Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến trở lại chiếu tatami, cẩn thận đặt di động xuống, hai tay đặt lên gối, làm tư thế ngồi của một học sinh ngoan. Hy vọng âm thanh từ cuộc gọi vừa rồi không làm phiền Vương Nhất Bác, cậu nghĩ bụng.
Thế mà cậu chưa đặt mông nổi mười giây, Vương Nhất Bác đã lên tiếng:
"Em tính đi trồng cây à?

Cái mông của Tiêu Chiến nghiêng về một bên, suýt nữa thì bổ nhào người lên tấm chiếu.
Sao anh nghe thấy hay vậy? Ban nãy nghe điện thoại mình nói to thế cơ à? Tiêu Chiến ngập ngừng liếc nhìn đôi tai nghe Vương Nhất Bác đang đeo. Chẳng lẽ đó chỉ là đồ trang sức thôi hả?

"Vâng, tôi từng trồng một vài cây trong khuôn viên trường chúng ta. Tôi đến nhà vườn xin nhân viên ở đó truyền cho một số kinh nghiệm rồi, vậy nên tôi dự định sẽ gieo thêm ít hạt giống nữa." Tiêu Chiến trả lời.

"Em từng có kinh nghiệm làm vườn?" Vương Nhất Bác lại hỏi.

"Không có đâu, người quen của tôi chẳng ai có vườn ở nhà, trường học cũng thế, không phải vườn mà là rừng cây nhỏ." Tiêu Chiến đáp.

Vương Nhất Bác im lặng nhìn cậu. Tiêu Chiến cũng yên lặng theo.

Vương Nhất Bác đợi một lúc, nhìn thấy đối phương có vẻ vẫn chưa thông suốt, anh không không khỏi cảm thấy sốt ruột, bất đắc dĩ mở lời: "Nhà tôi không có vườn sao?"

"Có mà." Tiêu Chiến gật đầu trong mông lung.

Đột nhiên cậu bừng tỉnh, vội vã rút lại lời mới nói: "Tôi đang nhắc đến những người bình thường, không bao gồm anh."

Hình như Vương Nhất Bác chưa hài lòng về câu trả lời này cho lắm. Về phần cái vườn bỏ hoang tại Vương gia, Vương Nhất Bác chưa tự mình nhắc đến nó trước, thành thử Tiêu Chiến không dám nói linh tinh gì. Nhưng nếu Vương Nhất Bác đã chủ động đề cập tới nó...

Tiêu Chiến lại thấy ngứa ngáy trong lòng.

Vào giờ cơm tối, không biết vô tình hay cố ý mà cậu liên tục lia mắt ra ngoài cửa sổ, miệng lặp lại mấy câu: "Thật ra vườn nhà anh lớn như này, nếu trồng thêm cây cối hoa cỏ sẽ đẹp lắm đấy."

Vương Nhất Bác bưng chén trà nhấp một ngụm, từ chối đưa ra ý kiến.

"Có cảm giác trồng mấy loại như cây mận, đào, táo cũng được ấy chứ, bao xung quanh vườn luôn." Tiêu Chiến tiếp tục mơ ước.

Vương Nhất Bác nhướng mi, vẫn chẳng nói năng gì.

"Để mà nói thì tôi muốn thử trồng táo trước, thời gian để cây non ra lứa quả đầu tiên tương đối dài. Nếu trồng nó từ bây giờ thì đến lúc Tiểu Bảo đi học tiểu học có thể thu được táo ăn." Tiêu Chiến đặt bát xuống, nói tiếp.

Thật ra Tiểu Bảo nghe không hiểu gì, ấy thế mà vẫn vô cùng hợp tác hùa theo reo mừng: "Wow, có táo để ăn!"

Dì Hạ bèn đi lấy một quả táo từ tủ lạnh trong phòng bếp, ngồi về bàn ăn gọt vỏ.

Bà dụ Tiểu Bảo: "Bây giờ Tiểu Bảo nhà ta cũng có táo để ăn đây mà."

Đối với đề xuất trồng cây ăn quả và hoa cỏ làm cảnh trong vườn mà Vương Nhất Bác chưa tỏ ý tán thành, dì Hạ không dám tự tiện lên tiếng. Thậm chí bà còn nghĩ Tiêu Chiến bạo dạn hơn nhiều, Vương Nhất Bác thì vô cùng dung túng cậu.

Thật ra Tiêu Chiến cũng không quan tâm đến việc thăm dò thái độ của Vương Nhất Bác. Theo quan điểm của cậu thì trồng cây xanh là việc tốt, cậu mà nói sẽ khó ngớt miệng được, cậu không hề cố ý khiêu khích Vương Nhất Bác.

Cuối cùng cậu cũng tự ý thức vấn đề, Vương Nhất Bác có vẻ không để tâm tới mấy thứ cậu nói, thành ra cậu không hó hé gì nữa.

Hôm sau, cậu xuất phát đến nhà vườn lấy hạt giống. Bởi vì không muốn nhắc đến đề tài này làm Vương Nhất Bác mất hứng, cậu gạt anh, một mình lén tới nhà vườn.

Lúc đến vườn giống, cuối cùng cậu cũng nhận được đống hạt giống mình ngày nhớ đêm mong. Cậu đứng ngoài cổng vườn hàn huyên với nhân viên ở đây một hồi lâu. Tiêu Chiến lấy điện thoại mở mục ghi chép, tỉ mỉ ghi lại những điểm cần chú ý, cẩn thận cất túi hạt giống vào trong ba lô, sau đó bắt taxi trở về trường.

Vương Nhất Bác gọi điện tới lúc cậu đang ngồi taxi, cậu đang tính gửi tin nhắn vào group chat câu lạc bộ.

Cậu soạn dở tin nhắn...

「 Tôi lấy được hạt giống rồi, các cậu cứ đến rừng cây nhỏ ở trường đợi tôi một lát, nên mặc trang phục thoải mái, chú ý mang theo đồ chống say nắng... 」

Đang chuẩn bị đánh dấu phẩy thì trên màn hình bật ra tín hiệu báo cuộc gọi tới, ngón tay cậu không kịp thu về, bấm thật mạnh vào nút từ chối. Tiêu Chiến luống cuống bấm gửi tin, mấy câu cậu chưa kịp viết hoàn chỉnh cứ thế nhảy thẳng vào nhóm chat.

Cậu nhanh nhanh chóng chóng gọi lại dãy số của Vương Nhất Bác. Lúc Vương Nhất Bác bắt máy, cậu đã định xuống nước xin lỗi như hổ xuống đồng bằng*, cơ mà giọng nói của Vương Nhất Bác nghe không có vẻ gì là bực bội.

*Xin lỗi như hổ xuống đồng bằng: xin lỗi ở vị trí kẻ yếu thế.

"Em đang ở trường à?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Hiện đang trên đường quay về trường." Tiêu Chiến ôn hòa trả lời.

"Vừa mới đến vườn giống sao?" Vương Nhất Bác tiếp tục.

"Phải, tôi đi lấy hạt giống."

"Không có tiết học chiều, đúng chứ?" Vương Nhất Bác lại hỏi.

"Không có tiết." Tiêu Chiến đáp.

"Vậy đừng tới trường nữa, về nhà đi." Vương Nhất Bác bảo.

Tiêu Chiến: "Hả?"

Dù không hiểu rõ dụng ý của Vương Nhất Bác cho lắm nhưng Tiêu Chiến vẫn ngoan ngoãn báo tài xế taxi thay đổi lộ trình quay về căn biệt thự trong tiểu khu. Cậu không khỏi cảm thấy xót ví khi trả tiền xe, từ nhà vườn đến Vương gia xa ơi là xa.

Hôm nay là thứ bảy, Tiểu Bảo không phải đi nhà trẻ, dựa theo thời khóa biểu của mình, Tiêu Chiến cần rửa mặt cho Tiểu Bảo khi cậu nhóc thức dậy rồi đưa nhóc ra sân tập thể dục một chút. Sáng sớm nay cậu tới vườn giống, mấy việc này chỉ có thể giao lại nhờ dì Hạ làm giúp.

Khi Tiêu Chiến đẩy cổng vào nhà, Tiểu Bảo đang đứng trong sân tập biếng nhác tập thể dục theo dì Hạ. Dì Hạ dạy cho Tiểu Bảo các động tác mà mình đã học được từ chương trình thể dục dành cho người trung niên và cao tuổi chiếu trên TV ngày hôm qua. Để nâng cao tinh thần tập tành, dì Hạ còn mở điện thoại phát nhạc nền, miệng hô khẩu lệnh.

Điều khiến Tiêu Chiến ngạc nhiên chính là Vương đứng một bên nhìn họ. Thường thì vào khoảng thời gian này dù là cuối tuần, Vương Nhất Bác khả năng cao vẫn vùi đầu vào công việc. Lúc này Vương Nhất Bác lại rất nhàn nhã, đứng tựa bên cửa sổ, hướng mắt ngắm Tiểu Bảo.

Từ góc nhìn của Tiêu Chiến, ánh mắt ấy của Vương Nhất Bác chứa đựng thêm mấy phần trìu mến. Chắc vì đã phát hiện đường nhìn của Tiêu Chiến nên Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên. Tiêu Chiến sững sờ. Sự dịu dàng nơi đáy mắt Vương Nhất Bác vẫn chưa kịp thu hồi...

"Qua đây." Vương Nhất Bác gọi.

Tiêu Chiến lập tức tiến lại.

Cậu quan sát ánh mắt của Vương Nhất Bác, suy tính trong lòng, đã hai phút trôi qua, nét tình cảm kia không hề tiêu tan, vẫn còn nguyên đó.

"Đứng đây chờ một lát." Vương Nhất Bác dặn.

Tiêu Chiến trả lời, được.

Vương Nhất Bác rũ mắt nhìn cậu: "Tại sao qua vườn cây mà không báo tôi biết?"

Tiêu Chiến: Tiêu rồi, chắc định tính sổ với mình đây mà. Thế nhưng nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, cậu không hề phát hiện nét giận dữ nào mà chỉ thấy nó thật dịu dàng.

Tiêu Chiến lo nếu cứ ngắm tiếp thì cậu sẽ trúng ngải mất, cậu hấp tấp dời mắt qua nơi khác.

"Vì tôi tới đó làm chút việc tư nên không muốn làm phiền anh." Tiêu Chiến khẽ nói.

"Việc tư?" Vương Nhất Bác hạ giọng nhắc lại lần nữa.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, chợt nhận ra sự trìu mến nơi đôi mắt Vương Nhất Bác đã biến mất rồi. Sau đó Vương Nhất Bác không nói gì nữa, Tiêu Chiến im lặng đứng nguyên tại chỗ.

Tiểu Bảo đứng ở sân tập mệt rồi, buông thõng cánh tay hỏi: "Papa, chờ lâu ơi là lâu, bao giờ xe tải bự mới tới nơi!"

Vương Nhất Bác vốn khép hờ mí mắt, bây giờ mới hé ra: "Nhanh thôi."

Xe tải lớn? Tiêu Chiến thấy lòng mình rối bời.

Tết Trung Thu đã cận kề, đứng ở sân không thấy nóng bức, ánh mặt trời chiếu xuống rất dễ chịu. Tiêu Chiến hơi lo rằng mồ hôi của Tiểu Bảo sẽ ngấm ướt áo quần, cậu thường xuyên đến bên cậu nhóc sờ vào lưng áo để kiểm tra.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe tải lớn mà Tiểu Bảo nhắc đến đã xuất hiện, Tiêu Chiến đưa mắt nhìn thùng hàng mở rộng, lờ mờ thấy mấy cái cây chất trên đó.

"Cây à?" Tiêu Chiến ngạc nhiên tiến lên.

"Anh ơi, papa bảo sẽ trồng cây trong nhà của chúng ta!" Tiểu Bảo reo vang trong sân, miệng liến thoắng: "Em muốn trồng táo! Em muốn trồng đào! Muốn trồng cả nho! Em muốn có thật nhiều thật nhiều hoa quả...!"

Tiêu Chiến sợ Tiểu Bảo bị xe tải quệt vào, vội vội vàng vàng bế cậu bé lại gần cửa sổ rồi ngó đầu nhìn những công nhân cặm cụi khiêng cây từ thùng xe xuống đất. Ôn Bình nhảy xuống từ ghế phụ chiếc xe tải, mặt không đổi sắc, mặc một cây đen, đeo kính râm.

Tiểu Bảo vỗ tay: "Siêu ngầu!"

Ôn Bình lãnh đạm gật đầu: "Ừ."

Tiêu Chiến dở khóc dở cười ôm lấy eo Tiểu Bảo, đề phòng nó nổi hứng leo lên ghế phụ phía trước của chiếc xe tải. Cậu ngoái đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, chợt phát hiện anh cũng đang nhìn mình.

Vương Nhất Bác mở miệng: "Hài lòng chứ?"

Đúng lúc này Tiêu Chiến cũng cất tiếng: "Vương Nhất Bác, anh tính trồng cây trong sân à?"

Tiêu Chiến đợi mấy giây, thấy Vương Nhất Bác không có dấu hiệu đáp lại, lúc ấy cậu mới trả lời: "Rất hài lòng."

Trong nhà này cuối cùng cũng có cây trồng, về sau cậu có thể coi sóc cây cối ở Vương gia rồi. Cảm giác đây là cây nhà mình, cảm xúc nó phải khác chứ.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào mấy cái cây nhỏ đã ra cành. Chỉ dựa vào hình dạng của thân cây và cành cây, cậu thực sự không thể phân biệt được loại cây này là giống gì. Có lẽ đã nhìn thấu vẻ tò mò của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ở bên cạnh bình luận:

"Đây là cây trà từ vườn của một người bạn tôi. Nghe nói tháng 10 cây trà sẽ khai hoa, rất tốt cho cơ thể."

Tiêu Chiến gật đầu lia lịa, thầm suy tính chút nữa sẽ tra cứu kỹ càng tư liệu về cây trà.

Tiêu Chiến hơi ngập ngừng: "Vương Nhất Bác, vì tôi nên anh mới trồng mấy gốc trà này, phải không?"

"Tôi nhớ rõ em từng bảo thời gian để cây non kết được trái khá dài." Vương Nhất Bác từ tốn nói, "Tôi nghĩ, chi bằng lựa những gốc đã phát triển tương đối về trồng, tôi tin chắc hẳn em sẽ chăm sóc chúng thật chu đáo."

"Tôi nhất định sẽ chăm sóc chúng cẩn thận." Tiêu Chiến hứa ngay.

Khổ nỗi Vương Nhất Bác vẫn chưa trả lời câu hỏi của cậu...

Tiêu Chiến vẫn hơi lấn cấn, nhưng hiện tại nỗi nghi vấn này không quan trọng nữa rồi.

"Giai đoạn mới đánh gốc cây trà phải chuẩn bị kĩ rất nhiều công đoạn, nếu không thì khi dời chỗ trồng chúng sẽ rất dễ chết, sau khi trồng xong phải tưới đầy đủ bằng vòi nước." Tiêu Chiến không kìm được, vừa cầm điện thoại di động tra cứu thông tin, miệng vừa lẩm bẩm, ghi nhớ hết các cách nuôi sống cây trà mới chuyển gốc.

Tiêu Chiến nhìn trái nhìn phải, mấy vị công nhân đã đào xong hố đặt cây rồi. Cậu vội phi qua, định nhận vòi nước giúp một tay. Tiếc là cậu chưa cầm chắc vào chiếc vòi, Ôn Bình đã bước thẳng đến đoạt đầu ống trong tay cậu.

"Không cần phiền thầy Tiêu hỗ trợ đâu, thầy cứ sang một bên nghỉ đi." Ôn Bình lãnh đạm từ chối.

Tiêu Chiến quay lại với Vương Nhất Bác với vẻ tiếc rẻ.

Vương Nhất Bác khẽ bật cười, bảo: "Em không cần nhúng tay đâu, trên phương diện này Ôn Bình có chuyên gia chỉ điểm cho đấy."

"Chuyên gia?" Tiêu Chiến nhìn lại với vẻ khó hiểu.

"Anh trai Ôn Bình có một vườn cây ăn quả... những cây trà này được chuyển đến từ khu vườn ấy." Vương Nhất Bác giải thích.

"Vậy thì tốt quá, thế là sau này thắc mắc gì về cây ăn quả của nhà mình hoặc cây trà gặp vấn đề nào đó thì đều có thể nhờ anh của Ôn Bình cố vấn cho, đúng chứ?" Mắt Tiêu Chiến sáng lên, hào hứng hỏi.

Cậu chưa bao giờ tự tay chăm cây từ lúc mới trồng nên hơi bất an trong lòng. Tảng đá lớn trong cậu cuối cùng cũng đặt xuống được rồi. Tiêu Chiến đưa mắt trông theo Vương Nhất Bác, anh đánh tiếng:

"Chẳng phải em qua nhà vườn lấy hạt giống về sao?"

"À, đúng vậy."

"Em có thể gieo trồng chúng trong vườn hoa nhà mình."

Cái câu "vườn hoa nhà mình" của Vương Nhất Bác như thể đối đáp lại câu "cây ăn quả của nhà mình" mà Tiêu Chiến vừa nói vậy. Tiêu Chiến so đi sánh lại hai câu này, mặt không khỏi ửng hồng.

Cậu xách ba lô lên, tiến về phía khu vườn, chợt dừng bước, xoay người nhìn Vương Nhất Bác, khẽ hỏi:

"Vương Nhất Bác, vì sao anh lại đối xử tốt với em đến vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net