọi cho ông.

- Không phải ta đã sắp xếp cho con hẹn gặp Lâm tiểu thư hay sao? Tại sao lại bỏ về như vậy? Bộ mặt Lục Gia con để ở đâu rồi?

Lục Uy Thần vắt chéo chân, ánh mắt anh xa cách mà lạnh lùng nhìn phụ thân của mình, người đàn ông đã gây ra cho mẹ anh bao nhiêu đau khổ, bây giờ lại muốn xen vào cuộc sống riêng tư của anh.

- Bộ mặt của Lục Gia? Xin lỗi, tôi đi ra ngoài cũng quên mất mình mang họ Lục, còn không nhớ mình có người cha như ông.

Lục Thẩm Khương trừng mắt nhìn Lục Uy Thần, giọng điệu không nén khỏi tức giận.

- Con dám nói với ta như vậy? Không có Lục Gia con đến bây giờ vẫn còn tồn tại được sao? Nên nhớ chính ta đã nuôi lớn con!

Trong ký ức của anh, người cha này số lần xuất hiện có thể đếm trên đầu ngón tay, đừng nói nuôi lớn anh, ông chỉ là vung tiền nhờ người khác chăm sóc anh. Từ khi Mẫn Hoa bị tai nạn, Lục Thẩm Khương đến thăm bà bao nhiêu lần chẳng lẽ anh không biết?
Nói đến cái gì mà tồn tại đến bây giờ? Từ nhỏ đã được dạy dỗ trong chế độ độc tài, Lục Uy Thần đã dần quen với việc tự lập, anh một mình vận động tất cả các mối quan hệ, cùng Mạc Kỷ lập nên kho vũ khí, cho đến ngày hôm nay mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cũng chưa hề dựa dẫm vào Lục Thẩm Khương. Tất cả đều là tự lực gắng sinh, cho nên khi nghe ông nói như vậy giống như châm ngòi cho sự phẫn nộ trong anh.
Lục Uy Thần nhếch mép, ánh mắt lãnh đạm khó lung lay nhìn cha mình.

- Đúng vậy, nếu không nhờ ông tôi cũng không có được ngày hôm nay. Không biết tự mình làm nên mọi thứ sẽ khó khăn như thế nào, cũng không hề biết ông đối với vị trí hiện tại của tôi bây giờ, không có một chút liên quan nào.

Lục Uy Thần nói xong liền đứng dậy, không một chút tiếc nuối quay lưng bước đi, Lục Thẩm Khương tức giận trừng mắt nhìn anh, hai tay nắm thành quyền.

- Lục Uy Thần, mau đứng lại cho ta!

Lục Uy Thần dừng bước, quay lưng về phía Lục Thẩm Khương, bóng lưng anh rộng lớn cao ngạo trong bộ âu phục lịch lãm, hai tay anh đút vào túi quần, dáng vẻ  mạnh mẽ bất bại, khí chất đặc biệt áp đảo người khác.
Lục Thẩm Khương dùng giọng nói bình thường nhưng lại ẩn dấu đầy sự uy hiếp.

- Con nên cân nhắc lời ta nói, chỉ sợ sau này mọi chuyện sẽ không đi đúng hướng con đã định.

Anh không nói gì, chỉ hừ lạnh rồi ung dung bước ra xe, một cái ngoái nhìn cũng không có, đem sự bực tức của Lục Thẩm Khương đạp dưới đế giày.

Trở về biệt thự, anh một mạch đi vào phòng Tịnh Dịch Nhiên, thấy cô đang ngồi ngoài ban công đọc sách dạy nấu ăn, khí trời man mát, ánh trăng ẩn hiện dưới tầng mây mờ, đem mọi sự yên bình rơi trên đôi vai gầy của cô.
Lục Uy Thần không nhanh không chậm ôm cô từ đằng sau. Anh đặt cằm lên vai cô, hai tay vòng qua trước bụng cô, càng lúc càng siết chặt. Tịnh Dịch Nhiên cảm nhận hơi thở đền đặn của anh ở ngay bên cạnh, cô cũng thôi giật mình, giọng lo lắng hỏi anh.

- Anh.. làm sao vậy?

- Một chút thôi, để anh ôm em như vậy... chỉ một chút thôi.

Cô cũng không phản kháng, để mặc anh ôm như vậy, một tay vỗ nhẹ cánh tay anh.

- Bảo bối.

Giọng Lục Uy Thần trầm ấm thì thầm vào tai cô.

- Hửm?

Cô quay lại, một bên má vô tình chạm vào má anh.

- Ngày mai em đi du lịch với anh.

- Hả? Sao lại gấp như vậy?

Lục Uy Thần ôm chặt cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô.

- Cũng không có gì, chỉ muốn lưu lại kỷ niệm cùng em, càng nhiều càng tốt.

Cô cảm thấy kỳ lạ, liền quay đầu lại thì Lục Uy Thần giữ chặt trán cô, không cho cô quay lại nhìn anh.

- Em nhìn cái gì? Không nhìn anh một chút liền nhớ rồi sao?

Cô cười đánh vào tay anh.

- Tự mình đa tình!

Lục Uy Thần cười, đem ngực mình dán vào lưng cô. Vẻ ngoài hiện tại của anh cô không nên nhìn thấy, bởi vì hình ảnh yếu đuối như vậy, anh không muốn cho bất cứ ai biết.
Mà ngay cả sau này, cô cũng không ngờ rằng, chỉ một hành động âu yếm nhỏ cũng khó có thể nhận được từ anh, lần đi chơi này, đến cuối cùng cũng cô cũng không nên đi.

Uông Tử lái xe đến biệt thự đưa hai người ra bến tàu, hành lý của cả hai được đưa lên một chiếc du thuyền nhỏ.

- Chúng ta đi đâu?

Tịnh Dịch Nhiên đứng ở boong tàu đón gió biển, anh đứng bên cạnh cô, hai tay anh chống lên thành, đem cả dáng người cao ráo che chắn cho cô.

- Ra đảo.

Lục Uy Thần quàng tay qua vai cô, kéo sát lại gần anh.

Trong lòng cô thoáng mang lại cảm xúc hỗn độn, cô vòng tay qua thắt lưng anh, hai người đứng trên boong tàu nhìn nhau thật sự rất lâu, giống như đem hình ảnh của đối phương khắc sâu vào tim mình, dù có thế nào cũng sẽ mãi không thể quên.
Chiếc du thuyền từ từ cập bến cảng, khung cảnh đảo nhỏ dần dần hiện ra trước mắt cô, chan hoà đẹp đẽ dưới ánh chiều tà, ở đây giống như là một thành phố nhỏ cách biệt với khu đô thị xa hoa ngoài kia.

- Em chờ ở đây, anh đi lấy xe.

Lục Uy Thần cầm chìa khoá đi đến bãi đỗ xe gần bến cảng, một lúc sau anh lái chiếc Range Rover màu đen đến chỗ cô, đem hành lý bỏ lên xe, Lục Uy Thần mở cửa xe cho cô bước vào ghế lái phụ, anh ngồi vào ghế lái bên cạnh, khởi động động cơ rồi rời đi.

- Anh đã đến đây rồi sao?

Lục Uy Thần gật đầu, ngón trỏ gõ lên vô lăng theo nhịp điệu. Xe mở hết cửa kính xuống, gió biển luồn vào làm bao nhiêu mệt mỏi tiêu tan.

- Lần đầu tiên anh đến nó chỉ là một khu nghỉ dưỡng gần đóng cửa, nhìn thấy khung cảnh với vị trí nơi này rất có tiềm năng, cho nên anh đã mua lại. Bỏ một chút vốn biến nó trở thành khu nghỉ dưỡng cao cấp.

Tịnh Dịch Nhiên liền đưa mắt nhìn ra ngoài, hai bên đường là hàng cây dương liễu xum xuê mang lại kiểu cổ kính tô điểm cho thành phố thêm phần tĩnh lặng, đối diện với khung cảnh đầy màu sắc này lại là mặt biển rộng bao la xanh thẳm.

- Đảo này tên gì?

Lục Uy Thần không suy nghĩ liền nói ra bốn chữ khiến cô chết nghẹn.

- Còn chưa đặt tên.

Cô thật sự nghĩ không thông, anh đã bỏ tiền ra xây dựng mà lại không thể đặt cho nó một cái tên? Phải rồi, kho sản xuất vũ khí của anh và Mạc Kỷ cũng không hề có tên. Người này vốn dĩ là không muốn đặt tên hay là nghĩ không ra đây?

Lục Uy Thần chạy xe vào khu biệt thự cao cấp nằm ven biển, chỉ cần bước vài bước là có thể cảm nhận được cát trắng mịn dưới chân, vài bước nữa là chạm vào làn nước mặn trong vắt. anh dừng xe trước một căn biệt thự nhỏ, cây cột to trước cửa có ghi mấy chữ; Thiên Mỹ Cảnh.
Hai người xách hành lý vào trong biệt thự, đi qua một cái hồ bơi nhỏ ở sân trước, anh tra chìa khoá vào ổ, bấm mật mã rồi mở cửa.

- Mỗi lần đến đảo anh đều qua đêm ở đây.

Lục Uy Thần dẫn cô đi một vòng, sau đó đẩy một cửa phòng ngủ ra, bên trong có một chiếc giường lớn, vật dụng trang trí đều đầy đủ gọn gàng sạch sẽ, xem ra có người đến đây dọn dẹp thường xuyên. Ban công hướng ra biển, mang theo từng cơn gió thoảng thổi qua khẽ hở cửa kính mang đến một loại cảm xúc khó tả.
Cô quay lại liền thấy anh đẩy hành lý của hai người vào phòng.

- Cái này.. à, ừm.. Phòng của em đâu?

Lục Uy Thần nhìn cô đang bối rối liền cười yêu mị.

- Giường rộng như vậy một mình anh ngủ thật sự nằm không hết, huống chi biệt thự này chỉ có một phòng ngủ.

Rồi cao ngạo đi đến nói nhỏ vào tai cô.

- Bảo bối, tối nay làm ấm giường giúp anh.

Cô quay lại đánh vào vai anh, Lục Đại Thiếu từ bao giờ lại hay giở thói lưu manh như vậy trước mặt cô chứ?



——
Chap mới đến rồi đây. Cũng không biết vì lý do gì mà dạo này mình đang nghĩ đến một cái Sad Ending cho bộ này :) Có nên hay không cho một cái kết buồn? Bởi vì chuyện buồn sẽ được mọi người nhớ lâu hơn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net