Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đứng hình mất một lúc, đưa mắt lên xem tin nhắn mình đã gửi đi trong hộp SMS. Thì ra ngài Vương trả lời tin nhắn này của mình à...

Tuy khá muộn nhưng đã hồi âm lại, thêm cả câu chúc ngủ ngon kia nữa, Tiêu Chiến cảm thấy lòng mình ấm lên.

Cậu nhẹ nhàng đi tới mép giường. Lúc này Tiểu Bảo đã vùi đầu vào gối ngủ say. Trên đầu giường đặt một chiếc đèn ngủ tỏa ánh vàng ấm áp. Tiêu Chiến đi vòng sang bên kia giường, vén tấm chăn mỏng lên rồi nằm xuống.

Tiêu Chiến có cảm giác phòng này hơi lạnh nhưng không tìm được điều khiển điều hoà, cậu đành kéo tấm chăn mỏng trên người Tiểu Bảo lên cao một chút. Tiểu Bảo hơi cựa quậy người, động tác của Tiêu Chiến lập tức khựng lại, gần như đang nín thở nhìn Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo thì thào một tiếng: "thầy Tiêu..."

Tiêu Chiến khẽ đáp: "thầy Tiêu ở đây. Tiểu Bảo ngủ tiếp đi, ngoan."

Tiểu Bảo thò tay ra từ trong chăn, đưa lên dụi dụi mắt. Tim Tiêu Chiến càng đập nhanh hơn.

Vương tiên sinh đặc biệt mời cậu tới trông giường, thế mà cậu vừa đến đã đánh thức Tiểu Bảo. Đây là hành động thiếu chuyên nghiệp mà cậu không nên làm ra. Mặc dù nhận làm bảo mẫu nhưng cậu chưa kịp học hỏi bồi dưỡng theo chuẩn nghề nghiệp. Khi Tiêu Chiến đang cảm thấy trước mắt thật tối tăm, Tiểu Bảo đã vươn ngón tay ra nắm lấy tay cậu.

Tiêu Chiến: "......"

Nếu phải miêu tả tâm trạng Tiêu Chiến...

Là vừa được sưởi ấm bởi Vương tiên sinh, lại được Tiểu Bảo truyền hơi ấm tiếp.Tâm lý dè chừng hoàn toàn sụp đổ.


Cậu nghĩ ngay tới chuyện cần cù bù thông minh, bù đắp thêm kiến thức nuôi dạy trẻ em, cố gắng trở thành một bảo mẫu tốt.

Nhưng bệnh lạ giường của Tiêu Chiến cũng không vì những hơi ấm ấy mà biến mất. Một đêm này bắt đầu từ sự ấm áp, nhưng lại bị vây khốn bởi cơn mất ngủ triền miên, như thể ngày mai vĩnh viễn không tới nữa.

Đôi mắt đen láy của cậu ngước lên từ trên giường, thấy bên ngoài rèm cửa vẫn tối tăm tịch mịch, trong lòng chỉ muốn mau chóng về nhà, ngả đầu lên cái gối thân yêu của mình, đắp cái chăn quen thuộc rồi ngủ bù một giấc.

Lúc Tiêu Chiến mở to mắt đếm đến con cừu thứ 900, bất chợt Tiểu Bảo tỉnh dậy, đồng thời đánh thức luôn cả thói gắt ngủ của cu cậu, vả lại...

Tiêu Chiến ôm lấy cơ thể nhỏ bé nóng hầm hập của Tiểu Bảo. Khi sờ đến phần lưng ướt đẫm mồ hôi, còi báo động trong lòng cậu đã vang lên inh ỏi.

Lúc ngủ trưa ở nhà trẻ với đám trẻ con, cậu đã từng gặp tình huống như vậy. Cậu cũng từng xem video cùng mọi người trong câu lạc bộ Chăm sóc trẻ em, thường xuyên thấy những trường hợp tương tự. Hiện giờ, cậu chỉ biết điều cấp thiết nhất là phải thay tã cho Tiểu Bảo ngay, nếu cứ để tã quần ẩm ướt quá lâu thì đứa trẻ sẽ sinh bệnh mất.

Nhưng mà... Tã quần để ở chỗ nào trong phòng này???

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng vất vả dỗ được Tiểu Bảo nín khóc, một tay cởi tã quần của Tiểu Bảo ra, nhưng vấn đề vẫn nghiêm trọng như cũ. Không thể để Tiểu Bảo cởi truồng thế này mãi được, làm sao để tắt điều hoà đây? Cậu cần thay tã cho Tiểu Bảo, nhưng tã quần đặt ở đâu mới là vấn đề.

Tiêu Chiến liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nhận ra đã qua 6 giờ sáng. Mới sớm thế này mà cậu đã muốn đánh thức Vương tiên sinh. Nhất thời Tiêu Chiến không biết đâu mới là thứ đáng sợ hơn đây.

Tiêu Chiến ôm Tiểu Bảo lên, quấn chăn quanh người cậu bé. Đây là một thời điểm khá gay go. Thế mà Tiểu Bảo lại thấy rất thích thú, dựa vào người Tiêu Chiến cười khúc khích.

Tiêu Chiến: ...Không biết ngài Vương nghe thấy con trai mình cười tươi thế này liệu có tha thứ cho sự bất lịch sự của mình không nhỉ?

Tiêu Chiến ngồi trong phòng càng lâu càng cảm thấy điều hoà quá lạnh. Vì vậy cậu đành tới mở cửa phòng, định để khí nóng ngoài hành lang phả vào một chút. Ấy vậy mà điều hoà ngoài hành lang cũng lạnh không kém.

Tiêu Chiến đang định lấy điện thoại ra trong tuyệt vọng thì gặp dì giúp việc của Vương gia đứng cầm máy hút bụi trên hành lang, dì xuất hiện như một thiên thần vậy.

"thầy Tiêu làm sao vậy? Sao lại bối rối thế này?" Dì giúp việc hỏi cậu.

Tiêu Chiến ngạc nhiên mất hai giây mới nhận ra người dì đang nói chuyện cùng là mình.

"Dì à." Cậu vội vàng chạy tới, "Cho cháu hỏi, tã quần của Tiểu Bảo ở đâu vậy? Với cả tắt điều hoà kiểu gì ạ? Với lại ngài Vương —"

Cậu còn chưa dứt lời, tiếng Vương Nhất Bác đã vang lên trong điện thoại của cậu.

Tiêu Chiến còn chưa nghe rõ Vương Nhất Bác nói gì, đành rưng rưng nước mắt xin lỗi Vương Nhất Bác qua điện thoại, khẳng định với anh mình bấm nhầm số, mong ngài Vương đừng để ý và tiếp tục nghỉ ngơi. Sau đó cậu cúp điện thoại cái rụp.

Đi làm ngày đầu tiên đã phạm phải hai sai lầm, thật chẳng phải điềm tốt gì cả.

Dì giúp việc đứng trước mặt Tiêu Chiến cười dịu dàng nhìn cậu, vẫy tay bảo cậu đi theo. Tiêu Chiến bèn ôm Tiểu Bảo theo sau. Dì giúp việc dẫn Tiêu Chiến mở hết cửa này tới cửa khác, đẩy ra một cánh cửa tương tự như cửa phòng cung cấp điện.

"Cầu dao tổng của các phòng trong nhà đều ở trong này, công tắc điều khiển điều hoà trung tâm cũng ở đây, điều chỉnh độ ấm là cái này." Dì nhiệt tình chỉ cho cậu.

Điều hoà trung tâm... Đúng vậy, là điều hoà trung tâm. Tiêu Chiến thầm mặc niệm cho chỉ số IQ giảm đột ngột của mình.

"Tã quần để ở trong phòng, có một ngăn tủ chuyên dụng." Dì lại quay về phòng, "Bây giờ Tiểu Bảo rất ít khi tè dầm nên cũng ít dùng tã hơn. Không biết vì sao hôm qua ngài Vương kêu tôi lót tã cho Tiểu Bảo nữa."

Tiêu Chiến ngập ngừng trả lời: "Có lẽ là lo lần đầu tiên Tiểu Bảo ngủ với cháu sẽ có biểu hiện bất thường ạ."

Sự thật đã chứng minh rằng ngài Vương đúng rồi đấy...

Nểu Tiểu Bảo tè dầm ra đệm thì giờ này chắc cậu phải đi hỏi dì giúp việc xem phòng giặt đồ ở đâu rồi. Nghĩ kiểu gì cũng thấy ngại lắm luôn.

Tiêu Chiến nhanh chóng chỉnh đốn tâm tình, theo dì giúp việc đi tìm tã, thậm chí mặt dày để dì làm mẫu thay tã cho Tiểu Bảo một lần. Trong lúc thay tã Tiêu Chiến có nói chuyện phiếm với dì mấy câu. Cậu biết được dì họ Tiêu, thật ra dì là họ hàng bên ngoại của Vương Nhất Bác, sau khi về hưu nhàn rỗi tới nhà Vương Nhất Bác quán xuyến đỡ.

"Ngài Vương gà trống nuôi con, cũng không dễ dàng gì. Cậu ấy không muốn thuê mướn những người lạ ngoài kia cho lắm, cảm thấy bọn họ không đủ quan tâm tới Tiểu Bảo." Dì Tiêu kể.

Tiêu Chiến thầm nhủ, trước kia mình cũng là người lạ ngài Vương không thân quen mà. Có lẽ hẳn là mình làm thêm ở nhà trẻ nên được ngài Vương ưu tiên tin tưởng ha.

"Không biết ngài Vương có chuyện gì, bây giờ còn chưa xuống đây nhỉ." Dì Tiêu lại lẩm bẩm.

"Chắc là ngài Vương ...vẫn còn đang nghỉ ngơi?" Tiêu Chiến chột dạ nói.

"Không phải đâu. Ngày nào ngài Vương cũng đều chạy bộ sáng sớm. Lẽ ra giờ này cậu ấy phải chạy xong rồi." Dì Tiêu đáp.

Tiêu Chiến: ......

Biết rằng vừa nãy lúc cậu ngắt điện thoại, thực ra Vương tiên sinh rất tỉnh táo, nội tâm cậu trở nên quạnh hiu.

Tiêu Chiến dắt tay Tiểu Bảo xuống lầu, định dẫn Tiểu Bảo ra ăn sáng. Bất kể số phận sau đó của cậu thế nào thì sức khoẻ của Tiểu Bảo vẫn luôn phải đặt lên hàng đầu.

Lúc cậu xuống tới tầng một thì thấy cửa lớn mở ra, ánh mặt trời hắt vào mặt thảm trên sàn. Cậu nhìn một lúc, khoảng ánh nắng kia đã bị chặn lại bởi một bóng đen. Thân hình cao lớn của Vương Nhất Bác xuất hiện ở cửa, Tiểu Bảo lập tức hô lên rồi lao vọt tới. Dù ngày nào cũng được nhìn thấy, nhưng Tiểu Bảo vẫn cứ mang vẻ mặt như thể xa cách đã lâu.

Tiêu Chiến mỉm cười nhìn Tiểu Bảo, sau đó liền dời tầm mắt lên trên. Cậu cứ tưởng sẽ thấy được Vương tiên sinh mỉm cười dịu dàng giống vậy, nhưng Vương tiên sinh lại một tay xoa đầu Tiểu Bảo, vẫn không hề thấy sự dịu dàng vốn phải có.

Lúc Vương Nhất Bác ngẩng lên nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến chợt thấy tội lỗi lập tức quay mặt đi. Cậu cứ cảm giác cái nhìn kia thật lạnh lùng.

Tiêu Chiến còn đang băn khoăn nên giải thích thế nào với Vương tiên sinh về cuộc điện thoại đường đột và chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn kia. Bấy giờ dì Tiêu đã làm xong đồ ăn, cởi tạp dề đi tới, nhiệt tình nói chuyện với Vương tiên sinh:

"Ngài Vương , hôm qua cậu gọi thầy Tiêu tới, có lẽ cậu nên nói cho cậu ấy biết công tắc bật điều hoà ở đâu, cậu ấy bị điều hoà thổi lạnh. Với lại còn vài đồ dùng sinh hoạt để ở đâu nữa, cậu cũng nên nói với cậu ấy."

Dì Tiêu nói xong, mí mắt Tiêu Chiến liên tục giật giật. Cậu rụt rè nhìn Vương Nhất Bác, sợ Vương Nhất Bác giận cá chém thớt với dì Tiêu.

Nhưng Vương Nhất Bác chỉ khẽ gật đầu: "Do tôi sơ suất, làm phiền dì rồi, dì Tiêu."

Thế rồi Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến: "Tối qua cậu lạnh sao?"

Tiêu Chiến xua xua tay: "Tôi không lạnh. Tôi chỉ sợ Tiểu Bảo bị điều hoà phả vào sinh ra cảm lạnh."

Chuyện cứ thế trôi qua trong yên ả.

Vương Nhất Bác vừa chạy bộ xong, anh mặc áo thể thao cộc tay, đầu tóc hơi rối vì vừa mới lấy khăn lau mồ hôi. Nhưng dù với dáng vẻ này, trước mặt Tiêu Chiến anh vẫn vô cùng uy nghiêm.

Lúc Vương Nhất Bác đi qua Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ngửi được mùi mồ hôi thoang thoảng, cậu hơi giật mình ngước mắt lên nhìn.

Cơ địa Tiêu Chiến không dễ ra mồ hôi, cộng với việc cậu không mấy khi vận động, đổ mồ hôi ngay buổi sáng là việc rất lạ lẫm với cậu. Cậu cứ tưởng Vương Nhất Bác trông lạnh lùng như thế cũng là kiểu người không thích vận động.

Mặc dù Vương Nhất Bác đã chạy bộ nửa tiếng trong tiểu khu, nhưng hô hấp của anh vẫn rất ổn định. Anh hơi chau mày khi ngửi thấy mùi mồ hôi trên người mình, bèn nói với Tiêu Chiến: "Tôi lên lầu tắm trước."

Tiêu Chiến khẽ gật đầu.

Tiết mục ăn sáng tiếp tục.

Dì Tiêu làm đồ ăn rất phong phú, bữa sáng cũng đúng kiểu Trung Quốc, gồm sủi cảo và sữa đậu nành. Tuy rằng bát đũa trên bàn không nhiều lắm nhưng trông vẫn rất ấm cúng.

"Không cần chờ ngài Vương xuống cùng ăn ạ?" Tiêu Chiến không yên tâm lắm.

"Ngài Vương không ăn sáng. Thói quen buổi sáng của cậu ấy là pha một tách cà phê, cậu không cần lo cho cậu ấy." Dì Tiêu nói.

"Vâng." Tiêu Chiến hơi gật đầu.

Khi trong phòng bắt đầu thoang thoảng mùi cà phê thơm ngát, Tiêu Chiến nghĩ mình nên rời đi rồi.

Sáng nay dù hơi gượng gạo nhưng cũng may là không có chuyện gì lớn. Cậu phải về nhà chuẩn bị mọi thứ trước nhân lúc hợp đồng chưa bắt đầu. Chẳng hạn, nếu cậu tới Vương gia ở thì cậu phải mang chăn gối tới, còn phải chuẩn bị mấy bộ quần áo để tắm giặt. Lỡ như Ký Tương muốn ở nhà cậu thì cậu có thể đưa chìa khoá cho cậu ta, thế thì Ký Tương có thể tha thứ cho cậu vì hè này họ không đi du lịch với nhau được. Ngoài ra, cậu còn phải đi thăm ba mẹ nuôi, dù một năm chỉ gặp được một lần nhưng nhất định phải đi bằng được.

Và quan trọng nhất là, quà sinh nhật cho Tiểu Bảo phải được chuẩn bị kĩ và cân nhắc thật nghiêm túc.

Tiêu Chiến suy ngẫm trước sau một lúc mới chợt nhận ra... Đây mới chỉ là bắt đầu, sao cậu lại nảy sinh ý định tới chuyển tới Vương gia ở vậy chớ?

Tiêu Chiến nhìn Tiểu Bảo đang ngoan ngoãn ngồi xem tập tranh vẽ cách đó không xa, lập tức tự tìm được đáp án cho mình. Hẳn là bởi vì có Tiểu Bảo ở đây, cho nên cậu mới cảm nhận được không khí gia đình mình tìm kiếm đã lâu ha.

Cậu đi lại xem tập tranh với Tiểu Bảo một lúc, quay lại nhìn thấy Vương Nhất Bác bưng tách cà phê tới ngồi cạnh cửa sổ sát đất. Sau đó cậu cúi xuống nói nhỏ với Tiểu Bảo là mình phải đi rồi.

Tiêu Chiến vì không muốn Tiểu Bảo phải buồn nên ngoắc tay với cậu bé, ý bảo mình sẽ nhanh chóng về đây chơi với bé. Tiểu Bảo rất hiểu chuyện chấp nhận việc hôm nay Tiêu Chiến tạm thời nghỉ làm, vỗ vỗ ngực ý bảo bé sẽ rất ngoan. Có lẽ thường ngày Vương Nhất Bác luôn dạy Tiểu Bảo phải ngoan, Tiêu Chiến thấy lòng mình cũng mềm cả ra.

Tiêu Chiến xoa xoa đầu Tiểu Bảo, định trước khi đi thì lên tiếng gọi Vương Nhất Bác một câu, bèn đi về hướng toả ra mùi cà phê thơm ngát kia.

Vương Nhất Bác nghe tiếng bước chân bèn quay lại nhìn cậu. Khuôn mặt cậu rất trẻ, mặc áo sơ mi lên lại càng thanh tú, chỉ là trông hơi gầy. Lúc Tiêu Chiến bước đi còn vô thức cúi đầu, tầm mắt Vương Nhất Bác lướt từ cằm rơi xuống bờ vai gầy của cậu.

Ra vẻ như đã suy nghĩ kĩ, Tiêu Chiến mới ngẩng lên cười hỏi Vương Nhất Bác: "Ngài Vương , trước hết tôi muốn về nhà một chuyến, vài ngày nữa lại quay lại. Anh thấy có được không?"

Cậu nghĩ đề nghị của mình rất hợp lý, hẳn là ngài Vương phải đáp ứng mới đúng.

Ai dè, Vương Nhất Bác cong môi nhìn cậu, im lặng một lát mới hỏi: "Mất mấy ngày?"

Tiêu Chiến nghĩ đây là một câu hỏi lại, vì vậy gật đầu: "Đúng thế. Tôi còn chút chuyện riêng cần giải quyết, chờ giải quyết xong xuôi tôi sẽ tới bắt đầu hợp đồng."

"Chuyện cậu phải giải quyết cần rời thành phố Ninh à?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Cũng không cần đâu." Tiêu Chiến đáp.

Trừ việc nhà ba mẹ nuôi của cậu ở hơi xa một chút, nhưng vẫn ở trong thành phố Ninh, cậu chỉ cần đi hai chuyến tàu điện ngầm là tới.

"Vậy cho phép cậu xin nghỉ ban ngày, tới tối lại đến đây." Vương Nhất Bác không chút do dự ra lệnh.

Tiêu Chiến tròn mắt: "Hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net