Ngoại truyện 2 : Bà xã, hãy đợi anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịnh Dịch Nhiên ngồi trên xích đu màu trắng, đầu thu trời se se lạnh, làn gió nhẹ nhàng thổi qua khẽ tóc, đôi mắt xám vẫn đang ngắm nhìn nơi chân trời xa xôi kia, cô mặc một cái đầm bầu màu xanh ngọc và khoác áo len mỏng, một tay đỡ lấy bụng của mình.

- Em đừng để bị lạnh, sức khoẻ sẽ không tốt.

Lục Uy Thần bất thình lình từ đằng sau đi đến, dứt câu liền khoác áo vest đen của mình lên vai cô, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
Cô giật mình nhìn anh rồi bất giác mỉm cười, từ khi cô mang thai đến nay, từng chuyện nhỏ nhặt nhất cũng đều là do anh an bày.
Còn nhớ lúc được bác sĩ thông báo cô đang mang thai, anh đứng trước mặt mọi người không kiên nể nhấc bỗng cô lên rồi phủ lên môi cô một nụ hôn, sau đó biến mất tăm, đến tối muộn anh cầm đồ đạc lủng củng về nhà, cô liền thắc mắc hỏi anh đi đâu.
Lục Uy Thần thản nhiên trả lời.

- Anh mua đồ về trang trí phòng cho con.

Sau đó quay đầu ra cửa nói người của cửa hàng mang đồ vào.
Tịnh Dịch Nhiên không nhanh không chậm đi đến kéo anh vào một góc nói nhỏ.

- Em vừa mang thai, còn chưa biết con là trai hay gái.

Cô lại đưa mắt nhìn đám người đang lần lượt bưng bê đồ đạc vào nhà.

- Cho nên anh mua mỗi thứ hai màu. Màu hồng cho con gái, màu xanh cho con trai.

Cô sa sầm mặt, anh đối với chuyện này thật sự vô cùng nghiêm túc đấy chứ?
Bụng cô một ngày một nhô lên, có một hôm nằm trên giường, anh chứng kiến cảnh đứa nhỏ đạp khiến bụng cô trong phút chốc méo sang một bên, đáy mắt không giấu nỗi vui mừng.

- Tiểu bảo bối, ngoan một chút.

Sau đó lại nhìn cô.

- Có đau không em?

Cô nhìn anh cười, lắc đầu.
Lúc này cô đang mang thai tháng thứ 6, nhưng cả hai nhất quyết không muốn đi siêu âm, hằng ngày hồi hợp chờ sự ra đời của con cũng là một loại niềm vui khó tả.

- Uy Thần, anh thích con trai hay là con gái?

Anh không suy nghĩ, trực tiếp trả lời.

- Trai hay gái thì cũng là con của chúng ta, anh không câu nệ việc này.

Phụ nữ khi mang thai đều không tránh khỏi việc bị nghén, Tịnh Dịch Nhiên cũng không ngoại lệ, lúc mới mang thai cô cả ngày không ăn được gì, ói lên xuống đến mức mặt mũi xanh xao. Bác sĩ nói đứa bé này rất khỏe mạnh, bởi vì rất khoẻ mạnh nên cần rất nhiều dinh dưỡng, mọi thứ cô ăn vào chỉ vừa vặn bổ sung cho bé. Cho nên khoảng thời gian đó cô rất ốm, hốc mắt đỏ bừng vì khó ngủ, cả người mệt mỏi khó chịu.
Mỗi ngày phải đều đặn bổ sung 150cc máu, đứa bé quả thật khoẻ mạnh hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều.
Chứng kiến chuyện này thì trong lòng anh có chút không thoải mái, anh không biết phụ nữ khi mang thai lại 'cực khổ' như vậy, càng không biết bởi vì là anh cho nên đứa bé mới 'khoẻ mạnh' vượt quá mức bình thường như thế. Cho nên chỉ cần một cái cău mày của cô anh liền vô cùng lo lắng, luôn cho người túc trực bên cạnh cô, nhưng phần lớn thì chính anh luôn ở bên cô.
Nhưng có một lần cô kiệt sức đến mức phải nhập viện để truyền dinh dưỡng, cho đến khi bác sĩ gặp anh và thông báo bé trai không sao, rất khoẻ mạnh, anh không cần lo lắng. Chỉ đến lúc đó họ mới biết đứa bé là con trai.
Hiện tại cô đang ở tháng cuối cùng, ngày sinh cũng được bác sĩ đoán trong nay mai.
Lục Uy Thần áp tay mình vào bụng cô, khoé môi anh cũng vô thức cong lên để lộ nụ cười như có như không.

- Bà xã, sau này muốn đi đâu anh đều sẽ đưa em đi. Đừng ra ngoài một mình, anh lo.

Tịnh Dịch Nhiên cười.

- Anh sao lại về rồi? Vẫn còn đang trong giờ làm việc mà. Công tư phân minh một chút chứ.

Anh cẩn thận vuốt ve bụng cô, trên mặt xuất hiện ý cười nhàn nhạt.

- Tiểu bảo bối à, mẹ lại cằn nhằn ba nữa rồi.

Sau đó đứng dậy chỉnh áo vest lại giúp cô.

- Sức khoẻ của em hiện giờ là điều anh quan tâm nhất, một chút chuyện ở công ty giao cho Uông Tử là được.

Lục Uy Thần trực tiếp ôm cô vào lòng, ôn nhu vuốt ve chiều chuộng, anh chỉ hận không thể gánh nỗi đau thể xác này với cô, chỉ có thể ở ngoài truyền sự quan tâm của mình qua từng cử chỉ.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình được lên chức làm ba, càng không nghĩ bảo bối của anh giờ đang mang một tiểu bảo bối khác. Mỗi ngày đều mong mỏi được gặp mặt con trai, lại sợ cô sẽ đau đớn khi hạ sinh, Mạc Kỷ nói giây phút được gặp mặt đứa bé chính là giây phút thiêng liêng nhất mà anh ấy từng trải qua, thành quả sau bao lần 'lao lực' đến cuối cùng cũng chào đời, anh ấy chỉ hận không thể cùng một lúc đem hết bao nhiêu yêu thương dồn hết cho mẹ con họ. Lục Uy Thần bây giờ chỉ mong chờ khoảng khắc đó, anh muốn được nhìn thấy tiểu bảo bối của anh.
Chỉ có một điều anh và cô đang vô cùng nhức đầu.. họ chưa đặt tên cho con.
Cô biết anh toàn diện về mọi mặt, chỉ trừ mặt đặt tên.. anh căn bản vô cùng tệ!

- Lục An Phàm.

Tịnh Dịch Nhiên dùng cặp mắt ngạc nhiên nhìn anh, trong đó còn có một chút nghi hoặc hiện rõ. Cái tên hay như vậy, không lẽ nào là do anh nghĩ ra.

- Anh biết em ngưỡng mộ, nhưng không cần nhìn anh như vậy.

- Là anh nghĩ ra sao? Lục An Phàm, nghe rất hay.

Lục Uy Thần tỏ thái độ ý nói đó chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng thật ra anh đã ghi ra trên dưới 100 cái tên khác nhau vào giấy, cuối cùng mới chọn được cái tên này. An Phàm, cô chỉ mong muốn con trai sống giản dị thanh nhàn như bao 'người' bình thường khác. Phàm trong cõi trần, phàm tục. Còn về phía Lục Uy Thần, anh lại muốn con thông minh xuất chúng, Phàm trong phi phàm. An trong an tịnh, An Phàm chính là vừa đặc biệt hơn người lại sâu lắng tĩnh lặng với khí chất trầm ổn, nhu hoà.

Buổi tiệc nướng gia đình được Mạc Kỷ và Sam tổ chức chu đáo, ấm cúng. Đây là bữa tiệc đánh dấu 1 năm tuổi chào đời của con gái họ.

- Tiểu bảo bối của dì.

Lục Trân Hỷ mân mê bụng cô, cảm nhận được sinh linh bé bỏng bên trong cọ quậy liền vui ra mặt.
Cố Dĩ Phong đang nướng thịt bắt gặp cảnh này thì thấy trong lòng hơi xao xuyến, khoé môi bỗng ẩn hiện một nụ cười. Từ khi Lục Trân Hỷ tuyên bố sẽ theo đuổi anh, Cố Dĩ Phong sau đó không ngừng bị cô làm phiền, một ngày tới bệnh viện anh làm không dưới 3 lần, không có bệnh cũng bị cô biến thành có bệnh.

- Chà, bụng lớn thế này còn bắt em di chuyển thật ngại quá.

Sam bế Tiểu Thuần ngồi xuống đối diện cô, hai người vừa vặn hướng ánh mắt về phía Lục Uy Thần và Mạc Kỷ đang đứng hút thuốc ở cách đó không xa.

- Em cũng muốn đi mà, muốn đến thăm Tiểu Thuần, đã lâu quá em không gặp con bé.

Sam truyền Tiểu Thuần lại cho Tịnh Dịch Nhiên, cô mỉm cười cưng chiều nhìn đứa bé trong vòng tay mình, đâu đó lại vô cùng bồi hồi xao xuyến.
Không biết khoảng khắc cô bế An Phàm vào lòng, cảm giác liệu sẽ như thế nào đây?

- Vợ cậu bao giờ sinh?

Lục Uy Thần kẹp điếu thuốc trong tay nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại lại không hút nữa, trực tiếp dập tắt nó.

- Mười lăm ngày nữa.

Mạc Kỷ gật đầu, rít một hơi sâu rồi đưa mắt nhìn về phía Sam, anh ấy chợt mỉm cười.

- Trước đây bôn ba giang hồ cùng cậu, cứ nghĩ tiền bạc là chân ái, nào ngờ còn có thứ vô giá hơn. Chính là cùng một lúc xuất hiện hai người tôi yêu nhất, một người mà tôi cứ nghĩ cả đời chỉ có thể theo đuổi cô ấy, một người có thể thoải mái gọi tôi một chữ 'Ba'.

Lục Uy Thần cũng nhìn Tịnh Dịch Nhiên một lúc lâu, anh như chìm đắm trong đê mê, cô rất đẹp, dù có xuống sắc hay ốm yếu cũng vô cùng đẹp trong mắt anh. Cô đang mang con của anh, vì gia đình này mà chịu khổ chín tháng mười ngày. Người phụ nữ anh rất yêu, ngay cả thế giới trước mặt có tối sầm lại, cô vẫn luôn là ánh sáng lộng lẫy trong mắt anh.
Anh luôn không phô trương biểu đạt anh yêu cô nhiều đến mức nào, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại tràn ngập yêu thương chiều chuộng.

- Vậy đây là một sự đúc kết sau bao nhiêu kinh nghiệm chinh chiến của cậu sao? Thanh niên đã yên bề gia thất?

Cố Dĩ Phong đi đến mồi một điếu thuốc, trực tiếp bắn ra một câu khiến Lục Uy Thần không khỏi nhếch mép cười.
Mặc Kỷ hơi cau mày nhìn anh ấy, giọng nói có chút mỉa mai.

- Bác sĩ Cố, cậu rõ ràng không biết tinh hoa của cuộc đời này là gì trong khi cậu còn chưa có lấy mống tình yêu đâu, nhỉ?

- Này này, bây giờ có vợ rồi thì liền nghĩ mình cao hơn tôi một bậc có phải không? Cậu cứ chờ đi.

Mạc Kỷ bật cười.

- Thế nào đây? Đã tìm thấy đối tượng chưa? Hay để tôi làm mai cho cậu, tôi còn mấy cô bạn vẫn còn độc thân này.

Cố Dĩ Phong chợt lơ đãng nhìn về phía kia, khua khua tay bác bỏ lời để nghị. Lục Uy Thần đương nhiên biết ánh mắt kia là dành cho ai.

- Thôi được rồi, cho tôi xin đi.

Mạc Kỷ nói với giọng nghi hoặc.

- Lẽ nào.. Cậu có đối tượng rồi?

- Đang trong giai đoạn tìm hiểu.

Lục Uy Thần nhẹ nhàng vỗ vai Cố Dĩ Phong.

- Tôi giao em gái tôi cho cậu.

Sau đó liền bỏ đi, Mạc Kỷ cười lớn, quăng cho anh ấy ba chữ rồi cũng chuồn đi.

- Chúc may mắn!

Buổi tiệc trải qua vô cùng thuận lợi, chỉ là tiệc gia đình nên rất ấm cúng vui vẻ. Bởi vì sức khoẻ không ổn định, nên hai người rời sớm hơn dự định.
Về đến nhà trời cũng tối muộn, hai người ngồi trên ghế sopha xem phim truyền hình, Lục Uy Thần vòng một tay ra sau lưng ôm lấy vai cô, còn cô thì thoải mái tựa đầu vào lồng ngực anh.
Mọi chuyện rắc rối đều đã qua, nhưng chắc chắn tương lai khó có thể tránh khỏi, cho nên họ rất trân trọng từng khoảng khắc hiện tại, từng chút từng chút một ghi sâu vào trí óc những kỷ niệm quan trọng nhất.
Màn hình TV chợt xuất hiện một cảnh quay đầy ướt át, nam nữ chính đang mây mưa trong phòng. Có lẽ do điều hoà chưa bật hết cỡ mà anh như cảm thấy từng ngọn lửa nóng đang bùng cháy dữ dội, bờ vai gầy trắng nõn nà của cô lúc nào cũng cuốn hút ánh mắt anh.. ngay cả lúc này. Anh cũng có tâm lý bình thường, không cứng đến độ trong thời điểm này chẳng thể thèm muốn cô.
Lục Uy Thần không dè dặt, trực tiếp luồn tay vào cổ áo cô, hơi nóng của anh từ từ phả lên tóc mai khiến cô giật mình, quay sang nhìn anh.

- Ông xã!

- Gần 9 tháng rồi.

Mặt cô liền đỏ bừng, ý anh chính là đã không làm chuyện ấy gần 9 tháng rồi, cô đương nhiên hiểu nhưng chẳng lẽ cần phải khen anh có sức chịu đựng dẻo dai hay sao?

- Nhưng hiện tại thì không được.

Lục Uy Thần nhìn xuống bụng cô, anh không nhanh không chậm rút tay ra.

- Đợi khi Tiểu Phàn ra đời, cả ngày cũng sẽ không cho em thời gian nghỉ ngơi. Em cứ chuẩn bị tinh thần đi.

Tịnh Dịch Nhiên lúc ấy nghĩ anh nói cô bận chăm lo cho Tiểu Phàm mà không có thời gian nghỉ ngơi. Đến khi sinh xong mới biết, anh chính là không cho cô nghỉ ngơi!
Nhưng quả thật đêm hôm đó Lục Uy Thầb rất 'yên phận', nằm trên giường chỉ lẳng lặng ôm cô từ đằng sau, đôi khi còn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô.

Sáng hôm sau khi đang ngồi ăn sáng anh có nhận được một cuộc gọi, sắc mặt khi nghe xong thì có chút biến đổi, mi tâm khẽ nhíu lại.

- Có chuyện gì sao anh?

- Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn. Anh phải đi nước ngoài một chuyến để giải quyết.

Động tác của cô hơi khựng lại.

- Anh đi bao lâu?

- Có lẽ là một tuần.

Lục Uy Thần liền ngồi xuống bên cạnh cô.

- Bà xã, em yên tâm. Anh đương nhiên sẽ về sớm, cùng em đón Tiểu Phàm chào đời.

——— 5 ngày sau ———

Trong cuộc họp thì các nữ nhân viên đều chú ý vào chiếc nhẫn đang yên vị nằm trên ngón áp út của anh, vài cô tiếc nuối, vài cô thì ngưỡng mộ người đã trói buộc được anh. Lục Uy Thần đối diện với ánh mắt tò mò của mọi người đều vô cùng bình thản. Bởi vì cô không thích phô trương màu mè nên lễ cưới của họ tương đối im hơi lặng tiếng, người ngoài có lẽ sẽ không biết, mấy cô nhân viên này cũng không ngoại lệ, ông chủ lạnh lùng độc nhất vô nhị của họ mới đây mà đã chịu 'quy phục' trước hôn nhân rồi sao?
Cuộc họp vừa kết thúc có mấy người đi đến chúc mừng anh, sau một hồi tiếp chuyện anh mới có thời gian rảnh, mở máy định gọi cho cô thì cùng lúc Lục phu nhân gọi cho anh.

- Tiểu Thần, con mau về nước. Nhiên Nhiên đau bụng, con bé sắp sinh rồi.

- Sắp.. sắp sinh?

- Ừ, con mau——

Bà chưa kịp nói hết câu thì đầu dây bên kia đã tắt ngủm.
Anh nghe đến hai chữ sắp sinh liền như long trời lở đất, tâm trạng phút chốc chỉ biết hướng về nhà. Nhanh chóng đặt chuyến bay sớm nhất trở về, 13 tiếng đồng hồ.. Liệu cô có thể chờ anh 13 tiếng đồng hồ không?

——Sân bay quốc tế thành phố S——

  Trong đám người đông đúc chỉ cần đảo mắt qua một vòng là có thể nhìn thấy một người đàn ông cao ráo bận âu phục khác biệt cùng một cặp kính râm đang bước đi thật nhanh để ra khỏi đám đông. Anh đi tay không, thật ra là đã để quên hành lý rồi. Uông Tử nhanh chóng đi đến giao chìa khoá cho anh, hai người bước ra bãi đỗ xe.

- Đại ca, chị dâu vẫn chưa sinh.

Lục Uy Thần không biểu tình gì, chỉ là động tác anh có chút gấp gáp, độ nhanh nhạy thường ngày có lẽ bị giảm đi đáng kể. Thấy anh loay hoay tìm gì đó, Uông Tử liền lên tiếng.

- Anh đang kiếm gì vậy?

- Ổ khoá xe.

- Đại ca... xe này là xe đề, không có ổ.

Uông Tử thấy anh có chút không ổn định được tâm trạng cho nên đã đề nghị để mình cầm lái.
Sau khi xe dừng hẳn, Lục Uy Thần liền mở cửa xông xuống, thang máy chỉ có mấy tầng mà anh đứng bên trong tưởng chừng như thời gian chẳng hề trôi qua, cũng may Uông Tử có nói số phòng bệnh, nếu không anh cũng quên hỏi mất.
Tịnh Dịch Nhiên vẫn chưa vào phòng sinh, cô nằm trên băng ca đau đớn đổ cả mồ hôi. Anh nắm chặt tay cô, tay còn lại lau mồ hôi trên trán cô.

- Anh về rồi, không sao.. Sẽ không sao nữa đâu.

Cô nhìn anh gật đầu, bao nhiêu lời nói đều bị nỗi đau chặn đứng.

- Tại sao nói mấy ngày nữa mới sinh mà bây giờ cô ấy lại đau bụng như vậy?

- Đó chỉ là ngày dự tính, có người sẽ sinh muộn hơn cũng có người sẽ sinh sớm hơn.

Nhìn thấy sắc mặt cô ngày càng tệ, anh không kiềm được hét lên với bác sĩ đứng bên cạnh.

- Mấy người còn đứng đó làm gì? Không thấy cô ấy đang đau bụng hay sao? Mau làm gì đi!

Lục Uy Thần vừa dứt thì bác sĩ la lên.

- Vỡ nước ối rồi! Đẩy vào phòng sanh đi.

Khoảnh khắc cô được đẩy vào phòng sinh, hô hấp của anh hoàn toàn đình trệ, anh không biết mình nên làm gì, anh không thể vào trong, không thể cùng cô vượt qua nỗi đau thể xác này.
Lục Uy Thần đi đi lại lại ngoài hành lang, mặc kệ Lục phu nhân khuyên anh nên bình tĩnh một chút, Uông Tử nói anh nên ngồi xuống nghỉ ngơi vì vừa đáp một chuyến bay dài. Nhưng anh trực tiếp bỏ qua lời của họ, không phải.. Chỉ là anh không nghe được gì cả, không gian hoàn toàn đóng băng và anh chẳng biết làm gì ngoài chờ đợi, chờ đợi và chợ đợi.
Rồi một tiếng khóc the thé xé toạc sự lo lắng trong anh, cửa phòng sinh chưa kịp mở ra thì anh đã trực tiếp xông vào.

- Chúc mừng anh chị, mẹ tròn con vuông. Bé trai rất khoẻ mạnh.

Trên tay y tá là một bé trai kháu khỉnh đang mắt nhắm mắt mở nhìn thấy mọi thứ xung quanh của lần đầu tiên trong đời, người còn đỏ hỏn tròn trịa.
Sau khi vệ sinh xong cho bé, y tá đưa cho người nhà ẵm bồng, Lục phu nhân nựng má bé rồi lại quay sang nhìn anh đứng cách đó không xa.

- Con có muốn bế Tiểu Phàm không?

Tịnh Dịch Nhiên nằm trên giường cũng đưa mắt nhìn anh, cô lần đầu bắt gặp cử chỉ vụng về lại e dè của anh khi đưa tay bế Tiểu Phàm.

- Em muốn nhìn mặt con.

Lục Uy Thần liền nhẹ nhàng bế Tiểu Phàm đến bên cạnh cô, anh ôn nhu đặt một nụ hôn lên má thằng bé, lại yêu thương chiều chuộng hôn lên trán cô.

Mảnh ghép cuối cùng cũng đã xuất hiện, bức tranh gia đình hoàn hảo mà anh từng không dám mơ ước đã hoàn thiện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net