Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy Vương Nhất Bác đã nói vậy nhưng Tiêu Chiến vẫn không vui lắm khi nghe những lời này. Cậu không thực sự cần nhiều quyền hạn như vậy, và cậu cũng chưa sẵn sàng để đặt mình vào một vị trí đặc biệt quan trọng hơn nhiều, cậu không hề muốn làm những chuyện đi quá giới hạn trong nhà Vương Nhất Bác. Vì thế khi cần từ chối bạn nữ kia, cậu không hề nghĩ ngợi nhiều mà nhờ Vương Nhất Bác làm bia chắn cho mình luôn. Một mặt là vì tự phòng bị, mặt khác cũng xuất phát từ tư tâm của cậu. Mặc dù Vương Nhất Bác không nói thẳng ra nhưng chắc anh ấy cũng để ý nhỉ.

Xe đi vào sân biệt thự Vương gia, tiếng động cơ ngừng lại, Tiêu Chiến ngồi ở ghế phụ, lên tiếng: "Hôm nay em mời bạn học tới nhà mà không xử trí khéo."

Vương Nhất Bác tháo dây an toàn, đang định khom lưng cởi dây giúp Tiêu Chiến, chợt ngừng động tác khi nghe thấy câu này.

"Ở mặt nào?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

"Em chỉ lo tiếp đãi bạn bè, không quan tâm đến cảm nhận của anh." Tiêu Chiến nhìn anh, ánh mắt trong veo, "Thật ra hôm nay anh không vui mấy, đúng không?"

"Em có biết tại sao tôi không vui không?" Vương Nhất Bác bám theo thắc mắc của cậu mà hỏi ngược lại.

Tiêu Chiến lắc đầu.

"Nhưng em có thể cảm nhận được mà." Cậu đáp.

"Vậy thì đổi sang vấn đề khác đi." Vương Nhất Bác tiếp tục hỏi: "Em đang quan tâm đến chuyện tôi vui hay không à?"

"Đương nhiên là để ý chứ." Tiêu Chiến trả lời không chút do dự.

"Ngoại trừ việc tôi là chủ nhân nhà này, còn nguyên nhân nào khác không?" Vương Nhất Bác điềm nhiên hỏi.

"Nguyên nhân à..." Tiêu Chiến bất ngờ bị kẹt.

Cậu ấp úng, mặt bỗng đỏ bừng lên. Trong tiềm thức của cậu, mối quan hệ với Vương Nhất Bác đã vượt ra khỏi giới hạn giữa nhân viên và ông chủ, và nằm ngoài ranh giới mà cậu gọi là "bạn bè". Bản thân Tiêu Chiến cũng biết nếu gạt đi tất thảy các nhân tố khác, đối với cậu mà nói thì, chỉ riêng người đàn ông tên Vương Nhất Bác này đã có sức hấp dẫn rất lớn. Thế nhưng cậu không thể tiết lộ cho Vương Nhất Bác biết... bí mật của riêng cậu. Một khi nói ra, Vương Nhất Bác liệu có thể cho phép cậu tiếp tục ở lại nơi này không?

Cậu nhận ra rằng mình không đành lòng và rất luyến tiếc nếu phải rời khỏi nơi đây. Thế nên cậu quyết định giấu giếm chuyện này vì lòng ích kỷ của bản thân.

Vương Nhất Bác lẳng lặng quan sát cậu một lát, bỗng giơ tay đặt lên gây Tiêu Chiến, dịu dàng xoa xoa tóc cậu.


"Tôi không vui cũng chỉ là vấn đề của riêng tôi, không hề liên quan đến việc em mời họ tới nhà chơi." Vương Nhất Bác nói, "Em đừng tự trách bản thân."

Vương Nhất Bác đang nói dối. Mấy câu hỏi ban nãy anh đưa ra đã làm vỏ ngoài đơn thuần ngây ngô của Tiêu Chiến hơi lung lay, cơ mà nếu cứ gặng ép tiếp thế này, có khi Tiêu Chiến lại gói ghém xúc cảm của mình giấu vào bên trong. Anh hiểu mình phải giữ chừng mực, một vừa hai phải thì hơn.

Sau khi vào nhà, cả hai tự bắt tay làm việc của bản thân. Tiêu Chiến bận dỗ Tiểu Bảo lên lầu đi ngủ, luôn tay luôn chân tắt nguồn điện trên mấy món đồ chơi của cu cậu. Vương Nhất Bác lại ôm laptop ngồi làm việc cạnh khung cửa sổ sát đất. Tiêu Chiến len lén ngoảnh lại nhìn Vương Nhất Bác rất nhiều lần.

Rốt cuộc cũng tới lúc Tiểu Bảo chịu nghe lời mà đi tắm, sau đó nằm trên giường đi vào rừng mơ, Tiêu Chiến lập tức phi xuống lầu một. Vẫn như thường lệ, cậu ngồi trên chiếc chiếu tatami ở trước mặt Vương Nhất Bác, hai tay ôm đầu gối. Khác là hôm nay cậu không cầm sách, mà chỉ cúi đầu ngắm nghía đường vân trên tấm chiếu tatami, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn Vương Nhất Bác.

Cứ vậy, cậu ngồi cùng Vương Nhất Bác đến tận nửa đêm.

Vương Nhất Bác bận bịu cuốn vào công việc, không tán gẫu với cậu, như thể đã quên mất người ngồi đối diện anh. Tiêu Chiến vẫn ngoan ngoãn chờ đợi.

Vương Nhất Bác uống hết tách cà phê, ngón tay vừa đặt cái tách xuống, cậu sẽ đứng dậy cầm chiếc tách, chạy như bay vào phòng nước. Đã khá muộn, cậu lo Vương Nhất Bác uống cà phê nhiều sẽ mất ngủ, cho nên cố tình rót thêm chút sữa đặc vào tách cà phê của anh.

Vương Nhất Bác tiếp tục vùi đầu vào công việc, còn Tiêu Chiến lại quay về trạng thái ban đầu, không ngừng liếc trộm Vương Nhất Bác.


"Em muốn nói gì với tôi à?" Vương Nhất Bác bất ngờ cất tiếng, hỏi.

Tiêu Chiến ngẩn ra: "Ơ?"

"Nếu không thì sao em cứ nhìn tôi mãi." Vương Nhất Bác ngước mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tức thì đỏ bừng mặt. Giống như đi thi bị bắt phao ấy. Nhưng cậu chưa bao gian lận trong thi cử, chẳng có tí kinh nghiệm nào, lập tức bối rối không biết phải làm sao.

"Em... Em có một vấn đề muốn hỏi anh." Cậu luống cuống, đành bịa ra một câu.

"Hỏi đi." Vương Nhất Bác đáp.

"Anh có nói vừa rồi anh không được vui, bây giờ thì sao?" Tiêu Chiến nhìn anh, "Khá hơn chút nào chưa?"

Vương Nhất Bác có phần kinh ngạc, rũ mắt nhằm che giấu ý cười nơi đáy mắt, đáp: "Khá hơn một chút rồi."

"Vậy thì tốt." Tiêu Chiến gật đầu.

Vương Nhất Bác nhìn cậu: "Lo cho tôi thế à?"

Tiêu Chiến sững sờ.

Là lo lắng ư? Hình như không đơn thuần chỉ vì lo lắng.

Cậu nghiêng nghiêng đầu, giấu đi một bên tai đang đỏ lựng, rì rầm nói: "Anh không vui, em chắc chắn cũng thấy thế, nên là..."

Rõ ràng là xấu hổ ngại ngùng lắm nhưng chẳng nỡ nói dối anh. Vương Nhất Bác không kiềm lòng được nữa, mấy ngón tay đặt trên laptop miết chặt thêm, sau đó hơi hé ra, rất muốn kéo Tiêu Chiến ôm trọn vào lòng.

"Vậy thì sau này tôi phải giải tỏa tâm trạng của mình thôi." Anh khẽ nói.

"Không cần tự điều chỉnh đâu, có gì không hài lòng hãy nói cho em biết, như thế chắc anh sẽ dễ chịu hơn phần nào." Tiêu Chiến đáp.

Vương Nhất Bác bỗng đặt laptop sang một bên, đứng dậy: "Đi thôi, nên ngủ rồi."

"À, dạ." Tiêu Chiến không hiểu lắm, song vẫn đứng lên theo.

Vương Nhất Bác tiện tay kéo tay cậu, nắm thật chặt, thản nhiên dắt Tiêu Chiến lên lầu như thể đó là một động tác hiển nhiên. Tiêu Chiến không dám thở mạnh, cảm giác tim sắp nhảy lên tận cổ họng, chỉ biết bám sát Vương Nhất Bác. Lần đầu tiên Vương Nhất Bác phát hiện khoảng cách từ lầu một lên lần hai ngắn như vậy.

Anh dừng bước ở đầu cầu thang tầng hai, nói: "Lầu hai toàn là phòng cho khách và phòng chứa đồ trong nhà."

Tiêu Chiến mông lung gật đầu: "Vâng."

"Ban đầu sửa sang phòng khách không cân nhắc tính toán kỹ, gian phòng có kết cấu khá chật hẹp, giường cũng tương đối nhỏ." Vương Nhất Bác nói tiếp.

Tiêu Chiến vẫn nhìn anh với đôi mắt đầy vẻ ngơ ngác.

"Em nghĩ có nên chuyển lên lầu ba không?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến: "Ơ?"

Tối nay Vương Nhất Bác kì cục sao sao ấy.

Thật ra Tiêu Chiến cũng vậy. Từ đầu đến chân cậu chẳng hiểu sao lại nóng lên, nhất là bàn tay được Vương Nhất Bác dắt thì càng không phải bàn. Lúc này trời đã vào thu, nhiệt độ ban đêm hạ thấp khá rõ rệt, không cần mở điều hòa nữa, nhưng Tiêu Chiến vẫn chạy vào phòng tắm tắm nước lạnh, thậm chí lúc ngủ còn đá chăn sang một bên.

Ngày hôm sau lại trở về với học đường, thoạt nhìn thì Vương Nhất Bác vẫn không có gì thay đổi, vẫn đưa cậu tới con phố đối diện Đại học Hạ. Nhưng cũng có chút khác biệt, sau khi họ tạm biệt nhau Vương Nhất Bác duỗi tay đặt trên trán cậu, bụng ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên vầng trán ấy.

"Lên lớp ngoan nhé, xế chiều tôi đến đón em." Vương Nhất Bác dặn dò.

Theo lệ cũ thì đến chiều muộn Tiêu Chiến sẽ tự bắt xe buýt đến nhà trẻ. Lúc này Tiêu Chiến cảm thấy khá choáng váng, chỉ biết đỏ mặt gật đầu đồng ý.

Xuống xe, Tiêu Chiến lập tức chạy chầm chậm sang phía trường học. Giống như dưới lòng bàn chân dẫm phải lò xo, bước chân bật cao bao nhiêu biểu thị lòng cậu đang hưng phấn bấy nhiêu.

Ký Tương cưỡi xe vượt qua cậu, phanh kít lại trước mặt đứa bạn, kéo cậu lên xe.

Tiêu Chiến ngạc nhiên: "Sao hôm nay mày đi sớm thế."

"Thứ hai mà, ông già nhà tao dậy sớm ơi là sớm, nhân tiện gọi tao dậy luôn." Ký Tương trả lời, chiếc xe lướt ào ào về phía cổng trường.

Bọn họ vừa qua cổng trường, Ký Tương đột ngột dừng xe, ngoảnh lại nhìn về cổng mất một lúc.

Tiêu Chiến cũng ngoái đầu theo: "Mày đang nhìn gì đấy?"

"Không có gì đâu." Ký Tương quay đầu về, "Đi thôi, đưa mày qua phòng học."

"Mấy hôm nay mày tan học, cố đừng về một mình." Ký Tương dừng xe ở dưới nhà học, nhắc nhở Tiêu Chiến một câu.

"Tại sao?" Tiêu Chiến cảm thấy khó hiểu.

Ký Tương đáp: "Dạo này xảy ra vài sự cố, mày không biết à? Bây giờ các bạn nữ cũng rủ nhau đi cùng nhóm trên ba người, không thì sẽ dễ gặp chuyện xui xẻo."

Tiêu Chiến cười: "Nhưng tao là con trai mà, hơn nữa lộ trình đi học của tao chỉ có một thôi, đến trường có Vương Nhất Bác đưa đi, tan học thì tao ra ngoài chờ xe buýt."

Ký Tương chỉ vào cậu: "Chỉ có một thì càng dễ bị kẻ xấu để ý rình mò, sau này đến giờ tan học mày gọi cho anh tổng tới đón về luôn đi."

Tiêu Chiến thì thầm: "Như vậy sao được, anh ấy bận lắm, với lại cũng chẳng phải là vệ sĩ riêng của tao."

Ký Tương vuốt ve tóc cậu: "Nghe tao nhé, ngoan đi."

"Tao sẽ chú ý an toàn." Tiêu Chiến không thể làm gì khác ngoài việc đưa ra một câu cam kết.

Tiêu Chiến đi học trọn một ngày, đến giờ tan học thì đã quá năm giờ chiều, muộn lắm rồi. Cậu vội vàng nhắn tin cho Vương Nhất Bác, báo mình sẽ bắt taxi tới nhà trẻ luôn.

Vương Nhất Bác gọi lại ngay.

"Ôn Bình đang trên đường tới Đại học Hạ." Vương Nhất Bác nói.

"Ôn Bình ạ?" Tiêu Chiến bất ngờ.

"Tôi có chút việc phải xử lý nên đã dặn Ôn Bình đi đón em thay tôi." Vương Nhất Bác giải thích.

"Thật ra không đón em cũng không sao đâu. Thời gian tan học của em không cố định, em có thể tự ngồi xe buýt tới nhà trẻ." Tiêu Chiến nói.

"Đón em là vì thuận đường." Vương Nhất Bác nói, "Hơn nữa cũng là để tôi yên tâm."

Tiêu Chiến không thể nói lời chối từ nữa. Cậu ngoan ngoãn đứng ở cổng trường chờ Ôn Bình lái xe tới.

Lúc này các học viện về cơ bản cũng đến giờ tan học, trừ một số người ở lại sinh hoạt câu lạc bộ hoặc trọ tại ký túc xá thì những sinh viên đã kết thành nhóm ra ngoài. Vị trí Tiêu Chiến đang đứng là cổng chính Đại học Hạ, cũng là nơi có lưu lượng người qua lại đông nhất.

Cậu dựa vào một cây cột ngoài cổng, suy nghĩ miên man, hồi tưởng những chuyện diễn ra trong vòng hai hôm nay. Trong hồi ức có khá nhiều hình ảnh liên quan đến Vương Nhất Bác, trong số đó có vài khoảnh khắc khiến cậu nhịn không được mà cúi đầu cười trộm.

Tiêu Chiến đứng cạnh cổng, thỉnh thoảng nghe thấy các bạn chào hỏi cậu, mặc dù không phải ai cậu cũng quen nhưng vẫn thân thiện chào lại. Lúc cậu nghe tên mình được gọi một lần nữa, theo bản năng, cậu định đứng thẳng lưng đáp lại đối phương.

Nhưng người ấy lại nói rằng: "Tiêu Chiến? Tôi vừa thấy cậu ta thì phải, hình như đang đứng bên cây cột đằng kia đấy."

Có vẻ là ai đó đang hỏi thăm bạn bè hành tung của cậu. Tiêu Chiến tưởng Ôn Bình đã tới nơi, vội nhô đầu ra từ sau cột. Nhưng cậu phát hiện một bóng lưng không quá xa lạ. Bóng lưng ấy xoay người lại, hắn lập tức đổi hướng rảo bước tiến đến chỗ cây cột.

Người tìm cậu chính là Tần Vạn Băng. Mặc dù không rõ lý do vì sao Tần Vạn Băng đột ngột đến tận trường tìm mình, song cậu cũng cảm thấy bản thân không cần thiết gặp mặt anh ta. Điểm này cậu đã được nếm trải từ hồi học cấp 2 rồi.

Tiêu Chiến móc điện thoại ra, vừa gọi cho Ôn Bình vừa tiến về phía con phố đối diện. Ôn Bình nhận điện thoại đã được vài phút, hẳn là đang tìm vị trí thích hợp để đỗ xe.

"Ôn Bình, tôi chờ anh ở con phố đối diện nhé, được không?" Cậu nói thầm vào điện thoại.

Ôn Bình trả lời: "Được. Tôi sẽ đến trong khoảng năm phút nữa."

Tiêu Chiến đứng nép sau một gốc cây trên phố, nhìn những người đang qua lại như con thoi ở bên phía bên kia, cậu không thấy bóng dáng Tần Vạn Băng nữa. Tần Vạn Băng đã bỏ ý định chờ cậu, đã đi qua nơi khác.

Chỗ khác...

Tiêu Chiến nghĩ tới đây bèn nhắn tin cho Ký Tương.

「 Ký Tương, mấy ngày này đừng qua nhà tao nhé. 」

Ký Tương trả lời rất nhanh.

「 Sao đấy? Không tiện à? 」

「 Ừ, có một chút chuyện ngoài ý muốn. 」

「 Vương tổng muốn trải nghiệm cuộc sống bình dân nên định đến nhà mày hả? 」

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, tắt màn hình di động, bỏ vào túi áo.

Khi cậu đi qua ngồi vào xe Ôn Bình, sắc mặt vẫn còn đo đỏ.

"Ngài Vương Nhất Bác phải tiếp khách nên không tới được." Ôn Bình từ tốn báo một câu.

Tiêu Chiến hiểu ý, gật đầu: "Vậy là anh ấy sẽ ăn tối bên ngoài rồi mới về à? Không biết có uống rượu hay không, anh có định đi đón Vương Nhất Bác không?"

"Không cần đâu, ngài ấy tiếp khách ngay tại nhà riêng." Ôn Bình nói.

Tiêu Chiến rất đỗi ngạc nhiên: "Ồ."

Cùng lúc đó, Vương Nhất Bác nhìn hai người đang tiến vào cửa, khẽ nhíu mày.

"Sao hai người lại đi chung thế này?" Anh hỏi.

Lăng Sơ kéo cánh tay Ôn Gia, quen cửa quen nẻo mà đi tuốt vào trong.

Anh ta lên tiếng chào dì Hạ, rồi mới trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác: "Ôn Gia muốn tới thăm cây trà bảo bối của mình, cơ mà nghe bảo cậu không cho anh ấy tới nhà nên tôi gạt cậu dẫn người ta theo luôn đấy."

Vóc dáng Ôn Gia có phần cao to hơn Lăng Sơ một chút, do thường xuyên phơi nắng ở vườn cây nên nước da của anh ấy sẫm màu gấp đôi tất cả mọi người.

Ôn Gia nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng sáng: "Tôi đây không mời mà tới, chịu thôi, tôi mở vườn cây ăn quả, phải đặt hậu mãi lên làm ưu tiên hàng đầu, không thể bỏ mặc chế độ này chỉ vì khách mua không tìm tới hỏi."

Vương Nhất Bác im lặng đi qua một bên rồi ngồi xuống rũ mắt nhìn tập tài liệu trong tay, rõ là đang định để hai vị kia tự chơi với nhau.

"Mấy cái cây của anh ở ngay ngoài sân đấy, anh xem xong thì về luôn cũng được." Vương Nhất Bác nói.

"Ầy, quá đáng thật đấy." Ôn Gia than thở chỉ vào mặt anh.

"Hôm nay chỉ có cậu và dì Hạ ở đây à? Con trai cậu đâu?" Lăng Sơ ngó quanh quất, "Cái cậu bạn trai nhỏ của cậu cũng đi đâu rồi?"

Vương Nhất Bác đặt tài liệu xuống, nhíu mày.

"Bạn trai nhỏ gì cơ?" Ôn Gia cũng cau mày theo.

"À, nói nhầm, nói nhầm rồi, là bạn nhỏ thôi, không phải bạn trai nhỏ." Lăng Sơ bật cười.

Ánh mắt Vương Nhất Bác một lần nữa lại thả về đám văn kiện, nhưng trong lòng thầm nghĩ, cái danh xưng bạn trai nhỏ này nghe cũng được đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net