Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác nói chuyện với Lăng Sơ mà đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến ngoài sân qua cửa sổ.

Tiêu Chiến đang ngồi xổm chăm chú nghe Ôn Gia giải thích cho cậu những điểm đặc thù của cây trà và cách chăm bón chúng, nhưng khi đang nghe cậu lại vô thức quay đầu nhìn về phía khung cửa sổ sát đất. Cậu không nhìn thấy người đứng bên trong nên đành cúi đầu, cảm thấy hơi trống rỗng. Biểu cảm mất tập trung và chênh vênh này chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi, rồi cậu lập tức lấy lại năng lượng tiếp tục trò chuyện với Ôn Gia nên Ôn Gia cũng không nhận ra điểm khác thường gì.

Ấy vậy mà Vương Nhất Bác lại nhận ra. Anh chắc chắn, lúc Tiêu Chiến nói chuyện với người khác vẫn luôn đặt sự chú ý lên người anh. Bởi vậy anh cho rằng vị trí của mình trong lòng Tiêu Chiến hẳn là không dễ bị lung lay vì người khác. Thế nhưng dù tin tưởng như vậy, anh vẫn không muốn để Tiêu Chiến giao tiếp quá lâu với người đàn ông khác. Vậy là anh bèn quay đi, bỏ mặc Lăng Sơ đang huyên thuyên, bước ra cửa.

Tiêu Chiến vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác, lập tức vui mừng đứng dậy. Ngay cả Ôn Gia cũng phát hiện chuyện cậu thanh niên trước mặt vẫn luôn lịch sự yên tĩnh này sáng rực cả hai mắt khi thấy Vương Nhất Bác.

"Ôn tiên sinh dạy em rất nhiều cách xử lý tình huống khẩn cấp hữu dụng, cũng cực kỳ phù hợp với mấy cây ăn quả khác mà em trồng. Dù gặp tình huống cấp bách nào cũng có thể vượt qua suôn sẻ." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến giới thiệu, đi theo Tiêu Chiến dạo một vòng quanh vườn. Giọng điệu Tiêu Chiến rất hào hứng, tuy đây là vườn nhà Vương Nhất Bác nhưng giống như cậu đang dẫn Nhất Bác đi xem thành quả nỗ lực của mình vậy.

Tiêu Chiến ra cửa hơi vội nên chỉ mặc một bộ quần áo cộc tay. Vương Nhất Bác tiện đà kéo tay cậu lại cảm nhận độ ấm.

"Vào nhà trước đã, bên ngoài hơi lạnh." Anh nói.

Tiêu Chiến khẽ gật đầu, có phần ngượng ngùng khi được anh nắm tay, khẽ khàng đi vào theo.

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến mãi không buông, quay lại nhìn liếc qua Ôn Gia. Ôn Gia hiểu ý tức thì, xoay người đi vào nhà, vừa đi vừa nói chuyện: "Đã muộn thế này rồi à, tôi còn phải về vườn trái cây, không làm phiền nữa nhé."

"Em đi tiễn khách." Tiêu Chiến vội rút khỏi tay Vương Nhất Bác.

Đây rõ là không phải chuyện nằm trong tính toán của Vương Nhất Bác. Anh nhíu mày đi theo Tiêu Chiến vào nhà.


Ôn Gia và Lăng Sơ cùng khoác áo lên. Ôn Gia hỏi Ôn Bình: "Em có muốn về với anh không?"

Ôn Bình nhìn về phía Vương Nhất Bác, không nói gì.

"Ôn Bình, cậu lái xe của tôi đưa họ về đi." Vương Nhất Bác nói.

Lúc này Ôn Bình mới đứng dậy: "Được."

Ôn Gia chờ Ôn Bình đi tới gần mới dùng cái chân đang xỏ dép lê bằng vải bông đá Ôn Bình một phát.

"Thằng em này chẳng nghe lời anh trai gì cả." Anh ta trách cứ.

Lăng Sơ cười đến là vui vẻ, vẫy vẫy tay ra đằng sau: "Tôi đi đây, cậu xem xong đề án thì liên hệ tôi."

Vương Nhất Bác ừ một tiếng.

Vốn dĩ bọn họ đến nhà Vương Nhất Bác làm khách tới đây là coi như xong rồi. Mọi người đều thân quen nhau đã nhiều năm, không cần có những sự đối đãi khách sáo dư thừa. Nhưng Tiêu Chiến vẫn muốn tiễn họ ra cửa nhìn bọn họ lái xe về, Vương Nhất Bác cũng muốn đi theo. Ôn Gia và Lăng Sơ đều cảm thấy hơi rén khi được đối đãi đặc biệt như này.

Nhìn thì thấy Vương Nhất Bác đi tiễn khách chứ thật ra tầm mắt anh vẫn luôn đặt trên người Tiêu Chiến. Trước khi Tiêu Chiến tỏ ra lưu luyến gì đó thì Nhất Bác đã kéo cậu về nhà.

Tiểu Bảo đang ngồi xem hoạt hình trước TV. Lúc bọn họ bước vào cửa, Tiểu Bảo bật cười khúc khích một mình rất vui vẻ. Tiêu Chiến vội vàng đi tới ôm Tiểu Bảo ngồi ra xa cỡ một mét.

Cậu nhắc nhở Tiểu Bảo: "Khi xem TV không được ngồi quá gần màn hình đâu nhé, lúc ở nhà trẻ cô giáo đã dạy Tiểu Bảo rồi đúng không nào?"

Tiểu Bảo che mắt: "Ngồi gần TV thì mắt sẽ không nhìn được gì nữa."

Tiêu Chiến gật đầu cười: "Em thấy thị lực của anh tốt thế này không, cũng là do lúc nhỏ ngồi xem TV cách xa màn hình đấy."

"Thị lực của papa cũng rất tốt." Tiểu Bảo rất ra dáng chỉ ba mình, "Nhưng mà ba ngồi gần TV lắm, gần sát vào mắt thế này này!"

Lúc này Vương Nhất Bác đang ôm laptop ngồi trên sofa, mô phỏng một số mô hình trò chơi do Lăng Sơ cung cấp.

Tiêu Chiến hỏi nhỏ: "Không phải papa đang nhìn TV mà là nhìn máy tính. Hơn nữa papa đang làm việc đó, chúng ta lên lầu đi, không làm phiền papa được không?"

Tiểu Bảo gật đầu liên tục, còn đưa bàn tay nhỏ xíu lên bịt kín miệng mình lại. Tiêu Chiến lên lầu đọc sách với Tiểu Bảo một lúc, kể một câu chuyện trước khi ngủ cho Tiểu Bảo rồi dỗ dành cậu bé vào giấc ngủ.

Cậu quay về phòng tắm rửa một lát, mặc đồ ngủ lẻn xuống cầu thang. Như mọi khi, giờ này dì Hạ đã về nhà, vậy mà phòng khách dưới lầu một vẫn sáng đèn, chứng tỏ Vương Nhất Bác vẫn còn đang ở đó.

Cậu đi tới góc cầu thang tầng một, đứng yên ở đó ngây ngô nhìn Vương Nhất Bác. Cậu cứ nghĩ mình sẽ không bị phát hiện ra nhưng ngay từ đầu Nhất Bác đã chú ý tới cậu.

Vương Nhất Bác không ngẩng đầu lên, ôn tồn nói hai chữ: "Tới đây."

Tiêu Chiến chạy qua ngay.

"Ngồi với tôi một lúc đi." Vương Nhất Bác nói tiếp.

Tiêu Chiến gật nhẹ.

Cậu cầm theo chiếc laptop mà ban ngày cậu hay mang đi học, vốn định lôi ra dùng để lấy cớ nếu nhỡ bị Vương Nhất Bác phát hiện, không ngờ bây giờ nó lại có ích. Tiêu Chiến nhìn laptop trong tay một lát, ánh mắt không khỏi liếc nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đang làm việc bận bịu cứ chốc chốc lại thoáng ngừng lại, nhìn màn hình laptop suy nghĩ gì đó. Tiêu Chiến hơi tò mò, quay đầu muốn nhìn màn hình máy tính của Vương Nhất Bác một chút. Vương Nhất Bác thấy vậy bèn xoay màn hình về phía Tiêu Chiến để cậu nhìn rõ hơn.

"Đây là, nhân vật cổ trang ạ?" Tiêu Chiến chỉ vào nhân vật nam tóc dài đeo kiếm trên màn hình.

Đối diện nhân vật là vài người đàn ông cường tráng cầm một thanh đao to. Vương Nhất Bác nhấn bàn phím một cái, các nhân vật lập tức rút vũ khí bay lượn trong màn hình.

"Đánh nhau rồi." Tiêu Chiến ngạc nhiên.

Cậu nhìn một lúc rồi hiểu ngay: "Đây là bản thiết kế cho một game chiến đấu ạ?"

"Đúng vậy." Vương Nhất Bác gật đầu, "Đây là ý tưởng game mới của Lăng Sơ, tôi dựa vào các bản vẽ nhân vật và mô tả skill chiến đấu của cậu ấy để thiết kế animation cho các loạt đánh."

"Skill của từng người đều khác nhau ư?" Tiêu Chiến lại nhìn một lúc rồi hỏi.

Mặc dù không chơi game mấy nhưng Tiêu Chiến cũng từng nghe Ký Tương nhắc qua, vậy nên cũng có thể hiểu được phần nào.

"Cần phải thiết kế các skill riêng biệt cho từng nhân vật và các boss thì mới có thể giữ chân những người chơi kén chọn về mặt lối chơi hiện nay." Vương Nhất Bác giải thích.

Tiêu Chiến nhớ tới game cha con mà Vương Nhất Bác từng làm, khẽ gật đầu: "Làm game à, hẳn là anh có rất nhiều kinh nghiệm ha."

"Kinh nghiệm làm game của tôi không bằng Lăng Sơ. Cậu ta điều hành cả công ty game, tôi thì không chuyên về game. Tôi chỉ am hiểu phát triển phần mềm và sản xuất chương trình hơn cậu ta thôi, cậu ta cũng chỉ cần tôi hỗ trợ mảng kỹ thuật."

Tiêu Chiến cái hiểu cái không, ngoan ngoãn gật đầu.

"Không nói chuyện này nữa." Vương Nhất Bác khép máy tính lại.

"Được." Tiêu Chiến nói, "Anh muốn nghỉ ngơi à?"

"Chúng ta nói chuyện một lúc." Vương Nhất Bác nhìn cậu, đáp.

Ủa nhưng không phải vừa rồi bọn họ cũng đang tán gẫu đó sao? Tiêu Chiến cảm thấy khó hiểu.

"Vài ngày nữa tôi sẽ được nghỉ phép, chắc là trường học của em cũng được nghỉ." Vương Nhất Bác bắt đầu nói chuyện phiếm thật, "Em có muốn đi đâu không?"

Anh hỏi thẳng như vậy, nếu Tiêu Chiến không phản ứng kịp thì coi như chắp tay dâng học bổng hàng năm cho người ta luôn rồi.

"Ngày nghỉ? Là ngày nghỉ Quốc Khánh với Trung thu sao?" Trong lòng Tiêu Chiến hơi kích động nhưng ngượng ngùng không biểu hiện ra mặt, "Ngày nghỉ em cũng được ở lại đây ư?"

"Đi đâu cũng được, nếu em muốn ở nhà tôi cũng không vấn đề gì." Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ, "Hoặc là em muốn về nhà thì tôi cũng có thể đi cùng."

Trọng điểm của anh nằm ở hai chữ "đi cùng" cuối cùng kia. Nhưng khi Tiêu Chiến nghe được hai từ "về nhà" lại thoáng thất thần, không nghe tới nửa câu sau của Vương Nhất Bác.

"Em, em không có nhà để về." Tiêu Chiến xoa xoa mặt, mỉm cười, ánh mắt ảm đạm.

Vương Nhất Bác chau mày. Anh vốn muốn đề cập chuyện đến nhà Tiêu Chiến để có thể hiểu rõ hơn về cậu. Vì là tán gẫu nên sẽ bắt đầu từ chuyện gia đình, rồi nói tới việc anh sẵn lòng về nhà cùng Tiêu Chiến. Song, dường như anh đã vô tình đụng chạm vào một chuyện riêng tư mà Tiêu Chiến không muốn để người khác biết.

"Thật ra từ hồi nhỏ cha mẹ em đã không còn nữa, sau này em tới trại trẻ mồ côi vài năm, lúc đó em tám tuổi...."

Khi nói tới hai chữ tám tuổi này, Tiêu Chiến hơi ngừng lại như có chút nghẹn ngào, nhưng cậu nhanh chóng đè nén cảm xúc xuống. Cậu cười cười với Vương Nhất Bác, nói tiếp: "Năm em tám tuổi thì được một gia đình nhận nuôi. Nói nơi đó là nhà của em thì cũng đúng nhỉ."

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu.

Anh chưa từng hỏi gì quá nhiều. Ví dụ như khi trước Tiêu Chiến từng nhắc tới việc mình có một cậu em trai ba tuổi. Nếu như cậu em trai đó mới ba tuổi thì hẳn là con trai của cha mẹ nuôi Tiêu Chiến. Anh đoán như vậy, cảm thấy mình không cần hỏi tường tận ngọn nguồn nên bèn kết thúc đề tài này.

"Nếu em không muốn tới nhà cha mẹ nuôi thì ở lại đây đi, hoặc em muốn đi nơi nào khác thì tôi đều có thể đi cùng." Vương Nhất Bác nói.

Nghe xong câu này, tâm trạng vui vẻ của Tiêu Chiến lập tức bay về.

"Em sao cũng được, em chỉ muốn—"

Cậu nhận ra hình như mình kích động hơi quá, bèn nhanh chóng im lặng.

Vương Nhất Bác lặng thinh nhìn cậu.

"Em chỉ cần ở bên Tiểu Bảo, và cả ở bên anh nữa là đủ vui lắm rồi." Tiêu Chiến đỏ mặt nhưng vẫn nói khẽ.

Mặc dù nghe thấy tên của mình được xếp sau Tiểu Bảo nhưng anh chưa từng ghen tỵ với Tiểu Bảo, Vương Nhất Bác không hề tỏ ra bất mãn.

"Nếu em thích chỗ này, em có thể ở đây mãi mãi." Vương Nhất Bác thì thầm.

Vương Nhất Bác nghiêng người về phía trước, Tiêu Chiến lại đang ngồi tương đối gần anh. Cánh tay chạm cánh tay, đùi dựa vào đùi, hơi thở hai người hoà vào nhau khi đang nói chuyện, không khác gì đang ôm nhau.

Cơ mà, Vương Nhất Bác muốn thử ôm thật.

Vương Nhất Bác đưa ngón tay sang bên cạnh một chút, tay Tiêu Chiến vừa vặn rơi vào tay anh.

Anh nhẹ nhàng nắm tay Tiêu Chiến, thử hỏi ý cậu: "Tiểu Chiến, tôi có thể—"

Tiêu Chiến nhanh chóng ngước mắt lên, tia sáng trong mắt lấp lánh, Vương Nhất Bác khó mà rời mắt khỏi cậu.

"Anh vừa nói câu kia, là thật sao?" Tiêu Chiến khẽ hỏi.

Vương Nhất Bác lấy lại bình tĩnh, trầm giọng: "Đương nhiên là thật, chúng ta có thể thử—"

Thử kéo gần quan hệ hơn một chút.

Lúc Vương Nhất Bác cúi đầu xuống, nhịp thở của anh phả bên tai Tiêu Chiến. Tai Tiêu Chiến đỏ lên, thậm chí còn không để ý tới tâm tư ẩn giấu của Vương Nhất Bác.


"Nhất Bác, anh..." Cậu khẽ lên tiếng, "Sao bây giờ anh, anh cũng gọi em là Tiểu Chiến vậy."

Vương Nhất Bác sững sờ.

Anh ngẫm nghĩ, trả lời: "Chắc là vì ngày trước nghe thấy bạn em gọi em như vậy."

"Ký Tương á? Cậu ấy cứ luôn gọi em như vậy, em cũng không nhớ nổi lý do tại sao." Tiêu Chiến xoa xoa vành tai của mình, cũng không hiểu cho lắm, "Nhưng cậu ấy gọi em như thế, sao anh cũng gọi theo vậy chứ."

Thấy cuộc trò chuyện lan man lại sắp bắt đầu, Vương Nhất Bác không thích tư thế hiện tại của hai người cho lắm.

Anh nói khẽ: "Chắc em thích cách xưng hô khác, tôi sẽ sửa lại."

"Cách xưng hô khác?" Tiêu Chiến ngạc nhiên đỏ bừng vành tai.

Vương Nhất Bác vươn tay ôm Tiêu Chiến vào lòng, tựa cằm lên vai Tiêu Chiến. Rốt cuộc Tiêu Chiến cũng không thể động đậy nữa.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ ửng của cậu, khẽ hỏi: "Gọi em là Chiến Chiến, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net