#9 : Bảo bối, tôi muốn máu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông run rẩy mặt tái xanh đứng chôn chân dưới họng súng của Lục Uy Thần.

- Quả là tôi nuôi ong tay áo rồi. Tài xế của tôi rốt cuộc chính là nghi phạm mà cảnh sát đang truy lùng. Hôm nay lại cả gan chạy đến đây động chân động tay với người của tôi.

Anh tháo chốt an toàn của khẩu súng lục đen láy trong tay, tiếng đạn lên nòng vang lên cạnh cạch, mạng sống của người đàn ông trong tích tắc có thể sẽ biến mất mãi mãi.

- X..xin..ng..ài hãy tha.. cho.. tô..i..

Hắn ta lắp bắp như một đứa trẻ mới lên ba.
Lục Uy Thần dửng dưng liếc nhìn hắn một cái rồi quay sang nhìn cô, cô gái gầy gò ngồi dưới nền đá hoa cương vẫn còn vương vấn một chút sợ hãi, sắc mặt tái mét nhợt nhạt, nước trên khoé mắt cô đã khô, đôi mắt sâu hút vẫn còn đỏ.
Áo sơ mi bị xé nát khiến đôi gò bồng ẩn hiện mơ hồ. Hàng lông mày anh khẽ nhíu lại, buông ra những lời nói lạnh lùng có sát thương như một con dao nhọn đâm thẳng vào tim tên sát nhân.

- Tha cho anh? Bảo bối của tôi đã bị bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào, máu của cô ấy tôi còn chưa nếm thử, anh nghĩ anh có tư cách vượt mặt tôi sao?

Đáng sợ.. vẻ mặt của Lục Uy Thần bây giờ thực sự rất đáng sợ. Anh không nghiêm túc mà bỡn cợt, anh bỡn cợt mà lại nghiêm túc, như thể đối với anh giết hắn giống như đập một con gián vậy, dễ dàng vô cùng.

Anh bây giờ đột nhiên trở thành một con người khác, nhân cách thay đổi hoàn toàn.
Chỉ cần Lục Uy Thần cười, người trước mặt chắc chắn sẽ không toàn mạng.
Đôi mắt xanh dương của anh từ lúc nào đã chuyển thành màu đỏ, một màu đỏ mang theo mùi tanh của máu, màu đỏ biểu thị cho sự mạnh mẽ uy quyền, màu đỏ điển hình của ma cà rồng. Nhưng trong đôi mắt ấy, màu đỏ không còn tanh mùi máu, mà là một màu đỏ thẫm đầy yêu mị quyền uy.

- Xem ra anh không thể nhìn thấy ngày mai rồi.

Từng chữ anh nói ra đều chắc như đinh đóng cột, anh nói giết thì sẽ giết, nói không nhìn thấy ngày mai thì chắc chắn hôm nay ông ta phải chết.
Anh kéo chiếc áo vest đen trên thành ghế thẩy vào người cô, áo phủ lên đầu cô.

- Đừng kéo xuống. Em chỉ cần ngồi yên đó.

Tịnh Dịch Nhiên run rẩy rời tay định kéo áo vest xuống, trước mắt cô là một màu đen ngòm, vì áo vest đen phủ lên đầu cô, cảm giác như bản thân bị tách biệt trong bóng tối. Chỉ còn lại hơi thở đều đặn của anh cùng tiếng la hét của người đàn ông kia.

- Không.. khôngggg.. a a a

' Đoằng '

Trong tiếng hét kinh hãi của tên tội phạm biến thái còn vang vọng theo một tiếng nổ súng kinh hoàng, tiếng súng nghe rất gần bên tai Tịnh Dịch Nhiên, mùi thuốc xuống cô vẫn có thể ngửi thấy. Sau đó lại là tiếng của một vật ngã xuống.

Phụt---

Anh giương đôi mắt đỏ thẫm về phía xác của người đàn ông đang nằm trong vũng máu dưới đất, cái xác tự nhiên biến mất chỉ còn lại một đống tro bụi màu đen, giống như vừa đốt cháy một tờ giấy, chỉ cần một cơn gió nhẹ sẽ thổi bay tất cả.
Khoảng khắc từ sự sống đến cái chết rất ngắn ngủi mỏng manh, nếu để cảnh sát bắt hắn, hắn có lẽ sẽ được sống đến mấy tháng cho tới ngày bị xử tử. Nhưng nếu bị Lục Uy Thần bắt, một giây trôi qua cũng là lúc mạng sống của hắn kết thúc.
Anh giải quyết sạch sẽ nhanh gọn, bàn tay cầm súng không run rẩy do dự mà nhắm thẳng rồi bóp còi. Cách dùng súng lại thành thạo vô cùng, ánh mắt căn bản lại không hề bị lung lay.

- Không sao rồi.

Anh kéo áo vest đen đang phủ trên đầu cô xuống rồi khoác lên vai cô, đôi mắt đỏ đã trở về màu xanh biếc đẹp đẽ dịu dàng. Nhưng đâu đó lại phát hiện ra cử chỉ của anh có chút bực nhọc khó chịu.

- Xin lỗi ông chủ.. là lỗi của tôi đã không nghe lời dặn dò của anh mà mở cửa cho ông ta.

- Phải. Đó là lỗi của em.

Anh nửa quỳ nửa ngồi đối diện Tịnh Dịch Nhiên, vẻ mặt xem ra vô cùng thoã mãn khi thấy cô chủ động lên tiếng trước, khoé môi cong lên nở một nụ cười yêu mị mê hoặc lòng người.

- Vậy nên phải phạt em.

Lời nói vừa dứt thì Lục Uy Thần đã mạnh bạo đẩy cô nằm bệt xuống nền đá hoa cương, vì khi nãy bị tên biến thái đẩy ngã nên lưng cô vừa nhức lại vừa đau, vô thức rên khẽ một tiếng.
Đôi mắt của Lục Uy Thần bây giờ lại trở nên đỏ thẫm, đâu đó lại là một ánh nhìn mang đầy sự chiếm hữu. Khía cạnh mà Dịch Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy bây giờ lại hiện rõ trước mặt cô.

- Bảo bối, tôi muốn máu của em.

Nói rồi tay anh nhẹ nhàng chạm vào vùng cổ trắng nõn nà của cô rồi luồn ra sau gáy nâng cổ cô lên.
Tịnh Dịch Nhiên vẫn còn mơ hồ nên hai mắt mở chằm chằm, trong đáy mắt lại ẩn hiện một nỗi sợ khó tả, nhưng cơ thể gần như hoà hợp theo từng động tác của Lục Uy Thần.
Anh đè lên người cô, ánh mắt đỏ thẫm khát máu bị vùng da trắng nõn kia mê hoặc, hơi thở từ từ sát gần bên tai cô.

- Ah.. ưm...

Cảm nhận thấy vùng cổ của mình nhói đau nên cô khẽ rên một tiếng, tiếng rên như động lực tác động vào dây thần kinh đang khát máu của anh. Răng nanh bây giờ đã cắm sâu vào da thịt của Tịnh Dịch Nhiên, mùi máu tanh khiến đầu óc anh trở nên mê muội, cảm giác ấm nóng chảy vào huyết quản.
Lục Uy Thần đột nhiên khựng lại một nhịp.
Anh căn bản cũng không thể ngờ dòng máu hiếm này lại có mùi vị tuyệt với đến vậy, khiến cơ thể trở nên hưng phấn vô cùng.
Răng nanh của anh lại một lần nữa cắm sâu vào da thịt cô, khuôn miệng anh bây giờ đã dính chặt vào cổ cô.
Một tay Lục Uy Thần nâng cổ cô, tay còn lại chống lên nền đá hoa cương, tư thế không thoải mái nhưng anh cư nhiên lại không thể dừng được, mùi vị này thực sự ngọt ngào quá đỗi.

- Ưm.. a.. ah..

Tiếng ' rít rít ' mơ hồ bên tai cô, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh thổi vào tóc mình không ngừng khiến cô ngọ ngoạy. Tiếng rên lại vô tình khiến Lục Uy Thần trở nên hưng phấn hơn.

- Ông chủ.. đ.. đau.

Cô nói lý nhí trong miệng, lời thì đã nói ra nhưng lại mong anh đừng nghe thấy. Cắt đứng cảm xúc của Lục Uy Thần là một điều không nên làm.

Nhưng anh dường như lại nghe thấy lời cô nói, đôi môi cùng răng nanh từ từ rời khỏi cổ của Dịch Nhiên. Trên môi anh vẫn còn một màu đỏ thẫm của máu, khoé môi còn dính một ít máu tươi.
Anh nhíu mày lau vệt máu trên môi mình nhìn cô.

- Có đau không? Cảm giác như thế nào?

Tịnh Dịch Nhiên khó khăn ngồi bật dậy đối diện anh. Vô thức chạm vào nơi anh vừa oanh tạc mạnh mẽ chiếm đóng trên cổ cô. Vẻ mặt cô trở nên đỏ hồng như quả cà chua, cái người đàn ông này! Có thể hỏi rõ ràng hơn một chút được không?
Lời nói tại sao lại dễ khiến người ta hiểm lầm như vậy.

Cô gật đầu nói lý nhí trong miệng.

- Đau.. một chút..

Anh mỉm cười quỷ mị, đôi mắt vẫn còn màu đỏ thẫm.

- Trên cổ em đã có dấu vết của tôi rồi, từ nay trở đi cái đấy của em sẽ là của tôi.

Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng quay đi của cô anh cũng đoán ra được lời mình nói có chút mâu thuẫn sai sai nên anh liền lên tiếng.

- Ý tôi là máu của em. Sẽ-là-của-tôi.

Từng chữ nói ra đều mang mùi vị của sự chiếm hữu mạnh bạo.
Người đàn ông này đã đánh dấu của anh trên người cô, xem ra sau này cái thứ đỏ thẫm ngon ngọt kia của Tịnh Dịch Nhiên sẽ bị anh chiếm hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net