Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra Tiêu Chiến định nói anh thích gọi thế nào cũng được, nhưng bây giờ em không đáp lời nổi, tim đập nhanh quá. Tuy vậy cậu vẫn không muốn Vương Nhất Bác buông mình ra cho lắm, vừa ngồi trong lòng Nhất Bác như hoá đá, vừa cố gắng giữ lấy cánh tay anh.

Dường như cậu đã nghe thấy Vương Nhất Bác nói rất nhiều điều với mình. Nhưng đợi tới sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy trên giường tất cả những gì cậu còn nhớ chỉ là: "Sau này em không cần chăm sóc Tiểu Bảo, trồng cây cũng chỉ nên là sở thích thôi, trong nhà này em có thể coi bản thân như chủ nhân". Vậy chỉ có thể là do cậu nằm mơ.

Cậu lắc lắc đầu, cảm giác có khi đêm qua mình đã mơ một giấc mơ quá dài, giấc mơ bắt đầu từ lúc Ôn Gia và Lăng Sơ rời khỏi nhà này.

Tiêu Chiến rửa mặt rồi đi xuống lầu.

Tiểu Bảo luôn dậy rất sớm, bây giờ cũng đang ăn bánh pie ở dưới nhà. Tiêu Chiến tăng tốc chạy xuống lầu, ngay sau đó đã nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi đầu bàn bên kia, nơi bị khuất sau cầu thang.

"Anh ơi, ăn sáng thôi." Tiểu Bảo nhai bánh pie, lúng búng gọi cậu một tiếng.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, khẽ nói một câu chào buổi sáng, kéo chiếc ghế bên cạnh Tiểu Bảo ra rồi ngồi xuống. Theo thói quen, cậu cho Tiểu Bảo ăn sáng xong mới nhanh chóng ăn phần của mình. Cậu cắt bánh pie cho Tiểu Bảo, chờ Tiểu Bảo ăn một miếng rồi lại bưng sữa cho bé uống.

"Tiểu Bảo." Đúng lúc này Vương Nhất Bác bỗng lên tiếng, "Con tự ăn đi."

Tiêu Chiến chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Tiểu Bảo đã ngoan ngoãn nhận ly sữa trong tay cậu, còn ra vẻ ông cụ non nói với Tiêu Chiến: "Anh, phải tự ăn, anh cũng ăn đi."

Tiêu Chiến sững sờ nhìn hai cha con trước mặt, nếu bọn họ đã nói vậy thì cậu đành bưng bát chậm rãi ăn phần của mình.

Song như vậy mới chỉ là bắt đầu thôi. Tiểu Bảo bỗng dưng bắt đầu có ý thức "tự lực cánh sinh". Hay nói cách khác là có Vương Nhất Bác bên cạnh ngầm đồng ý, Tiểu Bảo đã bắt đầu tự lập trong rất nhiều chuyện vốn cần tới sự giúp đỡ của Tiêu Chiến. Cơ mà Tiểu Bảo còn nhỏ quá, cả sức lực và chiều cao đều chưa đủ nên khi cố gắng làm một việc gì đó Tiêu Chiến vẫn không kìm lòng chạy tới giúp cậu bé. May mà Nhất Bác cũng không lạnh lùng với con mình tới mức ấy, anh không nói gì với hành vi "ăn gian" của Tiêu Chiến.


Kết thúc ngày hôm nay, Tiểu Bảo muốn tự đi tắm và tắt đèn ngủ, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó bất thường. Cậu không dám hỏi thẳng Vương Nhất Bác nên đành bày ra một trò chơi nhỏ với Tiểu Bảo trước khi cậu bé đi ngủ, định thăm dò chút ít từ Tiểu Bảo.

"Tiểu Bảo, hôm nay chúng ta chơi một trò chơi nói nho nhỏ nhé. Chơi 5 ván rồi Tiểu Bảo sẽ ngủ, được không?"

Trò chơi nhỏ luôn có sức hấp dẫn vô tận đối với trẻ em, Tiểu Bảo tức khắc bật dậy từ trên giường: "Được ạ, chơi trò chơi, em muốn chơi!"

Papa chỉ bảo không được để anh mệt nhọc, chứ đâu dặn không được chơi với anh trai đâu. Tiểu Bảo lém lỉnh nhìn Tiêu Chiến, định bụng nếu ba mà hỏi thì nhóc sẽ nói như vậy.

Tiêu Chiến trình bày quy tắc trò chơi, sẽ chơi kéo búa bao, ai thắng sẽ được hỏi người còn lại một câu hỏi, người thua bắt buộc phải trả lời thật lòng, nếu không thì phải thực hiện một yêu cầu của người thắng.

Mặc dù Tiểu Bảo còn nhỏ nhưng cậu nhóc chơi vô cùng nghiêm túc. Nghe Tiêu Chiến giải thích xong quy luật, cậu nhóc lập tức nghiêm túc siết chặt tay thành nắm đấm nhỏ: "Anh, chúng ta bắt đầu đi!"


Tiêu Chiến thừa nhận mình có ý định bắt nạt Tiểu Bảo khi chơi kéo búa bao. Trẻ nhỏ không có chút mưu tính nào, nhìn qua là biết chúng muốn ra cái gì mà không cần tốn sức. Cơ mà Tiêu Chiến vẫn giả vờ thua hai ván để Tiểu Bảo đưa ra cho mình hai câu hỏi ngây ngô.

Câu đầu tiên mà Tiểu Bảo hỏi là: "Anh ơi, anh có thích Tiểu Bảo không ạ?"

Đương nhiên Tiêu Chiến trả lời có thích ngay mà không cần do dự.

Cứ tưởng rằng câu thứ hai cũng sẽ đơn giản như vậy, ai ngờ Tiểu Bảo lại vẽ vẽ hồ lô, hỏi tiếp câu thứ hai: "Anh ơi, anh có thích papa không?"


Tiêu Chiến lập tức đỏ mặt.

Đã hứa là phải nói thật lòng, cậu đành phải cố giấu nét ửng hồng trên khuôn mặt mình đi, khẽ đáp: "Thích."

Tiểu Bảo vui vẻ vỗ tay: "Vui quá đi!"

Trông thấy Tiểu Bảo như đang định xuống lầu báo chuyện này cho ba ngay lập tức, Tiêu Chiến nhanh tay ôm lấy Tiểu Bảo, nói với cậu bé: "Những lời nói trong trò chơi này là bí mật giữa hai chúng ta nhé, không được để người thứ ba biết đâu."

Tiểu Bảo rất tuân thủ luật chơi, bèn gật đầu ngay tắp lự.

Tiêu Chiến hỏi Tiểu Bảo ba câu, bắt đầu từ những chuyện vô thưởng vô phạt như Tiểu Bảo rời giường lúc nào. Đến câu thứ ba, cậu mới hỏi tới vấn đề chính.

"Hôm nay có phải Tiểu Bảo đã giao kèo với papa chuyện gì không?" Cậu hỏi.

Tiểu Bảo mở to mắt, trong mắt hiện ra một thoáng phân vân.

Tiêu Chiến nhìn cậu bé, khẽ nói: "Tiểu Bảo nói cho anh được không?"

Tiểu Bảo vò vò gấu áo của mình, nhìn trông rất phiền não: "Nhưng mà em đã hứa với ba rồi, không được nói cho ai hết."

"Mình chỉ đang chơi trò chơi thôi mà. Tiểu Bảo nói cho anh, anh sẽ không nói với ai khác đâu được không?" Tiêu Chiến cảm thấy mình tệ thật.

"Chúng ta ngoắc tay đi." Tiểu Bảo nhào vào lòng Tiêu Chiến, ngửa đầu lên nhìn cậu.

"Ừ, ngoắc tay." Tiêu Chiến giơ ngón út ra ngoắc lấy tay Tiểu Bảo.

"Sáng nay papa gọi em dậy, rồi nói với em." Tiểu Bảo nằm nhoài bên tai Tiêu Chiến, thì thầm, "Ba bảo từ giờ trở đi Tiểu Bảo phải biết tự lập, như thế thì anh mới ở lại nhà mình."

"Hả?" Tiêu Chiến không hiểu lắm.

"Papa còn bảo, bây giờ anh với Tiểu Bảo chỉ là công việc thôi, về sau anh không phải làm việc với Tiểu Bảo nữa, bởi vì chúng ta là người nhà."

Tiểu Bảo bắt chước giọng điệu của Vương Nhất Bác thuật lại lời anh. Mặc dù cậu bé không hiểu ý nghĩa trong câu nói đó cho lắm nhưng nhóc vẫn có chút mong chờ.

Tiểu Bảo ghé sát vào tai Tiêu Chiến, nói: "Có phải anh sẽ trở thành anh trai của Tiểu Bảo không ạ?"

Tuy Tiểu Bảo biểu đạt không rõ ràng lắm nhưng Tiêu Chiến vẫn hiểu được ý của Vương Nhất Bác.

Mặt cậu đỏ lên, ôm Tiểu Bảo nói: "Hiện tại anh chính là anh trai của Tiểu Bảo nha."

Cho dù đã đoán được đại khái ý định của Vương Nhất Bác nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy bắt Tiểu Bảo phải tự lập từ lúc 3 tuổi là điều hơi quá đáng. Cậu định sẽ nói chuyện này với Vương Nhất Bác trên đường đến trường hôm nay.

Hôm nay nhà trẻ Thiên Tinh có tổ chức hoạt động, hai người đưa Tiểu Bảo tới nhà trẻ trước. Tiêu Chiến thấy Tiểu Bảo hiếm khi được tham gia hoạt động như vậy thì Vương Nhất Bác nên ở bên bé mới phải. Vậy là cậu bèn nói với Vương Nhất Bác một câu, để anh ở lại, cậu sẽ tự tới trường.

"Từ đây tới trường em cũng không xa lắm, em tự đi được mà." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác cũng cảm thấy có lỗi khi quên bẵng các hoạt động ở nhà trẻ của Tiểu Bảo, vậy nên anh đồng ý.

Tiểu Bảo nghe ba bảo sẽ vào với mình thì vô cùng vui vẻ. Cậu nhóc chạy vòng vòng quanh hai người họ, dường như chỉ cần nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau trò chuyện cũng đủ thoả mãn rồi.

Vương Nhất Bác nắm lấy một tay Tiểu Bảo, cúi xuống nhìn cậu bé: "Sao vui vậy con?"

"Hehe." Tiểu Bảo cười ngây ngô một lúc, nhìn Tiêu Chiến rồi che miệng lại, "Bí mật!"

Vương Nhất Bác chau mày.

Tiêu Chiến bật cười, nhưng khi thấy Tiểu Bảo giơ ngón trỏ lên suỵt một tiếng với mình, cậu cũng phối hợp suỵt theo.

"Tới trường đi, khi nào tan học tôi tới đón em." Vương Nhất Bác thoáng ngừng lại, "Đừng ngồi tàu điện ngầm hay phương tiện công cộng, đi ô tô đi nhé, tôi gọi xe cho em."

Tiêu Chiến vội từ chối: "Không cần, em tự gọi là được mà, anh vào với Tiểu Bảo đi."

Vương Nhất Bác nhìn cậu rồi ừ một tiếng. Tiêu Chiến quay người định đi thì Vương Nhất Bác bỗng lên tiếng tiếp: "Chiến Chiến."

Tiêu Chiến nghe thấy, suýt nữa trẹo chân.

Cậu quay đầu lại, nét mặt phiếm hồng nhìn Vương Nhất Bác.

"Đi đường cẩn thận, tới trường thì nhắn tin báo tôi." Vương Nhất Bác khẽ nói.

Tim Tiêu Chiến đập thình thịch, chính cậu cũng không rõ bản thân đã trả lời thế nào, hay có khi cậu còn chẳng trả lời, tức khắc quay đầu chạy đi mất.

Tiêu Chiến ngồi trong xe taxi suy nghĩ lại chuyện xảy ra trong hai ngày nay, cậu nghĩ quá nhập tâm nên thậm chí còn không để ý trong xe có tài xế, gương mặt đỏ bừng dán lên kính cửa sổ. Trong lòng cậu thoáng dấy lên một niềm vui, nhưng đồng thời cũng lo lắng.

Cậu nghĩ có lẽ cậu không hiểu sai ý Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hẳn là mượn Tiểu Bảo để truyền đạt tâm tư của mình nhỉ. Anh muốn mình ở lại. Là vì thích mình ư... Thích bao lâu rồi chứ. Từ lúc nào... Thích nhất là điểm nào...

Tiêu Chiến xoa xoa mặt mình, khẽ thở dài.

Cậu cảm thấy Vương Nhất Bác chỗ nào cũng tốt, chỉ là không biết bản thân trong mắt Vương Nhất Bác là người thế nào.

Tiêu Chiến xuống xe trước cổng trường. Cổng trường lúc sáng sớm khá vắng vẻ, mọi người đều vội vã đi vào trong trường. Tiêu Chiến đi được một đoạn, bỗng nghĩ tới gì đó rồi nhìn dáo dác xung quanh mấy lần. Cậu không nhìn thấy bóng dáng Tần Vạn Băng, bấy giờ mới khẽ thở phào.

Vừa bước vào cổng trường, điện thoại Tiêu Chiến đã vang lên. Cậu sững sờ ngay khi vừa nhìn thấy hiển thị cuộc gọi tới. Người gọi tới là người mà cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ gọi điện cho mình.

Tên hiển thị trên màn hình cuộc gọi là "Chị Phương", đúng ra cậu phải gọi là chị dâu. Chị Phương chính là vợ của Tần Vạn Băng.

Bình thường cậu và vợ Tần Vạn Băng không liên lạc gì với nhau cả, hồi cậu học cấp 3 còn từng xảy ra xung đột gay gắt.

Ngón tay Tiêu Chiến đặt trên nút trả lời cuộc gọi, do dự một lúc mới lần lữa ấn nhận.

Điện thoại vừa nhận, chị Phương đã gấp gáp hỏi cậu: "Tiêu Chiến, Tần Vạn Băng có tới tìm cậu không?"

Thật ra vài ngày trước Tần Vạn Băng vừa mới xuất hiện ở cổng đại học Hạ, nhưng Tiêu Chiến không biết nên nói với chị Phương thế nào.

Cậu không muốn bị hiểu lầm lần nữa, đành phải nói: "Không có."

"Đã mấy ngày rồi anh ấy không về nhà, gọi điện cũng không bắt máy, tám phần mười là cầm tiền thưởng không biết đi đâu rồi." Giọng chị Phương không mấy thiện cảm.

Tiêu Chiến chỉ nói: "Tôi chưa gặp anh ta lần nào."

"Vậy thôi. Nếu nhìn thấy anh ấy thì cậu nhớ khuyên anh ấy mau mau về nhà."

Chị Phương nói xong câu này thì Tiêu Chiến cúp máy ngay lập tức. Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Tiêu Chiến có phần nặng nề, đến tận buổi chiều lúc tan học mới khá hơn một chút.

Cậu vừa đi ra ngoài vừa đọc tin nhắn Vương Nhất Bác gửi tới.

「 Tôi chờ em ở bên đường, Chiến Chiến. 」

Tiêu Chiến nở nụ cười, vừa ra khỏi cổng trường đã không kìm được ngó sang bên đường. Xe của Vương Nhất Bác rất bắt mắt, hoặc có lẽ do cậu đã quá quen thuộc với nó nên liếc nhìn là nhận ra ngay.

Tiêu Chiến rảo bước băng qua ngã tư đường, song vừa đi được một đoạn thì cậu đã bị một bóng người không biết xuất hiện từ đâu chặn lại.

"Chờ em đã lâu, Tiêu Chiến."

Tần Vạn Băng đứng chắn trước mặt Tiêu Chiến, vươn tay kéo cánh tay Tiêu Chiến: "Em định gọi xe à? Anh đưa em về."

Tiêu Chiến không ngờ Tần Vạn Băng to gan tới vậy. Cậu lùi về sau một bước, phòng bị nhìn anh ta: "Anh muốn làm gì?"

"Muốn làm gì? Đã lâu lắm rồi không gặp nhau, nhắn tin cho em mà em cũng không về. Suốt một thời gian dài không về nhà khiến anh trai lo lắng lắm đấy, tới gặp em trai thì có sao?"

Tần Vạn Băng nhìn cậu, nở một nụ cười giả dối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net