Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy đi nghĩ lại một hồi, Tiêu Chiến cảm thấy cậu tuyệt đối không được để Vương Nhất Bác vung tiền linh tinh nữa.

"Ngài Vương." cậu nói thẳng, "Chẳng lẽ ngài định đưa máy tính cho tôi?"

Vương Nhất Bác hơi nhướng mày, im lặng nhìn cậu.

"Tôi sẽ không nhận đâu." Tiêu Chiến chỉ vào mấy cái túi đựng đồ trên sàn, "Ngài Vương, lúc trước ngài mua quần áo cho tôi, tôi đã mắc nợ ngài rồi, có khi trừ hết một tháng lương cũng chưa trả nổi, nếu tính thêm cả một cái laptop..."

Cậu trịnh trọng nói: "Không lẽ ngài muốn tôi phải làm công ở nhà ngài cả đời?"

Vương Nhất Bác bật cười, hiển nhiên là không nhịn được.

Anh lắc đầu, ung dung nói: "Đâu đến mức."

"Thế nào là không đến mức, ngài Vương mua máy cho tôi tốn khoảng mấy vạn tệ đó." Tiêu Chiến cau mày.

Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Chiếc tôi muốn đưa cậu mượn chính là laptop tôi sử dụng hồi học đại học, chưa đến mấy vạn tệ, tầm năm hay sáu nghìn tệ thôi."

"Thời còn học đại học?" Tiêu Chiến mở to mắt.

Vương Nhất Bác bảo cho cậu mượn cái laptop anh từng dùng lúc học đại học, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng thấy hơi khó hiểu.

Cậu rầm rì hỏi: "Thế chẳng phải là máy tính ngài dùng tầm sáu, bảy năm trước sao? Còn sử dụng được hả?"

Nhỡ đâu cậu dùng nó rồi chưa được đã hỏng thì sao... Tiền sửa máy tất nhiên cậu sẽ trả, điều đó bình thường thôi, cơ mà điểm cậu lo lắng lại là nhỡ may không sửa được. Tiêu Chiến chợt phát hiện trí tưởng tượng của cậu hơi bay xa quá rồi.

Vả lại ngay từ đầu cậu đã bảo sẽ không nhận máy tính mà? Sao lại bứt đầu tính toán nghĩ ngợi tới chuyện xảy ra sau khi dùng nó nhỉ?

Đúng lúc này, Ôn Bình xách cặp đựng laptop đến. Vương Nhất Bác ra hiệu cho anh ta đặt nó lên bàn. Vương Nhất Bác đi qua cắm điện, bật nguồn máy tính lên.

"Dùng được hay không thì trước hết cậu cứ thử đi đã." Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn cậu, "Tôi sẽ bảo hành cho, được chứ?"

Tiêu Chiến ngại chết đi được. Bây giờ mà cậu từ chối thì muộn rồi, Vương Nhất Bác đã xuống nước nhún nhường đến thế. Cậu chỉ đành nói tiếng cảm ơn.

"Vậy coi như ngài Vương cho tôi mượn, tôi làm xong bài tập sẽ trả anh ngay."

"Được." Vương Nhất Bác viết lên giấy bốn chữ số, dặn cậu đây là mật khẩu máy tính sau đó rời đi ngay.

Tiêu Chiến đối diện với chiếc laptop đã hiện giao diện đăng nhập hệ thống, sau một chốc tần ngần, cậu ngồi xuống bàn làm việc, định bụng sẽ thức thâu đêm hoàn thành bài tập càng nhanh càng tốt.

Không biết Vương Nhất Bác mua chiếc máy này từ năm nào, sử dụng được bao lâu, Tiêu Chiến cảm thấy nó còn rất mới, chạy mượt hơn cả cái laptop mà cậu mua hai năm trước ở trung tâm điện máy rất nhiều. Nếu không phải vì chức năng bộ nhớ lưu lại cài đặt hệ thống và phương thức nhập đều thể hiện chiếc máy này vốn dĩ có chủ nhân thì nó chẳng khác nào đồ mới tinh.

Mặc dù Tiêu Chiến chưa quen với một số cài đặt sẵn nhưng cũng không muốn thay đổi cài đặt gốc trong máy. Dù sao đây cũng là đồ mà cậu may mắn mượn được. Cậu cố hết sức không phá hỏng những dấu vết cho thấy cái máy tính này từng được sử dụng, chỉ khi gửi mail mới mở web ra. Đồng thời còn tránh liếc nhìn các trang web hay được truy cập và lịch sử duyệt web trên đây.

Tuy đã cố không để ý tới nó nhưng Tiêu Chiến vẫn vô tình thấy một địa chỉ web được lưu trong bookmark của trình duyệt. Tên của trang web này cũng rất hàn lâm, nó có tên là Hệ thống phun sương tự động trong vườn 2011.

Khi Tiêu Chiến hoàn thành bài đã là mười hai giờ đêm, cậu kiểm tra lỗi thêm một lần rồi đính file vào email gửi đến giáo viên. Lúc đang nằm trên giường, bởi đầu óc khá hưng phấn nên nằm mãi không ngủ được, thế là cậu lấy điện thoại ra tùy tiện lướt web. Cậu mở Baidu trong vô thức, nhập vào thanh tìm kiếm một hàng chữ... Hệ thống phun sương tự động trong vườn 2011.

Chức năng tìm kiếm của Baidu nhanh chóng cho ra kết quả... Hệ thống phun sương tự động trong vườn – Quý Quân.

Ngón tay Tiêu Chiến phản ứng nhanh hơn não bộ, mở trang web kia lên. Tư liệu về người tên Quý Quân cứ thế hiện ra trước mắt cậu.

Quý Quân, sinh năm 1991, sinh ra tại thành phố Ninh, từng theo học ngành Kỹ thuật điện tử của Đại học Hạ, năm 2011 đã sáng lập ra Hệ thống phun sương tự động trong vườn, đoạt được những giải thưởng sau...

Đồng thời ở dưới cũng hiển thị mấy bức hình của Quý Quân trong đời thường. Mặc dù cách ăn mặc cũng đã đổi thay, tuổi tác cũng chênh lệch nhưng người trong ảnh vẫn giống sáu năm trước, là một người đẹp trai rất dễ nhận diện.

Tiêu Chiến nhìn nốt ruồi dưới khóe mắt phải của Quý Quân, sau khi xem xét một hồi, cậu xoay người xuống giường rồi mở máy tính lên lần nữa. Trang web được lưu trong trình duyệt chiếc máy này có phải cũng dẫn đến Baidu của Quý Quân không?

Đêm đã khuya, Tiêu Chiến ngồi giữa căn phòng tối thui bật máy tính, bỗng nhận ra bản thân chỉ muốn xác nhận chuyện đó mà thôi. Thế nhưng địa chỉ trong bookmark lại dẫn tới một web riêng tư. Khi Tiêu Chiến truy cập vào, vì hệ thống tự ghi nhớ mật mã nên cậu dễ dàng tiếp cận nội dung bên trong. Đó là một phần báo cáo về hệ thống phun sương tự động trong vườn, từ mô-đun cốt lõi của hệ thống tới sơ đồ lắp đặt, thậm chí còn có phụ lục về những lần chỉnh sửa và cải tiến.

Trên báo cáo ký ba chữ "Vương Nhất Bác". Tên của Vương Nhất Bác được ký qua bảng viết tay. Tiêu Chiến không xa lạ gì với bút tích này, vì vậy có thể khẳng định đây là bản kế hoạch do chính tay Vương Nhất Bác viết. Nhưng tại sao bây giờ người sáng lập cái hệ thống này lại đổi thành người khác chứ?

Tiêu Chiến ngẩn người nhìn màn hình một lúc, sau đó cúi xuống ngó điện thoại di động, đảo mắt qua lại từ chữ kí của Vương Nhất Bác đến baidu về Quý Quân hết lần này đến lần khác. Lời đồn là thật ư? Quý Quân từng là bạn trai của Vương Nhất Bác, thế nên Vương Nhất Bác mới trao hệ thống này cho anh ta à?

Thế rồi Tiêu Chiến lại liên tưởng đến thói quen tặng quà cho người khác của Vương Nhất Bác, chưa kịp phân tích xem khả năng này lớn bao nhiêu, cậu đã mím môi gập máy tính. Cậu về thẳng giường, quay đầu phát hiện chưa tắt điện thoại nên màn hình vẫn sáng, thế là lại dứt khoát tắt luôn.

Tiêu Chiến trằn trọc cả đêm, đến gần sáng mới thiếp đi. Có tiếng gõ cửa vang lên, cậu đang chìm trong mộng mị bỗng nghe thấy có tiếng Tiểu Bảo đang gọi mình, nhất thời rùng mình tỉnh giấc, xốc chăn lên, để chân trần lao vọt ra cửa. Tiểu Bảo ăn mặc áo quần chỉnh tề, đứng trước cửa cười toe toét.

Tiểu Bảo nói: "Papa, anh đang ngủ nướng, anh đang ngủ nướng!"

Tiêu Chiến đang định cúi xuống bế cậu bé lên, vì mấy lời cậu nhóc hô nên mới hoàn hồn, nhìn ra đằng sau Tiểu Bảo. Vương Nhất Bác cũng ăn vận chỉn chu tươm tất, có vẻ sắm sửa để ra ngoài, đứng tựa vào tường đưa mắt quan sát cậu.

Tiêu Chiến mặc áo ngủ rộng thùng thình chẳng ra kiểu dáng, bây giờ tóc tai cũng loạn cào cào rối bù, chân chưa xỏ dép. Cậu ngượng vô cùng, hỏi một câu: "Ngài Vương, hai cha con định ra ngoài sao?"

Cậu mở miệng mới biết giọng mình rất khàn, như thể vừa la hét khản giọng.

Tiểu Bảo reo to: "Anh! Hôm nay papa nghỉ làm, ba sẽ dẫn chúng ta đến khu vui chơi để chơi đó!"

Tiêu Chiến mở to mắt, ngập ngừng giây lát, lập tức chạy chân trần vào phòng.

Giọng cậu khản đặc hô lên: "Đợi anh một tí, anh rửa mặt đã!"

Tiêu Chiến vào phòng tắm rửa mặt thật nhanh, còn hứng nước hất mấy phát lên mặt. Đầu óc cậu đặc quánh như hồ dán, sực nhớ hôm nay là chủ nhật.

Khi kỳ nghỉ hè đến, cậu đã quên khuấy khái niệm cuối tuần. Cơ mà Vương Nhất Bác thì vẫn có đấy. Đến ngày nghỉ cuối tuần là dắt con ra ngoài chơi ngay. Quả là một người cha tốt...

Tiêu Chiến nghĩ ngợi lung tung, nhanh chóng thay quần áo, sắp tới cửa lại quay lại soi gương cào cào sửa sang tóc tai.

Hôm nay Vương Nhất Bác ăn mặc khá thoải mái, kiểu tóc không chăm chút tỉ mỉ như bình thường, không hề ra dáng một người trưởng thành nghiêm nghị nữa.

Khi cậu mở cửa lần nữa, hai người đứng ngoài đã mất tăm hơi, điện thoại của cậu vang lên, dường như Vương Nhất Bác đã thấy cậu chuẩn bị xong xuôi nên mới gửi tin nhắn qua.

「 Xuống nhà ăn sáng đi. 」

Không phải là giọng điệu dò hỏi. Lúc đi từ cầu thang xuống, Tiêu Chiến đã tỉnh táo hơn nhiều. Cậu nhớ ra nguyên nhân khiến cậu mất ngủ cả đêm hôm qua. Là vì trang web đó.

Khi cậu ngồi một mình trong phòng xem trang web đó, thứ cậu nghĩ tới đầu tiên là những tin đồn kia. Nhưng bây giờ khi thấy Vương Nhất Bác gữa ban ngày ban mặt, cậu lại tỉnh hẳn ra.

Liệu Vương Nhất Bác có dành hết tâm huyết dâng lên cho người khác không? Đó đã vượt quá phạm trù quà tặng. Hơn nữa rất khó tồn tại kiểu người vô tư thoải mái coi công sức tâm huyết của đối phương biến thành của mình. Nó vượt xa so với chuyện cậu được cho mượn đồ.

Tiêu Chiến ngồi ăn cháo hải sản, mắt vẫn dán lên mặt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vẫn bình thản vừa nhẩn nha thưởng thức cà phê vừa lật giở tạp chí. Tiểu Bảo ăn được phân nửa thì chạy sang một góc chơi xe đua.

Dì Hạ bưng canh đi ra, cất tiếng gọi: "Tiểu Bảo, con đừng lại gần bà nhé, bà đang bê nồi canh nóng lắm."

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng của dì Hạ mới định thần lại, đứng lên bưng canh thay dì. Cậu nhìn xuống, đây là canh lê tuyết đường phèn.

Dì Hạ cười nói với cậu: "Tôi nghe ngài Vương bảo hôm nay họng cậu khó chịu nên cố ý nấu món này, cậu thổi nguội đi rồi ăn."

Tiêu Chiến ngạc nhiên, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không ngẩng lên, chỉ thản nhiên ừ một tiếng. Tiêu Chiến đỏ mặt, lí nhí nói cảm ơn, bưng bát ngồi về bàn.

Ăn sáng xong, Ôn Bình lái xe tới, bọn họ cùng lên xe. Tiểu Bảo phấn khích ca hát cả quãng đường. Tiêu Chiến cũng thấy vui lây, hướng mắt ra ngoài cửa xe, lúc quay đầu nhìn Vương Nhất Bác khóe miệng cậu vẫn hơi cong lên.

"Cứ như trẻ con ấy." Vương Nhất Bác bỗng bật ra một câu.

Anh vẫn chăm chú xem cái laptop đặt trên đùi, thình lình mở miệng mà trông cứ như chưa hề nói gì.

Tiêu Chiến:?

Cậu thậm chí còn nghi ngờ tai mình nghễnh ngãng.

Tới khu vui chơi, họ cùng chơi mấy trò tương đối an toàn. Tiêu Chiến đỡ cậu nhóc xuống từ vòng đu quay ngựa gỗ, hai người có vẻ còn thòm thèm lắm.

"Có muốn chơi lần nữa không?" Tiêu Chiến đề nghị.

Tiểu Bảo lại lôi cậu chạy thẳng tới trước mặt Vương Nhất Bác, hô to: "Papa, con muốn chơi tàu lượn!"

Tiêu Chiến kinh ngạc.

Hóa ra gan Tiểu Bảo lớn thế à?

Vương Nhất Bác liếc Tiểu Bảo rồi quay qua bảo Ôn Bình: "Ôn Bình, cậu đưa Tiểu Bảo đi đo chiều cao đi."

Tiêu Chiến bối rối, một lát sau thấy Tiểu Bảo đang khóc nhè, được Ôn Bình bế ra từ trung tâm khách hàng.

"Cao bao nhiêu?" Vương Nhất Bác hỏi Ôn Bình.

Ôn Bình đeo kính râm mặt không đổi sắc: "1m1."

Vậy là Vương Nhất Bác ngồi thụp xuống nhìn Tiểu Bảo: "Trẻ em chưa được 1m4 không được chơi tàu lượn đâu."

Tiểu Bảo càng khóc to hơn: "Papa nói dối, gạt con, uống sữa mãi mà không cao, không cao lên."

Tiêu Chiến mủi lòng, tiến đến ôm Tiểu Bảo vào lòng, khẽ dỗ dành: "Tiểu Bảo đợi thêm một thời gian rồi anh sẽ chơi tàu lượn với em, được không nào?"

Hai mắt Tiểu Bảo đẫm lệ, giật vạt áo của Vương Nhất Bác, còn muốn cầu xin: "Papa, lần trước ba đã hứa với con, sẽ chơi với con, hu hu hu..."

Một hồi lâu sau vẫn chưa thấy buông lỏng, cuối cùng Tiểu Bảo khóc khản cả tiếng thì Vương Nhất Bác mới cúi đầu, bất đắc dĩ dỗ dành: "Vậy thì làm như lần trước, được không?"

Tiểu Bảo suy nghĩ mãi mới chịu gật đầu, thút tha thút thít: "Vâng, papa chơi thay Tiểu Bảo trước..."

Thay? Tiêu Chiến chẳng hiểu gì hết.

Vương Nhất Bác bế Tiểu Bảo lên chuyền sang cho Ôn Bình bế, đứng nhìn khu tàu lượn cách đó không xa, thoạt nhìn sắc mặt hơi kém.

Tiêu Chiến chưa hiểu đầu cua tai nheo, chợt nghe Vương Nhất Bác quay sang nói với mình rằng: "Chơi cùng nhau đi, thầy Tiêu."

"Cùng nhau? Cùng nhau gì cơ?"

"Chơi tàu lượn."

Tiêu Chiến:???

Cậu còn chưa đồng ý thì đã bị Vương Nhất Bác kéo sang lối lên chơi tàu lượn. Bên tai vang lên tiếng reo hò của Tiểu Bảo: "Hura!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net