Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia chẳng biết nói gì cho phải. Thế mà Tiểu Bảo lại bán đứng Tiêu Chiến một cách triệt để.

"thầy Tiêu đến đây, còn mua quà sinh nhật cho con nữa!"

Tiêu Chiến: Không phải mua đâu, thầy tự tay làm đấy...

"Con không biết nha, thầy ấy không nói con biết, nhưng con đã dỗ thầy rồi, con còn tặng thầy Tiêu một viên kẹo đó!"

Tiêu Chiến: Em nhớ kĩ quá Tiểu Bảo à.

"Hì hì, thật ra con đang gạt ba đó, nhưng thầy Tiêu đúng là có khóc mà!"

Tiêu Chiến: Mấy lời này đừng nên lặp lại Tiểu Bảo ơi.

"thầy Tiêu, ba em bảo muốn nói chuyện với thầy." Tiểu Bảo tung tăng chạy tới, nhét điện thoại vào tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, tính giải thích nghiêm túc một phen.

"Thật ra tôi..."

"Tiểu Bảo quấy sao?"

Tiêu Chiến ngạc nhiên.

"Lúc rời đi tôi chưa kịp dỗ nó." Vương Nhất Bác nói tiếp, "Tôi biết nó có khóc."

"Không đâu, bé rất nghe lời. Ngài Vương không cần lo lắng." Tiêu Chiến vội vàng phân trần.


"Làm phiền cậu nhiều rồi." Vương Nhất Bác đáp.

Lúc gác máy, tai Tiêu Chiến vẫn còn hơi đỏ. Cậu luôn có cảm giác Vương Nhất Bác ở trong điện thoại tựa như biến thành một người khác, nhẹ nhàng lịch lãm, lại còn rất ân cần. Chắc là vì sóng điện thoại khiến cậu sinh ra ảo giác thôi. Điều này không thể cản trở sự hào hứng nảy sinh trong lòng cậu.

Tiểu Bảo tinh nghịch dắt Tiêu Chiến đến một căn phòng khác, Tiêu Chiến vẫn còn đắm chìm trong dư âm cuộc gọi ban nãy nên không phản ứng gì. Tiểu Bảo mở một cái tủ ra.

Tiêu Chiến hết sức bất ngờ, không kịp đề phòng, bị đống đồ chơi bày la liệt trong tủ làm cho đứng hình.

"thầy Tiêu, em cũng muốn tặng thầy một món quà!" Tiểu Bảo thích chí nói to.

"Tại sao muốn tặng quà cho thầy?" Tiêu Chiến thấy hơi khó hiểu.

"Vừa nãy em đã làm thầy khóc!" Tiểu Bảo đáp.

Tiêu Chiến hơi muốn lấy tay che mặt. Chỉ mấy giọt nước mắt, thậm chí còn chưa kịp trào ra khỏi hốc mắt lăn xuống, thế mà bị Tiểu Bảo bắt quả tang mất.

"Tiểu Bảo à, thật ra lúc nãy thầy Tiêu đâu khóc đâu..." Nên là ta hãy quên nó đi có được không?


"Em biết mà! Nam tử hán đại trượng phu, không thể tự nói là mình khóc được!" Tiểu Bảo lập tức hùa theo.

Tiêu Chiến: Câu này hình như có gì đó sai sai...

"thầy Tiêu, em tặng thầy một con robot Transformers đó, thầy mau chọn một con đi nha!" Tiểu Bảo vội vã thúc giục.

Trong tiềm thức, Tiêu Chiến vốn định từ chối, nhưng lại thấy Tiểu Bảo phồng đôi má hây hây, hốc mắt vẫn còn vết rơm rớm.

"Thế thì thầy chọn con này..." Trong tình thế cấp bách, Tiêu Chiến vội nhặt lên một mô hình Bumblebee.

"thầy Tiêu Cũng thích Bumblebee sao?" Tiểu Bảo chớp chớp mắt.

"Ừ, thích lắm." Tiêu Chiến cười đáp.

"Vậy chúng ta quyết đấu nào! Em cũng có Bumblebee nè!" Tiểu Bảo đột nhiên hưng phấn lạ thường.

Tiêu Chiến: "..."

Vương Nhất Bác đi công tác ba ngày, về cơ bản Tiêu Chiến cũng ở lại nhà ngài Vương từng ấy thời gian.

Kế hoạch về thăm cha mẹ nuôi của cậu vì thế cũng phải hủy bỏ. Trong mắt Tiêu Chiến, việc ở bên chăm sóc Tiểu Bảo quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Đợi Vương tiên sinh đi công tác về rồi đi thăm cũng chưa muộn, cậu tự nhủ.

Ngoại trừ ngày đầu tiên vì Vương tiên sinh vắng nhà nên quấy khóc, đêm ngủ gặp ác mộng thức dậy mấy lần thì hai hôm sau Tiểu Bảo đều rất ngoan ngoãn vâng lời. Thậm chí nó còn vui như thể đã quên mất Vương tiên sinh, dẫn Tiêu Chiến đi khắp các ngóc ngách xó xỉnh trong nhà ngoài sân.

Tiểu Bảo dắt Tiêu Chiến tới trước một căn phòng có cánh cửa màu đen, làm bộ thần bí nói với Tiêu Chiến: "thầy Tiêu, thầy đoán phòng này là của ai nào!"

Mí mắt Tiêu Chiến giật giật: "Đây là phòng của ba Tiểu Bảo sao?"

Tiểu Bảo lắc lắc tay cậu: "Vâng, phòng của ba em to ơi là to, em dẫn thầy Tiêu vào chơi nha!"

Tiêu Chiến chột dạ, vội vã kéo Tiểu Bảo đi.

"Nếu ba em chưa cho phép thì chúng ta không được tự tiện vào phòng của ba nhé." Sau đó Tiêu Chiến thủ thỉ giảng giải cho Tiểu Bảo, "Phòng của những người khác cũng như vậy. Chúng ta phải bảo vệ sự riêng tư của họ, Tiểu Bảo nhớ chưa?"

"Riêng tư là gì ạ?" Tiểu Bảo tròn mắt thắc mắc.

"Chuyện riêng tư là những thứ chúng ta quý trọng nhất, không muốn cho mọi người nhìn tùy tiện." Tiêu Chiến suy nghĩ một chút rồi giải thích.

"Em biết rồi, thầy Tiêu." Bẵng đi một hồi, Tiểu Bảo mới vội vội vàng vàng chạy tới tìm Tiêu Chiến.

"Tiểu Bảo biết gì vậy?" Tiêu Chiến mỉm cười, ngồi xổm xuống nhìn bé con.

"Sự riêng tư của em, chính là tủ đồ có rất nhiều đồ chơi!" Tiểu Bảo xòe ngón tay bắt đầu đếm.

Tiêu Chiến nín cười, gật đầu tán thành: "Còn gì nữa không?"


"Em biết cả chuyện riêng tư của thầy Tiêu!" Tiểu Bảo thốt lên: "Là chuyện hôm qua thầy Tiêu khóc đó!"

Tiêu Chiến đỡ trán: Xem ra việc này không cho qua được rồi.

Ngày thứ ba Vương Nhất Bác đi công tác, quan hệ của Tiểu Bảo và Tiêu Chiến đã có sự chuyển biến trông thấy.

Tiêu Chiến y như cuộc trò chuyện trước, đúng năm giờ chiều cùng Tiểu Bảo gọi điện cho Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến không trực tiếp trao đổi qua điện thoại với Vương Nhất Bác mà quay lưng lại theo thói quen, chỉ vểnh tai lên ngóng Tiểu Bảo nói chuyện:

"Ba, tự nhiên con có một ý tưởng... Con muốn thầy Tiêu làm..."

Tiêu Chiến sững sờ. Nhưng cậu không nghe rõ mấy từ cuối Tiểu Bảo nói, chẳng biết Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia đã nói gì mà Tiểu Bảo lại bật khóc nghiêng trời lệch đất.

"Con muốn cơ! Con muốn thế!" Tiểu Bảo lặp đi lặp lại.

Sau đó Vương Nhất Bác lại nói thêm mấy câu, Tiểu Bảo mới sụt sịt đồng ý, dần dà mới nín khóc.

Tiêu Chiến đợi Tiểu Bảo cúp máy, cầm khăn giấy đi tới nhẹ nhàng lau nước mắt ướt nhẹp trên gương mặt nhỏ xíu của cu cậu.

"Tiểu Bảo và ba nói chuyện gì thế?" Tiêu Chiến khẽ hỏi.

"Em muốn thầy Tiêu làm anh trai của em nhưng ba lại không chịu!" Tiểu Bảo kể ra, càng buồn bã, hốc mắt tức thì đỏ lên.

Tiêu Chiến thầm giật mình thon thót, hỏi: "Vì sao ba em không đồng ý?"

"Ba nói muốn em hỏi ý kiến của thầy, ba còn nói..." Tiểu Bảo bặm môi như sắp khóc, "Ba nói ba không thể sinh ra đứa con lớn như vậy được."

Tiêu Chiến chịu không nổi, bật cười ra tiếng. Tiểu Bảo òa lên, suýt thì khóc tiếp.

Tiêu Chiến lập tức dang tay ôm bé con, thủ thỉ bên tai nó: "Được mà, Tiểu Bảo, anh đồng ý mà."

Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt vừa chực chờ chảy nước mắt.

"Anh sẵn lòng làm anh trai của Tiểu Bảo." Tiêu Chiến mỉm cười trìu mến.

Đêm hôm ấy, Tiêu Chiến mơ một giấc mộng dài. Trong giấc mơ đó có một đứa bé gọi cậu là anh, kéo cậu tiến về phía trước. Đi mãi đi mãi, đứa trẻ ấy đột nhiên biến mất.

Tiêu Chiến hốt hoảng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng, ở cuối một con đường cậu tìm thấy Tiểu Bảo đang ngồi chồm hỗm dưới đất. Tiểu Bảo níu tay cậu, gọi cậu là anh.

"Anh ơi, chúng ta về nhà đi."

Tiêu Chiến bừng tỉnh giữa câu nói được lặp lại triền miên vô tận kia.

Trước khi Vương Nhất Bác về nước, Tiêu Chiến nhận lời với Ban Văn hóa và Tuyên truyền của trường, cậu sẽ là người chủ trì Lễ Tốt Nghiệp của trường Đại học Hạ diễn ra vào ba ngày sau.

Lễ tốt nghiệp được ấn định vào ngày có kết quả thi, sinh viên toàn trường sẽ tập trung về đây đông đủ hơn, không giống như các năm trước chỉ có sinh viên năm tư tốt nghiệp dự sự kiện. Đây là điều khiến Tiêu Chiến phân vân.

Mặc dù cậu không phải là người mắc khuynh hướng sợ đám đông nhưng cũng chẳng phải kiểu thích thú những dịp đông vui nhộn nhịp như thế này. Cậu không hiểu vì nguyên nhân nào mà người bên Ban Văn – Tuyên lại cậy nhờ mình năm lần bảy lượt.

"Tiêu Chiến, cậu biết hiệu ứng minh tinh là gì không? Tuy chúng tôi đã mời được một vị khách quý bí ẩn làm vedette* của buổi lễ nhưng nếu như có cả cậu tham gia thì bầu trời đêm ấy mới thật sự là rực rỡ ánh sao." Một nữ sinh thuộc Ban Văn – Tuyên nói.

*Vedette: Nhân vật chủ chốt xuất hiện cuối cùng trong một sự kiện.

Tiêu Chiến: Sao mình lại cảm thấy chia ra từ nào mình cũng hiểu mà ghép lại thành một câu lại chẳng hiểu ý nó là gì thế nhỉ?

Tiêu Chiến chưa có nhiều kinh nghiệm dẫn chương trình, cậu nhất định phải quay về trường tiến hành tập dượt trong hai ngày còn lại. Trùng hợp là hôm nay Vương tiên sinh cũng sẽ trở về Thành phố Ninh, cậu có xin nghỉ chắc cũng không bị từ chối.

Hôm đó Tiêu Chiến ngồi bên giường trông cho Tiểu Bảo đi ngủ trưa, đợi đến khi hai mắt bé cưng nhắm nghiền, cậu liền khẽ khàng kéo ghế ra, rón rén rời khỏi phòng Tiểu Bảo.

Cậu cũng định chờ Vương Nhất Bác về đến nhà, chào hỏi rồi mới đi, nhưng đợi được mấy phút cậu bỗng phát hiện mình đang hơi lo lắng quá đà. Ba ngày qua cậu không hề chạm mặt Vương Nhất Bác nhưng hôm nào cũng được nghe giọng nói của người này. Những chuyện có liên quan đến Vương Nhất Bác đều được truyền tới tai cậu vì dì Tiêu và Tiểu Bảo đã kể lại chúng. Cậu có cảm giác mình bị ép phải đột nhập vào thế giới của Vương Nhất Bác vậy, chưa hề nhận được sự tán thành từ Vương Nhất Bác, thế nên cậu không khỏi bứt rứt.

Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, khoác ba lô lên vai rời khỏi khu biệt thự.

Cậu mất nửa tiếng để đi từ đó ra đường lớn, bắt kịp lên chuyến xe buýt muộn. Đi thẳng xuống hàng cuối, ngồi xuống. Rèm cửa sổ trên xe buýt hơi có phần thưa thớt, vì vậy luôn có ánh nắng rọi lên đầu hành khách.

Tiêu Chiến nắm tay bắt lấy tia nắng rồi mở ra, cứ thế chơi một mình với ánh mặt trời một hồi. Tâm trạng của cậu rất thoải mái, thả lỏng, chẳng hề vương bất cứ nét phiền muộn nào. Cuộc sống bình thường và thanh thản, tự nhiên này là thứ cậu thấy quen thuộc từ bấy lâu nay, nó sẽ không thay đổi vì mấy ngày sống trong biệt thự cao cấp.

Tiêu Chiến mới về đến cửa nhà đã nhận được món quà to lớn từ Ký Tương, là một cú dí tay lên trán.

"Rốt cuộc cũng biết về hả?" Ký Tương ấn đầu ngón tay lên trán cậu, để lại một vết nhấn hồng hồng.

"Mày biết tao đi đâu rồi mà." Tiêu Chiến che trán.

"Ừ thì biết, nhưng ai ngờ mày lại đi sớm thế, lại còn lặn mất tăm ba ngày liền." Ký Tương nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Mày nhìn lại mình đi, mới ba ngày đã rám nắng đen thui rồi."

"Thật hả?" Tiêu Chiến lấy làm kinh hãi, vội vàng cúi đầu kiểm tra.

Ký Tương mặt không đổi sắc: "Trêu mày thôi, mày phơi đen kiểu gì được?"

Tiêu Chiến mới gặp lại Ký Tương đã ăn cú lừa liên hoàn, nhưng cậu hiểu Ký Tương quan tâm mình thật lòng, không hề giận cậu ta một chút nào.

"Mấy hôm nay tao ở lại nhà ngài Vương , luôn ở cạnh con trai người ta, chính là đứa trẻ tên Tiểu Bảo ấy, cho nên chẳng phải động tay động chân gì cả, hết sức nhàn nhã." Tiêu Chiến thuật lại với Ký Tương.

"Ngài Vương kia về rồi, mày có muốn đi làm ngay không?"

"Có lẽ là không." Tiêu Chiến đáp. "Nhưng tao cũng thích được làm việc. Tiểu Bảo mà ngủ thì tao rảnh lắm, chán chết đi được. Nhà ngài Vương có sân vườn, hình như không có ai coi sóc chăm bẵm. Tao đang nghĩ có nên bàn với ngài ấy..."

Kỳ Tương nhanh nhẹn nhấn lên trán Tiêu Chiến: "Người ta ăn cũng muốn làm biếng chút, mày thì hay rồi, còn tự tìm việc để làm. Mấy vị ông chủ đó khoái nhất dạng nhân viên giống mày đấy."

Tiêu Chiến nhắc đến vụ đảm nhận vai trò MC trong buổi lễ tốt nghiệp của sinh viên năm cuối.

"Hay mà, tao biết lâu rồi." Ký Tương nói.

"Sao mày biết?" Tiêu Chiến chớp chớp mắt, "Người đầu tiên tao chia sẻ tin này là mày mà."

"Mày lại điêu." Ký Tương nhìn cậu, mặt mũi vô cảm, "Mày không báo tin cho ông chủ thì xin nghỉ thế nào?"

Tiêu Chiến: ...

Sầu não vì bạn thân thông minh.

"Tao còn biết người hợp tác với mày là một bạn MC nữ, cô ấy bật mí cho tao." Ký Tương tiết lộ nguồn lấy tin.

Tiêu Chiến gật gù, ngẫm nghĩ một chút, tò mò hỏi: "Tao nghe bảo buổi lễ này còn mời một vị khách quý bí ẩn, mày có biết là ai không?"

Ký Tương liếc cậu: "Đã là khách mời bí mật thì thần bí tí mới thú vị chứ."

Tiêu Chiến: "Có lý."

Hai ngày nay Tiêu Chiến không thể tới nhà Vương tiên sinh, ban ngày ở trường học luyện tập, tổng duyệt, buổi tối về nhà sẽ gọi điện cho Tiểu Bảo.

Tất nhiên phải gọi qua máy Vương tiên sinh rồi.

Mặc dù lúc nối máy tim Tiêu Chiến đập thình thịch, nhưng trong mấy giây chào hỏi ngắn ngủi với ngài Vương cậu đều cố tỏ ra bình tĩnh cực kỳ. Đợi Tiểu Bảo cầm máy cậu mới lén lút thở phào một hơi.

Từ ngày nhận Tiêu Chiến làm anh trai, Tiểu Bảo vô cùng khoái cách xưng hô này. Mỗi lần tiếp điện thoại đều kêu một tiếng "Anh!" lanh lảnh giòn tan, nói bất cứ câu nào cũng phải chêm vào bằng được thì thôi.

"Hôm nay Tiểu Bảo có ngoan không nào?" Tiêu Chiến hỏi.

"Anh ơi, em ngoan lắm." Tiểu Bảo đáp.

"Tiểu Bảo đã xem xong cuốn sách tranh lần trước chưa? Lần sau tới nhà anh sẽ kiểm tra bài tập của Tiểu Bảo nha."

"Anh dặn em, em nhớ hết, xem kĩ lắm luôn!"

"Tiểu Bảo đọc một bài thơ cho anh nghe được không nào?"

"Dạ được! Anh chọn bài nào cũng được!"

Tiêu Chiến và Tiểu Bảo mải mê thao thao bất tuyệt trong "tình anh em", đầu bên kia bất ngờ đổi người nghe, Tiêu Chiến chưa phản ứng kịp.

"Tiểu Bảo chạy đi rồi, nó bảo muốn đi lấy cuốn 'Ba trăm bài thơ Đường' ra đọc." Thanh âm trầm thấp của Vương Nhất Bác truyền lại.

Đối mặt với hành vi "dạy con từ thuở còn thơ" quyết liệt này của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng thấy cạn lời.

Cậu nhớ tới cái câu ngày đó Vương Nhất Bác nói với Tiểu Bảo: "Ba không sinh đứa con lớn như vậy được."

Cậu lập tức ngượng đỏ cả mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net