Bài thơ: BAO GIỜ HẾT TƯƠNG TƯ? (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày yêu Trâm Anh,

Bầu trời trong xanh quá,

Thêm những tiếng chim ca,

Ngân nga hót vang trời.


Từ ngày tương tư mời,

Tôi bước vào chơi vơi

Nỗi đau tự tìm tới,

Khờ dại chờ khắp nơi.


Từng ngày, từng ngày rơi,

Trên cõi đời mơ mộng,

Thẫn thờ tôi được sống,

Cộng một đóa hoa hồng.


Từng ngày nụ tình nồng,

Bế tắc tràn qua sông,

Dẫn chàng khờ dệt mộng,

Tìm gặp hồng ngát hương.


Và từng ngày thầm thương,

Bên bức tường mê mệt,

Tôi mơ lòng gạt hết,

Mọi hình hài lướt qua.


Vì chỉ một người xa,

Dìu tôi về xứ Nghệ,

Tựa ngọc ngà, tiên nữ,

Cũng đủ hóa điên rồi.


Tôi đã hóa điên rồi,

Hay hóa thành trăm năm,

Hay hóa ngàn cát bụi,

Đợi bùi ngùi gió lên?


Tôi rất muốn mình quên,

Rất muốn mình nên vậy,

Cho nỗi sầu thôi dậy,

Diệt bồi hồi lênh đênh.


Định mệnh còn mang tên

Chọn một mình tư lự

Buông tha tôi được chứ?

Bao giờ hết tương tư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net