Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến tới biệt thự riêng nằm ở bên hồ của Vương gia.

Đã có lần Tiêu Chiến được nghe kể về khu dân cư ven hồ xa hoa ở thành phố Ninh. Tuy là một tiểu khu biệt thự, nhưng mỗi hộ đều cách nhau một khoảng nhất định, độc lập, rất phù hợp với nền nếp ưa chuộng sự riêng tư của giới nhà giàu.

Nhà của Vương tiên sinh cũng ở trong số đó, là một căn biệt thự ba tầng có một khoảng sân nhỏ.

Tiêu Chiến không mấy chú ý tới cấu trúc bên trong tòa nhà này. Sau khi bước vào cửa, việc đầu tiên cậu làm là lấy kẹo trong túi giấy ra. Cậu cất tờ giấy có ghi tên mình đi, đưa kẹo cho Tiểu Bảo.

"Tiểu Bảo, đây là quà sinh nhật ba em tặng cho em đó." Tiêu Chiến nói.

Ôn Bình đứng cạnh Tiêu Chiến hơi chau mày, vì kính râm che đi mất nên Tiêu Chiến không nhận ra.

"Nhưng ba em tặng em một bộ Gundam rồi mà, sáng nay ba để trong phòng em á!" Tiểu Bảo có vẻ nghi hoặc.

Tiêu Chiến: ......

Bị vạch trần chỉ trong một giây, có cảm giác như bọn họ đã chuẩn bị từ trước rồi, chỉ có mỗi cậu là tối cổ vậy.

Cũng may, dường như Tiểu Bảo không mấy quan tâm chuyện này. Cậu nhóc nhận kẹo, mở ra nhìn vào rồi vui vẻ nói: "thầy Tiêu, là Pikachu em thích nhất!"

"Đúng vậy. Nhưng mà Tiểu Bảo không được ăn nhiều đâu, em ăn một viên đi, còn lại thầy Tiêu giữ cho em được không?" Tiêu Chiến cúi xuống, ôn hoà nói.

Tiểu Bảo cũng không quá mê kẹo, thế nên cậu nhóc bèn đồng ý. Thứ khiến cậu thích thú hơn hẳn là hình Pikachu trong túi kìa, từ lúc lấy ra vẫn thích đến mức không chịu bỏ xuống.

Tiêu Chiến nhìn Tiểu Bảo ngồi chơi một lúc. Mặc dù Tiểu Bảo không để tâm chuyện cậu quên mua quà cho lắm, nhưng cậu vẫn hứa hẹn một câu.

"Tiểu Bảo, lần này thầy Tiêu quên sinh nhật em. Thực sự xin lỗi em. Mai thầy Tiêu sẽ mua quà tặng em, đồng thời đồng ý một điều ước bất kỳ của Tiểu Bảo, được không?" Tiêu Chiến nói với Tiểu Bảo.

Dù sao cũng là trẻ con, ước vọng chúng đưa ra đều rất đơn thuần. Tiêu Chiến nghĩ chắc hẳn cậu có thể thực hiện được.

Tiểu Bảo cầm thẻ, mắt tròn xoe nhìn Tiêu Chiến: "Dạ. thầy Tiêu, thầy có thể thực hiện một điều ước bây giờ không?"

Tiêu Chiến nhìn cậu bé với vẻ trìu mến: "Tiểu Bảo muốn ước gì?"

Tiểu Bảo nói: "Tối nay thầy ngủ với em được không?"

Tiêu Chiến: .......

Tiểu Bảo vừa dứt lời, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra. Bóng dáng Vương Nhất Bác xuất hiện trước cửa.

Tiêu Chiến đang định quay đầu lại, Tiểu Bảo đã chạy vọt tới như một viên đại bác.

"Tiểu Bảo ăn xong rồi sao? Hôm nay ăn nhanh vậy?" Vương Nhất Bác đưa tay xoa đầu Tiểu Bảo.

Thực ra Tiêu Chiến, cái người quên béng chuyện cho ăn từ lúc về nhà đến giờ, thấy vô cùng áy náy, vội vã chạy tới. Tiêu Chiến đưa Tiểu Bảo về nhà nhưng lại quên không cho Tiểu Bảo ăn.

Vừa dứt lời, Tiểu Bảo đã ôm đùi cha mình, hô lên: "Ba, hôm nay thầy Tiêu ngủ lại đây, thầy ấy sẽ ngủ với con!"

Tiêu Chiến: ...Thầy còn chưa đồng ý mà, Tiểu Bảo quay lại đây!

Vương Nhất Bác ngước nhìn Tiêu Chiến, trước khi Tiêu Chiến kịp hiểu được hàm ý trong ánh mắt mình, anh lại dời mắt đi.

Vương Nhất Bác nhìn Tiểu Bảo, nói: "Ăn cơm trước đã. Lát con với thầy Tiêu cùng cắt bánh ngọt, sau đó hẵng nói chuyện ngủ."

Lát nữa còn được cắt bánh với thầy Tiêu, Tiểu Bảo vui vẻ gật đầu đồng ý ngay.

Tiêu Chiến cùng Tiểu Bảo mở chiếc bánh hai lớp cỡ 20 centimet ra. Cậu cắt miếng bánh có hình người trên đỉnh cho Tiểu Bảo, để sau khi cậu bé ăn cơm xong thì sẽ ăn dần.

Tiểu Bảo vô cùng lưu luyến miếng bánh này. Cậu nhóc đặt đĩa bánh sang bên tay trái, vừa nghiêng đầu sang nhìn nó vừa cầm thìa xúc cơm.

Tiêu Chiến ăn hết nửa bát xong thì đặt chén đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng cho Tiểu Bảo.

Có vẻ Vương Nhất Bác đã ăn cơm bên ngoài rồi, bát đũa để trước mặt anh không được động vào. Vương Nhất Bác chỉ ngồi yên đó, dõi mắt nhìn Tiểu Bảo. Nhưng thỉnh thoảng Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, dường như nhận ra Vương Nhất Bác đang nhìn mình mới đúng.

Cậu nhất thời thấy hồi hộp, suýt nữa xé khăn giấy trên tay.

Dì giúp việc Vương gia dọn dẹp bát đũa trên bàn. Tiểu Bảo hào hứng chạy tới thế giới đồ chơi của mình. Tiêu Chiến đang định đi theo thì bị một giọng nói trầm thấp ngăn lại.

"thầy Tiêu muốn ngủ cùng Tiểu Bảo đêm nay à?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến dùng ánh mắt muốn nói cho anh biết: Không phải, không phải đâu.

Nhưng Nhâm Dịch trông như không hiểu ý, vẫn nhìn chằm chằm vào cậu.

Tiêu Chiến đành lên tiếng đáp: "Đó là điều ước sinh nhật Tiểu Bảo nói với tôi."

"Trong hợp đồng của chúng ta có đề cập tới việc chuẩn bị một phòng riêng cho thầy Tiêu, thật ra tôi cũng đã cho người chuẩn bị xong rồi." Vương Nhất Bác nói, "thầy Tiêu muốn đi xem qua không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, xua tay: "Cái này chưa cần vội."

"Nếu là mong muốn của Tiểu Bảo, tôi hy vọng thầy Tiêu có thể cố gắng hết sức để hoàn thành." Vương Nhất Bác nói tiếp.

Tiêu Chiến thầm nghĩ, hẳn là ngài Vương sợ mình từ chối Tiểu Bảo nên ban nãy mới ôn hoà như thế. Giờ thì quay lại bộ dạng của tổng tài bá đạo rồi.

Tiêu Chiến nói: "Được. Tôi biết rồi."

Là một sinh viên ngành Luật, Tiêu Chiến rất biết tuân thủ hợp đồng.

Từ một Vương Nhất Bác vì không để Tiểu Bảo thất vọng mà chuẩn bị quà sinh nhật Tiểu Bảo thay cậu, đến một Vương Nhất Bác đưa ra đề nghị để cậu ở lại đêm nay cùng Tiểu Bảo, chỉ để đáp ứng ước nguyện của cậu bé. Tất cả đều chỉ ra Vương Nhất Bác là một người cha rất quan tâm tới con cái.

Bản thân Tiêu Chiến cũng rất thích Tiểu Bảo, vậy nên càng không có lý do gì để từ chối thực hiện nghĩa vụ của mình theo yêu cầu của bên A một cách nghiêm túc.

Chỉ có điều—

Tiêu Chiến ngập ngừng, nhắc khéo: "Ngài Vương , hôm nay tôi chưa chuẩn bị gì cả."

Vương Nhất Bác cúi xuống nhìn cậu, đảo mắt mấy lần, hỏi: "Muốn chuẩn bị những gì?"

Tiêu Chiến hoàn toàn không hiểu ánh mắt của Vương Nhất Bác, thành thật trả lời: "Quần áo để thay, đồ dùng vệ sinh,..."

Tiêu Chiến còn muốn nói cậu phải mang tất cả chăn gối nhà mình đến. Dù sao sống 20 năm trời, cậu tự biết mình bị ám ảnh hơi nghiêm trọng về việc ngủ quen giường. Nhưng nói ra thì xấu hổ lắm, cậu không thể nói với Vương Nhất Bác được, cậu bèn ngưng lại một cách tế nhị, mong Vương Nhất Bác sẽ hiểu ý.

Lẽ ra đã nói đến nước này, Vương Nhất Bác hẳn là phải để cậu về lấy đồ sang đây mới đúng.

Ai dè Vương Nhất Bác lại nói: "Tôi cho người sắp xếp đủ rồi."

Tiêu Chiến:?

"Quần áo và đồ dùng vệ sinh đều để trong phòng của cậu. Tôi không hiểu rõ lắm về thầy Tiêu nên bảo Ôn Bình mua một bộ theo sở thích của tôi." Vương Nhất Bác nói, "Không ngại chứ?"

Tất nhiên Tiêu Chiến sẽ không trả lời là có ngại. Cậu thầm nghĩ, sở thích cá nhân của Vương Nhất Bác chẳng phải chỉ là vest, giày da với kính râm thôi ư, cậu tạm chấp nhận một ngày cũng được.

Nhưng đến lúc Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác tới căn phòng kia.

Trên đầu giường của cậu có đặt một chiếc áo sơ mi và quần tây đen mới tinh, đồ lót cũng là kiểu đơn giản nhất với màu xám sẫm. Kiểu này hoàn toàn không giống phong cách quần áo bình thường của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cầm quần áo lên nhìn kích cỡ. Nếu kích cỡ này mà là size thường ngày Vương Nhất Bác mặc thì càng không thể tin nổi.

Cho dù Vương Nhất Bác hơi qua loa trong việc chuẩn bị đồ dùng cá nhân cho cậu, Tiêu Chiến nghĩ mình vẫn nên cảm ơn sự chu đáo của Vương Nhất Bác. Cậu tựa đầu giường, cầm điện thoại nhắn tin cho Vương Nhất Bác:

「 Ngài Vương , cảm ơn anh chuẩn bị quần áo cho tôi, mặc rất vừa người. Mai tôi mang về giặt rồi trả cho anh sau. 」

Vương Nhất Bác sắp xếp cho Tiêu Chiến một căn phòng ở tầng hai của biệt thự. Lúc Tiêu Chiến nhìn ra ngoài thì phát hiện cửa sổ của các gian phòng khác đều đóng hết, cậu đoán chắc là tầng này dùng để cho khách ở lại.

Căn phòng rất sạch sẽ, trên bệ cửa sổ đặt một chậu hoa Lavender. Cửa sổ hé mở đưa hương hoa thơm ngát bay vào.

Tiêu Chiến tắm xong ngửi được mùi hoa thoang thoảng, không dám nán lại lâu, mở cửa đi xuống tầng một.

Bấy giờ Ôn Bình đã rời đi, dì giúp việc Vương gia hình như cũng đã nghỉ ngơi, chỉ còn mình Vương Nhất Bác ngồi cạnh cửa sổ sát đất trong phòng khách đọc sách.

Có lẽ Vương Nhất Bác cũng vừa tắm xong, thay sang một bộ quần áo nhẹ nhàng ở nhà.

Tiêu Chiến đứng đó nhìn sườn mặt Vương Nhất Bác, nhận thấy đôi mắt sáng ngời không hề bị che khuất của anh.

Nhắc mới nhớ, Vương Nhất Bác mới có bao nhiêu tuổi chứ.

Ngày thường nhìn Vương Nhất Bác ăn vận quần áo chỉnh tề, trông như thể anh cách cậu cả một thế hệ. Nhưng nhìn vẻ thoải mái của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại thấy anh chỉ lớn hơn mình vài tuổi.

Nếu mà Vương Nhất Bác sinh Tiểu Bảo ở độ tuổi hợp pháp...

Cũng đủ xa.

Tiêu Chiến mặc đồ Vương Nhất Bác chuẩn bị riêng cho mình, cứ có cảm giác như đang mặc đồ của Vương Nhất Bác. Cậu không được tự nhiên cho lắm, đưa tay kéo kéo quần áo trên người mình.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt dò xét, như đang nghiên cứu xem quần áo có vừa người cậu hay không. Tiêu Chiến càng thêm gượng gạo, khó chịu dựng lưng thẳng tắp.

"Ngài Vương , anh không đọc tin nhắn tôi gửi anh sao?" Bị nhìn một lúc lâu, Tiêu Chiến không nhịn được hỏi.

Vương Nhất Bác không nghĩ sẽ bị hỏi như thế: "Tin nhắn?"

"À không có gì, chỉ là tôi gửi một tin cảm ơn anh chuẩn bị quần áo cho tôi thôi." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu, dường như suy nghĩ mất 2 giây, quay người sang bên cạnh lấy điện thoại đang đặt trên bàn trà.

"Tiểu Bảo về phòng rồi nhỉ, phòng thằng bé trên tầng 3 sao?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, cầm điện thoại đứng lên: "Tôi dẫn cậu qua đó."

"Không cần không cần—"

Nhưng câu từ chối này của Tiêu Chiến không có chút tác dụng nào. Vương Nhất Bác đi bên cạnh Tiêu Chiến, hai người cùng bước lên cầu thang. Tiêu Chiến không dám ngẩng đầu nhìn sang bên trái, vì thế bèn cúi xuống nhìn chân mình.

Cậu nhìn thấy cậu và Vương Nhất Bác cùng đi đôi dép bông màu xám nhạt giống nhau. Bên trái một đôi, bên phải một đôi. Bên trái Vương Nhất Bác bước một bước, bên phải cậu cũng bước một bước.

Trong đầu Tiêu Chiến bỗng hiện ra một ý nghĩ. Có khi Vương Nhất Bác chuẩn bị quần áo cho cậu đúng là dựa vào sở thích bình thường.

"Tiểu Bảo ở phòng chính giữa." Vương Nhất Bác đột nhiên cất tiếng.

"À, ừ, được." Tiêu Chiến cuống quýt ngẩng lên.

"Chắc là thằng bé ngủ rồi, tôi sẽ không vào cùng cậu." Vương Nhất Bác nói.

Chuyện này đương nhiên không có vấn đề gì. Vương tiên sinh mà vào phòng nhìn Tiểu Bảo đang ngủ say với cậu thì mới có vấn đề.

"Thế tôi vào đây. Ngài Vương ngủ sớm nhé, ngủ ngon." Tiêu Chiến xua xua tay, nhanh chân bước vào.

Vương Nhất Bác ừ một tiếng sau lưng cậu, khiến bước chân của cậu vô thức thoáng dừng lại.

Trước khi đóng cửa phòng ngủ của Tiểu Bảo, Tiêu Chiến không nhịn được quay lại nhìn. Đúng lúc này Vương Nhất Bác xoay người, cúi xuống như đang nhìn điện thoại, không chú ý đến ánh mắt của cậu.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bước xuống cầu thang, lúc này mới lui vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ngay khi đó, điện thoại trong túi quần cậu bỗng rung lên. Tiêu Chiến cẩn thận lấy điện thoại ra. Màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn chưa đọc.

Từ hộp tin nhắn chính.

Người gửi tin: Ngài Vương .

「 Không cần trả lại. Ngủ ngon. 」

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net