Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về phần mấy câu hỏi mà Vương Nhất Bác đã để lại trước đó, Vương Nhất Bác cho rằng cứ cho Tiêu Chiến một chút thời gian, rồi cậu sẽ hiểu thôi. Anh quan tâm Tiêu Chiến không đơn thuần chỉ bởi sự tin tưởng. Anh cho Tiêu Chiến xem video này là vì trong đó có những cảnh Tiêu Chiến thích xem, ngoài ra anh nghĩ Ôn Gia còn có thể mang lại một số lợi ích khác.

Cơ mà nếu Tiêu Chiến thực sự hiểu hết được, có lẽ lúc đó em ấy sẽ không hỏi câu đó đâu. Có khi sẽ chạy trốn ngay tức thì ấy chứ. Giống như hồi Tiêu Chiến mới đến đây, vì nghe mấy lời đồn đại ở trường nên muốn giữ khoảng cách với anh vậy.

Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ một lát, anh cảm thấy mình nên tranh thủ làm rõ vài vấn đề, sau đó mới bày tỏ lòng mình. Anh phải xác minh cái nhìn của Tiêu Chiến về mình. Từ lúc mới bắt đầu xem anh là "ông chủ" hay đơn thuần chỉ là "papa của Tiểu Bảo", tiếp đó qua một quá trình đôi bên đối xử chân thành với nhau để trở thành "bạn", bây giờ có thay đổi thêm chút gì không? Hay là, nhỡ Tiêu Chiến không muốn thay đổi thì sao? Vả lại Tiêu Chiến có thể tiếp nhận chứ?

Dù rằng ngay từ lần đầu tiên thấy Tiêu Chiến, anh đã có cảm giác đối phương là một "đồng loại" của mình, nhưng anh không muốn vội vàng đi đến kết luận này.

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, cậu vẫn đang hồi tưởng lại cảnh tượng vườn cây ăn trái trĩu quả trong đoạn video mới xem, còn thấy xem chưa đã nghiền. Vừa nãy Vương Nhất Bác đã chủ động nhắc đến việc có thể liên hệ Ôn Gia xin tư vấn về những vấn đề liên quan, làm lòng cậu nhộn nhạo cả lên.

"Em có thể add WeChat của Ôn Gia không?" Tiêu Chiến móc điện thoại ra, cực kì mong ngóng mà hỏi câu này.

Vương Nhất Bác định thần, cụp mắt nhìn di động trong tay Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đã nhấp vào giao diện kết bạn trên WeChat.

Vương Nhất Bác giơ tay lên lật mặt chiếc điện thoại của mình, màn hình hiển thị bị úp xuống dưới, tiếp đó anh hạ giọng, nói mấy chữ: "Không được."

Tiêu Chiến: "..."

Mặc dù không hiểu tại sao nhưng Tiêu Chiến vẫn ngoan ngoãn cất điện thoại đi, hơi chán nản ậm ừ đáp một tiếng.

Vương Nhất Bác thấy bộ dạng này của Tiêu Chiến, có vẻ là muốn mở lòng độ lượng, anh lật mặt điện thoại về trạng thái ban đầu, bảo: "Em muốn xin lời khuyên từ Ôn Gia thì cứ báo tôi biết trước, tôi hỏi giúp em."

Tiêu Chiến hơi phân vân: "Thế thì phiền anh lắm."

"Không sao cả." Vương Nhất Bác đáp.

Tiêu Chiến vẫn không thể lay chuyển Vương Nhất Bác, để không khí không sượng sùng, cậu chỉ đành hỏi một số vấn đề cho có lệ. Vương Nhất Bác thật sự giữ lời, gõ từng chữ một những câu hỏi Tiêu Chiến đưa ra vào ô nhập chat, gửi sang bên Ôn Gia.

"Khi nào anh ta reply tin nhắn tôi sẽ báo em biết." Vương Nhất Bác ôn tồn nói.

Tiêu Chiến gật đầu.


Hai người cùng rời khỏi thư phòng, định lần lượt trước sau đi xuống cầu thang. Lúc này dì Hạ đã nấu xong bữa tối, hương thơm của thức ăn uyển chuyển men theo cầu thang bay lên thoang thoảng.

Tiêu Chiến "Á" một tiếng, dừng bước, mắt mở to.

"Nguy rồi." Cậu thốt lên.

Vương Nhất Bác ngoái đầu nhìn cậu, chỉ thấy mặt mũi Tiêu Chiến đầy vẻ bối rối, lại móc di động ra lần nữa, đầu tiên là mở nhóm chat cuống cuồng lướt ngược lên xem tin nhắn trước, sau đó bấm số ai đó. Tiêu Chiến chau mày, khi điện thoại vừa được kết nối cậu lập tức xin lỗi đối phương liên tục.

"Xin lỗi cậu nhiều lắm, chủ nhiệm. Tôi có chút việc đột xuất ở bên này nên quên không báo tin cho các cậu, có phải các cậu chờ ở trường lâu lắm rồi phải không? Vô cùng xin lỗi, đã muộn thế này tôi mới nhớ ra."

Người nghe máy chính là Trương Thiếu.

Trương Thiếu vốn là người luôn dồi dào sức sống, ấy thế mà bây giờ giọng nói cũng tràn đầy vẻ buồn bã chán chường: "Có đợi, nhưng tụi tôi vừa rời khỏi rừng cây nhỏ rồi. Cậu dặn chúng tôi mang đầy đủ đồ phòng gió nên cả bọn không bị phơi nắng nhiều. Đừng lo, nếu cậu có chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết thì hoạt động của câu lạc bộ ta sẽ dời sang một ngày khác, không cần vội."

Nghe câu "Không cần vội", Tiêu Chiến càng thêm áy náy tự trách. Sau đó cậu nhớ lại chủ đề hoạt động lần này của câu lạc bộ là mình sẽ đưa các thành viên trong hội đi trồng cây. Cậu càng cảm thấy giống sét đánh giữa trời quang.

Hạt giống để trồng cây... Mới hồi nãy cậu đã gieo hết ở vườn nhà Vương Nhất Bác rồi. Lúc ấy Vương Nhất Bác sai cậu "trồng cây", cậu lập tức quên khuấy vứt tất cả hoạt động của nhóm ra sau đầu, rồi cũng quên sạch sành sanh mục đích mình đi lấy chỗ hạt giống đó.

"Trương Thiếu, hoạt động trồng cây này có khi phải hủy tạm thời, đợi tôi nghĩ ra một ý tưởng khác hay hơn, tôi sẽ báo với các cậu được không?" Tiêu Chiến cầm di động, thỏ thẻ tự thú, "Vì chỗ hạt giống đáng lẽ sẽ được gieo mà tôi nhắc đến, tôi lỡ dùng trước hết rồi... Vô cùng xin lỗi."

Trương Thiếu có vẻ chưa hề nghĩ sự việc có uẩn khúc xa xôi như này, cậu ta cười nói từ đầu dây bên kia: "Tiêu Chiến, rốt cuộc hôm nay cậu gặp chuyện gì vậy, đang đi giữa đường thì gặp cướp à? Cướp đống hạt giống mà chúng ta muốn trồng hả? Được rồi, không còn thì thôi, hoạt động khác cũng được. Tôi sẽ báo trước cho bọn họ biết."

Tiêu Chiến vừa nghe xong mặt đã đỏ bừng, quay đầu lại lén liếc nhìn Vương Nhất Bác. Còn cái người "cướp hạt giống giữa đường" là Vương Nhất Bác thì đang điềm nhiên đứng một bên lặng lẽ chờ cậu. Tiêu Chiến không dám để Vương Nhất Bác chờ nữa, cậu vội vàng chào Trương Thiếu rồi cúp máy.

"Vậy ra hôm nay em có kế hoạch đến trường trồng cây à?" Vương Nhất Bác biết rõ còn cố hỏi, "Còn hẹn thêm cả bạn, phải không?"


"Phải, hoạt động của câu lạc bộ, em đã hẹn các bạn trong trong câu lạc bộ." Tiêu Chiến vẫn rất áy náy, chau mày, "Kế hoạch lần này là do em đề xuất, vậy mà em lại quên..."

"Không phải là vì bị tôi tạm thời gọi đi nên mới trễ nải sao?" Vương Nhất Bác lại hỏi.

Tiêu Chiến ngẩng đầu quan sát Vương Nhất Bác với vẻ nghi ngờ. Trên mặt Vương Nhất Bác không để lộ biểu cảm gì, dường như chỉ đang trần thuật một sự việc mà anh biết rõ chân tướng.

Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, cậu không muốn Vương Nhất Bác phải tự trách bởi vì sai lầm của mình.

"Nhưng anh đâu biết giao kèo của câu lạc bộ chúng em, hạt giống cũng là do em tự nguyện mang về, không liên quan tới anh."Tiêu Chiến lắc đầu, nói.

"Tôi biết chứ." Vương Nhất Bác bình thản trả lời.

"Ơ?" Tiêu Chiến ngạc nhiên mở to mắt.

"Tôi biết em mang hạt giống về để trồng ở trường, thế nên tôi mới gọi điện bảo em về đây." Vương Nhất Bác nói, "Đáng lẽ tôi hẹn Ôn Gia mấy hôm nữa mới chở cây đến đây, nhưng tôi tạm thời thay đổi kế hoạch."

"Vì sao chứ?" Tiêu Chiến khó hiểu, "Em chỉ đem về ít hạt giống cây ăn quả bình thường thôi mà."

"Không liên quan đến hạt giống." Vương Nhất Bác đáp.

Tiêu Chiến vuốt chỗ tóc cạnh tai, cậu có cảm giác đầu óc mình hôm nay hơi thiếu linh hoạt. Cậu không hiểu lắm Vương Nhất Bác muốn nói tới điều gì.

"Do vậy, chuyện này tôi chịu trách nhiệm." Vương Nhất Bác kết luận.

"Không, đây hoàn toàn là trách nhiệm của riêng em." Dù cậu chẳng hiểu nổi logic của Vương Nhất Bác nhưng vẫn vơ trách nhiệm về phía mình.

"Nếu là trách nhiệm của em, em định giải quyết như thế nào?" Vương Nhất Bác không tranh với cậu, chỉ hỏi.

"Em định mua ít hạt giống khác mang tới trường." Tiêu Chiến trả lời, "Rồi hôm khác mời bọn họ đi ăn một bữa, hoặc là đi xem phim."

Vương Nhất Bác lặng thinh nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lại nói: "Mặc dù câu lạc bộ chúng em có liên quan đến giáo dục trẻ em nhưng chưa tổ chức được những hoạt động thực sự phù hợp với định hướng của hội. Em định chọn một bộ phim có đề tài sát sườn, sau khi xem xong sẽ mở một cuộc trao đổi thảo luận nhỏ."

"Em có thể đưa bọn họ tới đây."

Vương Nhất Bác để lại câu này rồi xoay người xuống dưới lầu.

Khi Tiêu Chiến hoàn hồn thì Vương Nhất Bác đã tới tầng một, cậu vội cúi gập người lên tay vịn cầu thang ngó xuống: "Anh nói thật à?"

Cậu ngạc nhiên cực kì, còn vô cùng nghi ngờ liệu mình có vừa nghe nhầm không. Nhất Bác ngước lên nhìn cậu, hình như mới đáp lại một từ.

Tiêu Chiến hơi ngờ ngợ, hình như Vương Nhất Bác vừa bảo "Ừ". Cậu nhất thời kích động, nhấc chân chạy bình bịch xuống lầu.

Vương Nhất Bác lại bổ sung một câu. Lần này cậu nghe rõ mồn một.

Nhất Bác bảo: "Cẩn thận, đừng để bị ngã."

Tiêu Chiến thả chậm nhịp chân, vâng lời, bước từng bước chậm rãi đến bên Vương Nhất Bác. Nhất Bác bước đến ngồi lên ghế sô pha, tiện tay nhấc một cuốn sách lên.

Tiêu Chiến tiến lại, hỏi nhỏ: "Em cảm thấy không ổn lắm đâu, anh không quen bọn họ, hơn nữa đây là nhà riêng của anh, cho dù là bạn học của em thì cũng không nên để người lạ tùy ý vào cửa."

Tròng mắt Vương Nhất Bác quét qua cậu, từ tốn đáp: "Em muốn bù đắp cho họ mà?"

"Ơ" Tiêu Chiến buột miệng.

"Vì anh cần chịu trách nhiệm cùng em, nên anh cũng có phần." Vương Nhất Bác tiếp tục, "Họ là bạn học của em, cứ coi như em mời bạn đến nhà chơi thôi, đừng áp lực quá."

Tiêu Chiến khẽ cắn môi dưới. Không phải vì cậu đang do dự, mà cậu muốn Vương Nhất Bác thay đổi quyết định. Khổ nỗi tìm mãi mà không ra câu nào để thuận lợi thuyết phục anh.

Vương Nhất Bác nhìn cậu rồi nói: "Câu lạc bộ của em muốn nghiên cứu chủ đề giáo dục mầm non đúng không? Tôi từng thiết kế một chương trình rất phù hợp với chủ đề của câu lạc bộ đấy."

Vương Nhất Bác đang định ra điều kiện để dụ dỗ mình à... Nhưng Tiêu Chiến không bị cám dỗ đâu.

Cậu chỉ sầu não hỏi: "Anh thực sự không ngại sao?"

Cậu nhớ rõ Vương Nhất Bác luôn bảo vệ căn nhà này rất kĩ, ngay cả Tiêu Chiến cũng thường lo lắng sự hiện diện của cậu có quấy rầy nơi đây hay không.

"Không ngại." Vương Nhất Bác lặp lại, "Em cứ coi nơi này thành nhà của mình, chắc em sẽ hiểu vì sao tôi làm vậy."


Vương Nhất Bác nhìn ra sự phân vân của Tiêu Chiến, nên mới cho cậu thêm một sự khẳng định. Tiêu Chiến khẽ đảo mắt. Cậu quay sang bên, che đi vành tai không để ai thấy.

"Em có thể hỏi bạn học trước đã, xem ý kiến của họ thế nào." Vương Nhất Bác liếc qua, nhắc cậu một câu: "Nhỡ họ không muốn đến thì cuộc tranh luận của hai ta chỉ là vô nghĩa."

Tranh luận? Tranh luận chỗ nào... Rõ ràng là cậu bị đè bẹp bởi ngôn từ của Vương Nhất Bác, bị thuyết phục hoàn toàn mà.

Tiêu Chiến gật đầu, mở WeChat vào group chat câu lạc bộ, suy nghĩ một lát, gõ một lèo giải thích tình hình trước mắt. Ban đầu cậu tính sử dụng giọng điệu trung lập, càng nhiều càng tốt, không lan man ngăn cản, cũng không khoe khoang nhiều. Nhưng khi giới thiệu về nhà của Vương Nhất Bác với các bạn trong nhóm, cậu vẫn không tránh khỏi việc mang cảm tính riêng, lúc gõ chữ cũng không giấu được tâm trạng tự hào.

Nhóm chat vốn hiu hắt không ai lên tiếng, Tiêu Chiến vừa đưa chủ đề, người trong nhóm lại cùng nhau ngoi lên sôi nổi bàn chuyện. Hiển nhiên, Trương Thiếu và Lưu Vân Phi thì miễn bàn, đều đồng ý 100% với đề nghị của Tiêu Chiến. Ba bạn nữ cùng tỏ ý rất muốn đi.

Tiêu Chiến liếc qua lời hồi âm từ mọi người, tắt màn hình điện thoại, nhìn về phía Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác gập cuốn sách trên tay, giương mắt nhìn cậu. Tiêu Chiến không còn lạ lẫm với những cảm xúc trong ánh mắt anh.

Vương Nhất Bác lẳng lặng đợi một lát, anh nghĩ, lần này chắc Tiêu Chiến lại hỏi anh câu hỏi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net