Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngài Vương quyết đoán đến vậy à?

Mặc dù nếu ngài ấy cần sự đồng ý của cậu, cậu cũng không định dây dưa khước từ. Nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy cậu nên tự đấu tranh cho quyền chọn lựa của bản thân thì hơn.

"Vừa nãy tôi đã hỏi cậu." Vương tiên sinh nói tiếp.

Tiêu Chiến khéo léo bày tỏ quan điểm của cậu: "Hình như tôi chưa từng nghe thấy."

"Tôi đã hỏi rồi, rằng cậu có rảnh không." Vương tiên sinh đưa ra một câu trần thuật.

Tiêu Chiến hơi mở to mắt. Cái câu "Xin hỏi bây giờ cậu có rảnh không" không phải là nói đến việc lên xe à?

"Tôi đã chào hỏi với cô Lâm trước rồi, nếu cậu bận thì tôi sẽ nhờ cô ấy hủy chuyện xin nghỉ của cậu." Vương tiên sinh tiếp tục.

Tiêu Chiến bỗng có cảm giác mình bị rơi vào kế hoạch mà vị tổng tài này tính toán sẵn rồi. Sắp đặt đâu vào đấy luôn.

Cậu ngồi trong chiếc xe đang thong dong tiến về phía trước của Vương tiên sinh, vận hành đầu óc. Hai phút sau, rốt cuộc cậu cũng nghĩ ra được mấy lời "phản công".

"Ngài Vương, khi ấy ngài có nói chỉ mất mấy phút thôi." Tiêu Chiến hắng giọng, mạnh dạn nói tiếp, "Nếu đến bệnh viện thì chắc hẳn mấy phút đó chưa đủ đâu."

Vương tiên sinh im lặng hồi lâu vẫn không đáp lại. Tiêu Chiến biết bản thân đã chiếm được thế thượng phong, thế là lại vui vẻ cúi đầu chuyên tâm nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo. Đúng lúc cậu vừa cúi xuống, Vương tiên sinh cũng quay đầu lại, lại còn bật ra một tiếng cười khẽ.

"Tôi thừa nhận, tôi từng nói ra một câu hơi sai lệch." Vương tiên sinh mở lời.


Tiêu Chiến kinh ngạc, đưa mắt nhìn sang.

Ngài Vương tiếp tục, giọng điệu bình tĩnh: "Nhưng nếu tôi không nói thế, tôi chỉ e thầy Tiêu sẽ không đồng ý tới. Mạo phạm rồi, xin lỗi."

Tiêu Chiến đâu nghĩ Vương Nhất Bác lại nói lời tạ lỗi với cậu.

Cậu cảm thấy giọng nói trầm trầm sâu lắng của Vương tiên sinh rất dễ nghe, nghe xong không chịu được mà vân vê dái tai, hơi nhột nhạt.

"Không có gì." Tiêu Chiến nói khẽ.

Sau khi đỗ xe xong, Vương Nhất Bác xuống xe trước rồi vòng qua hàng ghế sau, khom lưng bế Tiểu Bảo lên.

Tiêu Chiến bám sát phía sau, nhìn về bóng lưng rộng cường tráng của Vương tiên sinh. Vương tiên sinh không ngoái đầu lại mà dùng một tay đưa cặp táp ra đằng sau.

"Vướng quá." Vương tiên sinh lẩm bẩm.

Tiêu Chiến vội đưa tay nhận lấy.

Tiểu Bảo đã ngủ một chốc trên xe, vẻ mặt của bé càng toát ra vẻ mệt mỏi uể oải. Vương tiên sinh đặt đầu Tiểu Bảo lên vai, một tay đỡ gáy, tay còn lại ôm thân mình của Tiểu Bảo. Có thể là vì quá tương phản với cơ thể trẻ con của Tiểu Bảo nên thân hình của Vương tiên sinh càng cao lớn hơn.

Ba người dừng chân ở sảnh đăng ký khám bệnh. Vương tiên sinh ngừng bước, Tiêu Chiến lập tức hiểu ý: "Tôi đi lấy số cho Tiểu Bảo."

"Không cần đâu." Vương tiên sinh trực tiếp ấn chọn thang máy đi lên.

Sau đó Tiêu Chiến được chứng kiến một cuộc thăm khám sức khỏe cho trẻ em theo chuẩn VIP. Cậu chẳng biết Vương tiên sinh lấy số đăng kí lúc nào, mua thuốc ra sao, cậu chỉ biết khi Vương tiên sinh đưa cho cậu mấy bịch thuốc đóng gói thì cuộc kiểm tra này đã xong rồi.

"Chẳng phải bác sĩ đã nói tốt nhất nên để Tiểu Bảo ở lại truyền thuốc sao?" Tiêu Chiến rảo bước bám theo.

Vương tiên sinh không nói gì, chỉ bế Tiểu Bảo ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, đi tới căn phòng thứ ba ở bên phải. Đó là một phòng bệnh đơn.

"Tôi đã lên lịch hẹn với bác sĩ, ông ấy là người đích thân thăm khám cho Tiểu Bảo từ khi nó mới ra đời đến bây giờ. Ông ấy là người hiểu rất rõ tình trạng của Tiểu Bảo." Vương tiên sinh đặt Tiểu Bảo lên giường, đứng thẳng người, từ tốn giải thích.

"Tôi hiểu rồi." Tiêu Chiến gật gù.

Trên thực tế, cậu chẳng tiếp xúc gì mấy với giới nhà giàu. Chắc hẳn bác sĩ tư nhân hay phòng khám độc quyền cũng không hiếm lắm.

Y tá đi vào treo một bình dịch truyền cho Tiểu Bảo, vừa khéo lúc cậu bé bừng tỉnh. Tiêu Chiến nhanh chóng tiến lại, nhẹ nhàng trấn an Tiểu Bảo rồi lục ba lô lấy ra một viên kẹo, dỗ rằng chỉ cần cậu nhóc tiêm xong sẽ được ăn kẹo ngay. Tiểu Bảo rơm rớm nước mắt, sụt sịt đồng ý.

"Thầy Tiêu ơi, chúng ta ngoéo tay nha."

"Ừ!"

Tiêu Chiến giữ nguyên tư thế tới khi Tiểu Bảo ngủ say, lúc này mới đứng thẳng người dậy, khẽ thở phào một hơi.

Cậu quay đầu, phát hiện Vương tiên sinh đang chăm chú quan sát mình. Ánh mắt ấy không để lộ chút cảm xúc nào, khiến tim cậu đập rộn ràng. Vì vậy cậu vội vàng cầm hộp thuốc lên, giả vờ đọc thông tin trên bao bì, lại còn lẳng lặng di chuyển đến một vị trí xa hơn.

Vương tiên sinh lấy tài liệu từ cặp táp, cúi đầu thẩm duyệt, thỉnh thoảng lại cầm chiếc cốc giấy để ở một bên nhấp một hớp nước. Cốc giấy của Tiêu Chiến cũng đang nằm cạnh cốc của Vương tiên sinh. Cậu lia mắt ngó qua mấy lần. Dĩ nhiên không phải vì lo Vương tiên sinh với tay lấy nhầm cốc của cậu. Sau một hồi ngó nghiêng, cậu nhận ra mình khát nước thật rồi.

Vương tiên sinh cầm cốc giấy lên, tiến tới máy lọc nước rót thêm vào cốc. Tiêu Chiến vội vã bật dậy, nhặt lấy cái cốc giấy của mình bằng tốc độ ánh sáng rồi lại vọt ngay về chỗ cũ.

Vương tiên sinh xoay người, nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến: Chỉ cần mình thật bình tĩnh thì nhất định sẽ không bị phát hiện.

Vương tiên sinh: Tôi cứ trầm ngâm quan sát cậu.

Tiêu Chiến: ...Được rồi, tôi thua.

Ai mà ngờ khoảng thời gian chờ Tiểu Bảo truyền dịch mới chỉ cỡ nửa tiếng lại trôi qua khó khăn thế này. Bản thân Vương tiên sinh không phải là người thích chuyện trò, còn năng lực khơi chuyện của Tiêu Chiến cũng có giới hạn.

"Chai này truyền được một nửa rồi." Tiêu Chiến chỉ vào bình treo ở đầu giường bệnh. Vương tiên sinh ngẩng đầu liếc nhìn.

"Tôi đã đếm thử, có lẽ mỗi phút khoảng 20 giọt, là vì chức năng tim phổi ở trẻ con chưa hoàn thiện hết." Tiêu Chiến giải thích.

Lần này Vương tiên sinh không ngước lên nữa. Tiêu Chiến lại đếm thêm một phút, cậu nhận ra tần số nhỏ giọt đã thay đổi một chút xíu trong khoảng một phút này. Cậu hé miệng, vốn đang định báo cho Vương tiên sinh cùng biết, nhưng lại chợt cảm thấy rối rắm, cậu quá sốt sắng tìm đề tài nói chuyện, liệu có quấy nhiễu ngài Vương làm việc không...

Tiêu Chiến im lặng, Vương tiên sinh bỗng nhiên lên tiếng.

"Cậu muốn nói gì?" Vương tiên sinh hỏi cậu.

Tiêu Chiến ngẩng phắt lên, thấy Vương tiên sinh vẫn vùi đầu trong đám văn kiện.

Cậu ngập ngừng kể điều mình mới khám phá ra. Bàn tay cầm bút của Vương tiên sinh khựng lại mấy giây.

Tiêu Chiến đứng hình một chốc: Đúng là một chủ đề nhàm chán, hình như nói ra rồi không khí còn sượng hơn trước.

"Ngoài việc học luật của Đại học Hạ thì cậu còn hứng thú với y học?" Vương tiên sinh vẫn giữ nguyên tư thế, thong dong hỏi một câu.

"Có thật, nhưng chỉ có thể là hứng thú thôi." Tiêu Chiến cười, "Một môn chuyên ngành ở chương trình học luật cũng khá khó nhằn rồi."

"Cạch" một tiếng, Vương tiên sinh đậy nắp bút máy, xếp văn kiện qua một bên, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến với đôi mắt bình tĩnh lạ kỳ.

"Ở học viện Luật hai năm đã giành được học bổng, không giống biểu hiện của việc quá sức học."

Tiêu Chiến: "?"

Hình như mình chưa từng nhắc tới chuyện này trước mặt ngài Vương mà?

Cậu trố mắt nhìn đối phương. Người kia vẫn bình thản, thậm chí không định giải thích điều gì.

Tiêu Chiến đành phải hỏi: "Làm sao ngài Vương lại biết tới tình hình học tập tại trường của tôi?"

Vương Nhất Bác điềm nhiêm trả lời: "Có người từng kể cho tôi, nên tôi nhớ thôi."

Tiêu Chiến: "..."

Tiêu Chiến nhủ thầm trong lòng: Tự nhiên nói về tôi làm chi, hay là ngài sắp xếp người theo dõi tôi hả?

Nhưng nếu đối phương không muốn nhiều lời và không có ý đồ can thiệp vào đời tư của cậu, cậu mà cứ xoắn xuýt về vấn đề này thì có vẻ hẹp hòi nhỏ mọn quá. Mặc dù Tiêu Chiến chưa để hớ ra nét khó chịu nhưng sau đó cậu không chủ động mở miệng bắt chuyện nữa.

Vốn tưởng ngài Vương là người thông minh như vậy, chắc hẳn sẽ chú ý tới nỗi niềm của cậu, rồi đích thân mở lời trước. Nhưng sự bế tắc ngột ngạt này vẫn kéo dài cho đến khi truyền xong bình nước biển.

Tiểu Bảo thức dậy khi y tá đang rút kim ra, bé ngó xuống chấm nhỏ màu đỏ trên mu bàn tay, mím mím môi, muốn há miệng ra khóc thật to. Phản ứng của Vương tiên sinh rất nhanh, lập tức bật dậy tiến tới chiếc giường, nhưng vẫn thua Tiêu Chiến một bước.

Tiêu Chiến đã đứng dậy chờ từ khi y tá mới vào phòng. Tiểu Bảo mới hé miệng ra, cậu lập tức luồn viên kẹo đã bóc vỏ vào mồm nó. Tiểu Bảo há miệng, tiếng khóc bị chặn đứng như thế đấy.

Đứa trẻ có gia giáo rất tốt, cho dù đang trong lúc tâm trạng rối rắm, khó chịu cũng không quên nức nở một câu: "Cảm ơn thầy Tiêu ạ..."

Tiêu Chiến ôm Tiểu Bảo vào lòng, nhẹ nhàng xoa mái tóc đen mềm mại trên đỉnh đầu của bé con, nhỏ nhẹ xoa dịu cậu nhóc: "Tiểu Bảo thật là dũng cảm, chích kim xong thì ổn cả thôi, Tiểu Bảo chắc chắn sẽ khỏe ngay mà."

Vương tiên sinh không nói lời nào đứng yên bên kia giường. Tiểu Bảo nép trong lòng Tiêu Chiến một hồi, sau đó do dự liếc nhìn ba mình. Vương tiên sinh giang rộng cánh tay, Tiêu Chiến vừa kịp buông tay, Tiểu Bảo lập tức lao vào ngực cha.

Trước khung cảnh dạt dào tình cha con này, Tiêu Chiến bỗng cảm thấy bản thân hơi dư thừa. Cậu nhìn đồng hồ, cũng nên về thôi, nói không chừng Ký Tương đã chờ mình ở nhà rồi.

Cậu muốn nói lời tạm biệt. Lời chưa kịp rời miệng, hình như Vương tiên sinh đã nhìn thấu tâm tư của cậu.

Ấy vậy mà Vương tiên sinh lại nói một câu: "Thầy Tiêu, nếu cậu chưa vội đi ngay thì chờ thêm một lát nữa, tôi sẽ lái xe đưa cậu về."

Tiêu Chiến: Thật ra cũng không gấp lắm, nhưng để ngài đích thân lái xe cả đoạn đường này thì không ổn lắm đâu.

Cậu trả lời một cách tế nhị: "Một người bạn đã hẹn tối nay tới nhà tôi ăn cơm rồi."

Vương tiên sinh gật đầu, tỏ vẻ tán thành. Vì thế Tiêu Chiến định bụng chào tạm biệt Tiểu Bảo rồi ra về ngay, nhưng Vương tiên sinh lại giành trước một bước, lên tiếng thay cậu: "Tiểu Bảo, thầy Tiêu phải đi rồi."

Tiêu Chiến:? Phải đi? Là ý gì? Rất có thể Tiểu Bảo sẽ hiểu câu này theo một ý khác đấy.

Quả nhiên, Tiểu Bảo vốn đang vui vẻ vì vừa được dỗ dành lập tức òa khóc vô cùng thảm thương: "Thầy Tiêu đừng đi mà, em không cho thầy đi đâu, thầy đừng đi nha."

Tiêu Chiến: "...."

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng phải theo sau Vương tiên sinh đi ra bãi đỗ xe.

Lúc này Tiểu Bảo đã ngủ say tít mù trong lòng ngài Vương, như thể một công cụ khóc thút thít làm nũng chạy bằng cơm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nó liền tiến vào mộng đẹp. Chỉ còn Tiêu Chiến ôm tâm tình phức tạp khó nói thành lời đứng sau hai cha con họ.

Vương tiên sinh chưa lên xe, cậu không tiện thúc giục, cứ thế đứng đợi thêm cỡ mười phút. Mười phút sau, vị trợ lý họ Ôn của Vương tiên sinh đột ngột xuất hiện, hơn nữa còn mở cửa xe chỗ ghế lái. Tiếp đó, ngài Vương mở cửa ở hàng ghế sau, ngồi vào trong.

Tiêu Chiến chẳng hiểu nổi, sự việc phát triển kiểu gì thế nhỉ?


"Đưa hợp đồng cho tôi." Vương tiên sinh mở miệng giữa bầu không khí yên ắng khiến người ta hít thở không thông này.

Tiêu Chiến trông thấy vị trợ lý mặt mày lãnh đạm rút ra một tập giấy từ chiếc cặp xách anh ta mang theo bên người. Kế đến, Vương tiên sinh đọc lướt qua tập giấy đó một lần, sau khi đặt bút kí mấy chữ ở mặt sau, chìa qua chỗ Tiêu Chiến.

"Thầy Tiêu, mời cậu xem xét lại." Vương tiên sinh từ tốn nói.

Tiêu Chiến cho là ngài ấy nhờ mình soát lỗi chính tả, không chút do dự mà nhận lấy.

Hiệp ước đã đề tên bên A, chính là đại danh của Vương tiên sinh: Vương Nhất Bác.

Không thể không khen, nét chữ của ngài Vương đẹp vô cùng, cương nghị nhưng cũng rất phóng khoáng. Có điều hẳn là vì bình thường trong lúc công tác Vương tiên sinh phải ký tên rất nhiều lần, nên ba chữ ngài ấy mới ký xuống, chữ thứ hai, ba rõ ràng không có sự quy củ như khi mới hạ bút, thậm chí còn phóng khoáng đến mức hơi tùy tiện. Chữ Vương vẫn khá ổn, chữ Nhất Bác lại hơi giống thể cuồng thảo.*

*Cuồng thảo: Thảo là một trong năm kiểu viết chữ thư pháp của người TQ. Nó là lối viết giản lược các nét nên thường được sử dụng để ghi chép, viết nháp. Nhược điểm của thảo thư là rất khó đọc. Trong đó cuồng thảo là cách viết phóng khoáng, mãnh liệt nhất, khó thấm nhất.

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn lên đầu, lúc này mới thấy rõ tiêu đề của hợp đồng.

Sáu chữ to đùng được in đậm: Hợp đồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net