Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương nhiên Vương Nhất Bác không có ý định coi Tiêu Chiến là con trai mình. Từ đầu đến cuối, anh luôn trao đổi với Tiêu Chiến bằng giọng điệu từ tốn, đều đều, là thái độ đối đãi bình thường với nhân viên cấp dưới.

Tiêu Chiến có cảm giác sự ôn hòa, ân cần mà Vương Nhất Bác thể hiện ra trong lúc đi công tác chỉ là ảo giác mà cậu tưởng tượng ra thôi. Tính ra thì thái độ của Vương Nhất Bác có phần xa cách hơn nhưng chưa đến mức lạnh nhạt, luôn biểu lộ sự quan tâm đúng mực một cách vừa phải, vậy nên hình tượng của Vương Nhất Bác trong mắt Tiêu Chiến vẫn khá là tích cực.

Hôm ấy, Tiêu Chiến về trường để chuẩn bị chủ trì buổi lễ tốt nghiệp, cậu nhận được cuộc gọi từ Vương Nhất Bác – người hiếm khi chủ động gọi tới.

"Tiểu Bảo lại khóc sao?"

Tiêu Chiến đứng ở ven đường chờ xe buýt, vội vàng hỏi thăm.

"Không phải." Vương Nhất Bác trả lời.

Tình cảnh lạnh đi hai giây, cũng may Vương Nhất Bác chưa muốn làm không khí trở nên gượng gạo thêm. Một lát sau, anh tiếp tục: "Hôm nay cậu sẽ tới trường à?"

Tiêu Chiến thiếu chút nữa đã cho rằng Vương Nhất Bác gắn thiết bị theo dõi lên người cậu. Nhưng cậu ngẫm lại một chút, hình như cậu đã báo Vương Nhất Bác chuyện cậu muốn xin nghỉ ba ngày để tập dượt chủ trì lễ tốt nghiệp rồi.

Cậu đáp đúng sự thật: "Đúng vậy, buổi lễ tổ chức vào hôm nay."

Vương Nhất Bác lại im lặng mấy giây.

Lúc này Tiêu Chiến đã thấy chiếc xe buýt đang từ từ tiến tới, cách cậu không xa lắm, bèn nói với vị tổng tài bá đạo bên kia điện thoại: "Ngài Vương , tôi sắp phải lên xe rồi, lát nữa tới nơi tôi sẽ gọi lại cho ngài sau nhé?"


Vương Nhất Bác lại nói: "Gửi vị trí của cậu qua đi."

Tiêu Chiến: "Ơ? Ừm..."

Vương Nhất Bác bổ sung: "Đừng lên xe vội."

Tiêu Chiến tần ngần nhìn màn hình di động một hồi lâu, nghĩ xem nên gửi địa điểm qua tin nhắn kiểu gì để nhanh gọn lẹ nhất. Cuối cùng cậu cũng từ bỏ ý định này, mở WeChat ra gửi lời mời kết bạn. Hình như Vương Nhất Bác phía đối diện đã chờ sẵn từ lâu, anh nhanh chóng đồng ý thêm bạn bè.

Sau khi chia sẻ vị trí thành công, Tiêu Chiến ngồi trên băng ghế dài, bắt đầu ngẩn ngơ.

Vương Nhất Bác muốn cậu gửi định vị, lại còn không cho cậu lên xe buýt, câu trả lời tựa hồ rất rõ ràng rồi. Nhưng vì sao thế nhỉ?

Kiểu gì thì kiểu, Vương Nhất Bác không hề giống một người rảnh rang, vì buồn tay buồn chân nên đột nhiên nổi lòng tốt muốn đưa cậu đi một chuyến. Có lẽ là vì tiện đường đi làm nên Vương Nhất Bác định cho cậu quá giang?

Không lâu sau, chiếc Maybach của Vương Nhất Bác đã xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cúi xuống quan sát, thấy người ngồi ở ghế lái là Ôn Bình. Vì thế cậu không mảy may cân nhắc, kéo cửa ngồi vào hàng ghế sau.

Vương Nhất Bác không có vẻ bất ngờ, chuyển chiếc cặp táp đựng tài liệu ở bên cạnh ra sau chỗ ngồi của mình.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng chào hỏi: "Ngài Vương ."

"Ừ." Vương Nhất Bác giương mắt nhìn cậu, vốn định mím môi không nói năng gì, ấy vậy mà miệng lại bật thốt ra một câu: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Tiêu Chiến cười đáp, "Lại làm phiền ngài rồi."

Vương Nhất Bác "ừ" thêm một tiếng sau đó im lặng, cúi đầu xem chiếc laptop đặt trên đầu gối. Tiêu Chiến biết ý không quấy rầy Vương Nhất Bác nữa.

Ôn Bình lái xe rất vững, chạy nguyên cả lộ trình dường như không thấy xóc nảy hay lắc lư một chút nào, tuy vậy tốc độ xe cũng không hề chậm đi. Nhoáng cái, họ đã đến cổng phụ của trường Đại học Hạ.

"Có thể đi qua cổng này chứ?" Ôn Bình ngồi ở ghế lái hỏi.

Tiêu Chiến vội đáp: "Được, cứ cho tôi xuống ở bên đường nhé, cảm ơn anh."

Đúng lúc này, Vương Nhất Bác đang ngồi ngay cạnh Tiêu Chiến lên tiếng: "Vào đi."

Ôn Bình trả lời: "Rõ."

Ơ?

Tiêu Chiến sững người, nhìn Ôn Bình đánh vô lăng điều khiển xe đi qua cổng phụ.

"Ngài Vương có công chuyện tại trường này sao?" Tiêu Chiến bừng tỉnh.

Vương Nhất Bác chỉ đáp một tiếng: "Ừ."

Tiêu Chiến khẽ thở phào. Biết Vương Nhất Bác đúng là tiện đường nên mới đích thân đưa mình tới trường, cậu thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Thế này thì cậu cũng không cần rối rắm, canh cánh mình có nợ Vương Nhất Bác một lần ân tình nữa hay không.


"Tôi phải tới hội trường đây, ngài Vương ." Tiêu Chiến chào một câu, nhanh nhẹn xuống xe.

Vương Nhất Bác ngồi trong xe dõi theo bóng lưng cậu mất một lúc.

"Vương tổng, tôi đánh xe đến bãi đỗ nhé." Ôn Bình lên tiếng cắt đứt sự yên lặng.

Vương Nhất Bác nhìn lại: "Ừ, tôi xuống xe đi dạo một lát."

Đại học Hạ là trường cũ của Vương Nhất Bác, đầu năm nay Vương Nhất Bác còn tài trợ tiền xây dựng một thư viện ở bên khu nhà học phía Đông. Lần này tới ngoài việc nhận lời mời tham dự buổi lễ, thì còn vì muốn thăm lại chốn cũ. Ôn Bình cảm thấy hợp tình hợp lý, Vương Nhất Bác xuống xe, anh ta lái xe đi ra bãi đậu xe.

Hôm nay Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo T shirt bằng vải cotton và quần vải dài màu đen. Sau khi xuống xe, anh đội thêm một cái mũ lưỡi trai lên đầu.

Nhà trường mời anh làm khách mời VIP của Lễ Tốt nghiệp, anh chỉ tỏ ý nhận lời, nhưng việc đến sớm trước giờ hẹn nằm ngoài kế hoạch của anh. Những người trong trường biết anh không phải là ít, anh không muốn mình bị làm phiền, ảnh hưởng niềm vui thú thăm lại chốn xưa.

Sau khi tới hội trường, Tiêu Chiến nhanh nhanh chóng chóng nhận kịch bản của người chủ trì, rảo bước vào hậu trường đã được chia thành gian tạm để thay trang phục. Thậm chí cậu còn tranh thủ lúc chỉnh trang cố gắng ôn lại nội dung trên bản thảo.

Bạn MC nữ còn lại thay đồ ở gian bên cạnh, chuẩn bị xong xuôi, hai người tập hợp ở giữa hậu đài.

Tiêu Chiến ôn kịch bản, MC nữ là Doãn Á thì trang điểm.

"Tiêu Chiến, cậu không makeup thật à?" Doãn Á hỏi, "Hai đứa mình, một người mặt mộc, một người điểm phấn son, tớ sợ lúc chúng ta cùng đứng dưới ánh đèn so ra tớ giống quỷ mất.

Tiêu Chiến cười xòa: "Không cần thật mà, tôi bị dị ứng với kem nền."

Đương nhiên câu này chỉ là viện cớ thôi, cậu chưa từng tình nguyện trát kem lên mặt mình. Mấy loại chuyện trang điểm này cho tới tận bây giờ cậu vẫn cố tránh được thì tránh.

Hồi mới nhập học, cậu từng bị dụ gia nhập Câu lạc bộ Cosplay, mớ kí ức khi phải đội tóc giả và trát son phấn đó nên vĩnh viễn quên đi thì hơn. Tiếc là người biết chuyện này lại rất thích nhắc đến nó trước mặt cậu.

"Thật hả? Tớ thấy cậu trang điểm lên đẹp lắm, còn xinh mỹ miều hơn cả con gái." Doãn Á vừa nói vừa đi soi gương kiểm tra lớp makeup của cô, "Cậu với tớ tính ra như trời với đất ấy."

"Không đâu, cậu nói quá rồi." Tiêu Chiến hơi lúng túng, huơ tay lia lịa, hơn nữa còn lén lút lùi ra sau mấy bước về phía cửa sổ, tiếp tục đọc kịch bản.

"Thật ra tớ rất ngưỡng mộ một đàn anh năm tư." Doãn Á bắt đầu lầu bầu, "Chỉ tiếc là nam thần phải tốt nghiệp rồi."

Tiêu Chiến nhìn qua cửa sổ, thấy một nhóm sinh viên năm cuối mặc đồ cử nhân cùng đi về phía khán phòng. Những sinh viên sắp tốt nghiệp hồ hởi đầy sức sống, từng bộ áo cử nhân với nhiều sắc độ sáng long lanh dưới vòm trời xanh.

Đây là cảnh tượng mà ai cũng mong mỏi từ ngày đầu tiên, những cảm xúc chia xa đã ẩn náu dưới sự phấn chấn hăm hở, ấy vậy mà Tiêu Chiến vẫn thấy mình bị ảnh hưởng theo.

Tất cả mọi người đã tề tựu yên vị trong hội trường, Tiêu Chiến và Doãn Á nhanh chóng tiến ra sân khấu, khi tấm màn được kéo lên, nhiệm vụ chủ trì của họ chính thức bắt đầu.

Khung cảnh hoành tráng hơn những gì Tiêu Chiến tưởng tượng, may mà cũng không thấy hồi hộp như cậu nghĩ.

Có lẽ vì đông người quá, cậu chẳng thấy rõ ai là ai nên cậu có thể tự thôi miên bản thân, những người ngồi dưới kia không nhận ra cậu, cậu cứ phát huy như lúc tập luyện, tổng duyệt mà dẫn theo kịch bản là được.

Ngặt nỗi khi cậu vừa mở miệng, bên dưới thình lình nổ một tràng pháo tay giòn giã, kèm theo cả những tiếng hét chói tai.

"Tiêu Chiến! Chị yêu em!" Một người gào lên.

Hai tai Tiêu Chiến tức thì đỏ lựng, không dám nhìn xuống khán đài nữa, vội vàng tiếp tục đọc nốt nội dung đã vạch sẵn.

Không biết do bị thứ gì khích lệ cổ vũ, những tiếng "Chị yêu em!" vang vọng hết đợt này tới đợt khác. Thậm chí còn có một giọng nói đột ngột hét to: "Tiêu Chiến! Mama yêu con!"

Một tràng cười rộ vang lên.

Có giáo viên phải đứng dậy để giữ trật tự: "Bạn nữ sinh này, em lý trí lên, em là người sắp bước chân vào xã hội đấy!"

Lại tiếp tục cười vang.

Tiêu Chiến cố gắng duy trì nụ cười thật tự nhiên, miệng không nói vấp nói lắp, đến khi phần giới thiệu của phần này hạ màn, cậu ngay lập tức dẫn Doãn Á lui về hậu trường.

Mở đầu của lễ tốt nghiệp không thể thiếu tiết mục phát biểu của các vị lãnh đạo và các sinh viên tiêu biểu. Những sinh viên tốt nghiệp năm nay rõ ràng không muốn đi đường thường, một đàn chị năm tư vừa lên đài đã tán dương MC Tiêu Chiến.

Nhóm tiếp theo chẳng chịu lép vế, họ "bóc phốt" một lèo về trang phục của các khách khứa dưới đài, đồ ăn ở tiệc tự chọn trong lễ tốt nghiệp, cách bài trí hội trường.

"Nhưng, tôi vừa thấy nam thần nhà mình xuất hiện, chỉ liếc mắt cũng biết anh ấy chính là khách mời bí ẩn kia. Đó là một nhà thiết kế thiên tài mà sáu năm trước đã tốt nghiệp từ khoa Kỹ thuật điện tử của trường Đại học Hạ. Sau này anh ấy tự mình sáng lập ra một thương hiệu điện tử của riêng mình. Tôi vẫn luôn sử dụng những phần mềm mà anh tạo ra và phát triển..." Một nữ sinh viên phá cách, tự do phát biểu, "Anh ấy vốn vô cùng bận rộn, chẳng biết nhà trường đã giở chiêu trò gì để mời được người tới đây? Thầy Vương, thầy có thể chia sẻ cho chúng em biết chút ít không?"

Thầy Vương ở dưới chỉ ngón tay ra chiều cảnh cáo cô. Nhưng điều này chắc chắn không hù dọa nổi đám sinh viên tốt nghiệp đã duỗi chân bước ra khỏi ngưỡng cửa trường học.

"Nam thần mà cậu nói chẳng lẽ cũng là người tôi nghĩ đến ư?" Một cô gái phía dưới la to.

"Nam thần của cậu không phải là Tiêu Chiến sao? Đừng tranh người với tôi!" Nữ sinh trên sân khấu mỉm cười, nói vào micro.

"Tôi còn chưa chờ được Tiêu Chiến cứng cáp trưởng thành thì đã phải bon chen vào xã hội, chắc hẳn là vị nam thần hô mưa gọi gió chốn thương trường kia thích hợp với tôi hơn đó." Bạn khán giả nữ lại nói, "Bật mí với cậu, tôi đã thấy nam thần Vương Nhất Bác vào khán phòng rồi, anh ấy đứng ngay ở cửa, chắc là đã nghe hết mấy lời cậu mới nói đấy!"

Câu nói của cô sinh viên này dấy lên một tràng xì xào huyên náo.

Thầy giáo chỉ đành đứng dậy một lần nữa: "Ổn định! Bình tĩnh! Các em đừng công bố điều bất ngờ mà thầy cô cất công chuẩn bị trước thời gian như thế chứ, nhỡ may Vương tổng thấy ngại không xuất hiện nữa thì sao!"

Lời nhắc của thầy khiến các cô gái đang bừng bừng hưng phấn im bặt ngay tức khắc. Toàn thể khán phòng dù biết hay không biết đều rối rít, sốt sắng quay đầu trông ra phía cửa, cùng chờ mong vị Vương tổng trong truyền thuyết đang được bàn tán kia.

Tiêu Chiến đợi ở sau cánh gà, nghe thấy hai từ "Vương tổng", lập tức nghĩ ngay tới một người. Cậu không kìm được mà bước chân đến tấm màn sau sân khấu, đưa tay kéo ra một khoảng trống, nhìn lén ra bên ngoài.

"Vương tổng? Tớ biết đó là ai." Doãn Á đến bên cạnh cậu, cũng đưa mắt nhìn theo, "Là người sáng lập Khoa học Kỹ thuật Dịch Tinh, Vương Nhất Bác?"

Lúc này, bóng dáng Vương Nhất Bác cũng vừa xuất hiện ở cửa hội trường. Anh tháo mũ ra rồi tiện tay cầm nó, như thể một người tùy ý đi ngang qua đây.

Rõ ràng mới tạm biệt nhau chưa lâu, Tiêu Chiến đứng cách một đoạn nhìn Vương Nhất Bác, thế mà lại cảm thấy anh ta có phần xa lạ. Có thể là vì trong trường hợp này, thân phận của họ cũng khác lúc bình thường.

Trang phục của Vương Nhất Bác hơi thoải mái xuề xòa, bước chân đi không nhanh không chậm, thậm chí khuôn mặt còn có phần lãnh đạm. Dẫu vậy, khi anh vừa ra mặt, ánh mắt của mọi người cùng đổ dồn trên người anh, tất thảy thanh âm xì xào nhỏ to bỗng chốc ngưng bặt, toàn bộ khán phòng tức thì chìm vào yên ắng.

Cuối cùng người đầu tiên có phản ứng là hiệu trưởng Đại học Hạ, rảo bước xuống khán đài, tới trước mặt Vương Nhất Bác, tươi cười bắt tay anh.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đi từng bước từ phía cửa tiến đến trước mặt cậu. Đàn chị năm cuối kia vừa nói Vương Nhất Bác tốt nghiệp Đại học Hạ vào sáu năm trước, ắt hẳn Vương Nhất Bác và các giáo viên của trường rất quen nhau. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Vương Nhất Bác nắm rõ tình hình của cậu ở trường này?

"Quả nhiên là anh ấy." Doãn Á thầm thì bên tai Tiêu Chiến, "Tớ được nghe về anh ấy rất nhiều lần."

Tiêu Chiến ngoái đầu nhìn Doãn Á. Doãn Á đưa tay che miệng, tiếp tục thì thầm:

"Trước kia suýt thì anh ấy bị trường mình cho thôi học, bây giờ lại vẻ vang trở về đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net