08. Adeolle

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khác rằng tay phải của anh ta đang cầm một thanh kiếm chứ không phải là quyền trượng giống cậu.

Mái tóc anh ta cứ thế bay theo từng bước di chuyển của anh, mang một màu trắng không khác gì màu tóc cậu. Đôi mắt màu thiên thanh mang đầy sự lãnh lệ và vô cảm nhìn vào gã ta, vung lên từng đường kiếm mà hạ xuống gã. Và gã cũng chẳng vừa, gã cứ thế lia kiếm, chặn lại từng đường kiếm đong đầy ánh sáng của anh.

Cậu ngay lập tức bay tới đó, và đáp xuống bên cạnh anh ta. Anh xông vào đánh với gã một trận ác liệt, khói bụi bay lên cùng máu tươi rơi xuống, tiếng đao kiếm vang lên vô tình cùng những đường aura đen và vàng trắng va chạm vào nhau khiến cậu không khỏi cảm thán trong lòng:

'Thật khủng khiếp.'

Nhưng cậu cũng chẳng vừa, cơ thể của cậu nhanh chóng di chuyển theo nhịp đánh của họ, kêu lên một tiếng "/...../" rồi dùng quyền trượng hướng về phía gã ta. Những luồng ánh sáng phóng ra như những mũi tên cắm vào gã, và cùng lúc đó một trận pháp sáng lóa hiện lên nơi bầu trời và mặt đất, rồi những cột sáng kia từ trên thiên không phóng xuống, đóng thẳng vào mặt đất nơi những gốc cây đen mọc lên khiến cho gã ta hét thảm lên rồi ngã vật ra đất.

"Mày!"

"Ma thần /...../, hãy dừng lại đi." Miệng cậu tự động nói, nhưng cậu lại không rõ mình đang nói về cái gì. Nó giống như một khoảng đen mà cậu không nên biết, càng giống như đó là từ khóa để cậu tìm ra điều gì đó. Cậu muốn biết những từ đó, nhưng cái thế giới trong giấc mơ chỉ cho cậu mơ thấy những thứ này, mơ thấy những mảng thông tin không hoàn chỉnh như đang muốn cậu đi tìm gì đó. Cậu không khỏi băn khoăn, nhưng cậu biết việc hiện tại mà cậu nên làm là gì.

'Xem hết giấc mơ này thôi.'

Gã hằn học nhìn cậu và cái người đứng bên cạnh cậu, và rồi gã hỏi họ một câu "Tại sao?"

Chất giọng đầy êm dịu vang lên, "Vì nếu anh cứ tiếp tục làm càn, cứ tiếp tục muốn níu giữ lại một người đã kết thúc sinh mệnh từ lâu, không chỉ anh, mà cả người đó sẽ bị nhân quả trừng phạt bằng cách đau đớn nhất. Hơn nữa..." Anh ta nói như vậy với gã rồi trầm mặc, nhìn vào khoảng không phía sau lưng gã.

Có một cô gái đang quỳ xuống cầu xin họ. Cô gái ấy sáng lên thứ ánh sáng màu lam nhạt nhẹ nhàng ,cô gần như trong suốt mà cúi đầu với họ.

"Xin các ngài, hãy tha cho chàng ấy. Con cầu xin các ngài."

Hiện tại họ không khỏi cảm thấy khó xử, càng cảm thấy đau lòng và chua xót. Một kẻ thì không cam tâm, còn một kẻ thì van xin cầu lấy sự bao dung và tha thứ từ nơi họ.

Nhưng họ chẳng có quyền được chọn. Họ phải bảo vệ tất thảy chúng sinh thế giới ,họ còn chẳng có quyền chọn cho mình một cuộc sống bình yên.

"Ta không cam tâm... Tại sao? Ta đã có được thứ đó rồi, ta đã có thể hồi sinh nàng rồi! Vậy tại sao các ngươi lại ngăn trở ta!"

Gã vùng lên, và lăm lăm thanh kiếm lao đến hai người họ, còn anh ta nhanh chóng triệu hồi thanh kiếm mang màu của ánh sáng mà lao vào chiến đấu. Cậu dùng trượng đánh bay gã ta ra xa, dùng phong đao ngăn trở gã rồi tạo ra những mũi tên bằng ánh sáng tấn công vào gã.

Một vùng đã bị cày xới lên bởi những lưỡi aura, những nhát chém, những đợt di chuyển nhanh khủng khiếp và ma pháp của bọn họ giờ đây càng tan hoang. Lá cây và hoa cỏ nơi đây hiện trộn lẫn vào bùn đất hòa theo mùi máu thịt tanh tưởi, mùi cỏ cháy cùng mùi thịt cháy khét hòa cùng với cái mùi đất bốc lên, rồi theo gió mà đưa cái mùi chết chóc này tới nơi xa. Những con vật cùng con người gào thét, tất cả chạy thật nhanh để rời xa khỏi cái vùng đất mà những thực thể kia chiến đấu vì bọn họ.

Không một sinh linh nào phải chết, nhưng máu thịt vẫn hòa xuống đất đai.

Chợt, trong đầu cậu ong ong lên một tiếng nói:

"Máu thịt của họ, của những /.. .../ đã và đang tiếp tục hy sinh tất cả những gì họ có vì thế giới này."

"Nhưng tại sao?"

"Tại sao lại là /.. .../ mà không phải anh hùng?"

"Tại sao thế?"

'Từ từ đã...' Cậu vừa theo dõi trận chiến của 'mình' với anh ta và cái gã đó, vừa cố gắng tìm ra xem những từ ngữ bị ẩn đi kia là cái gì?

Ý của giọng nói kia là gì? Là hiền giả, là tu sĩ hay...

"Sứ giả."

Tất cả trở nên rõ ràng, nhưng chỉ một phần. Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ mà mặc sức để cơ thể này cử động theo sắp đặt của giấc mơ, cậu chợt nghe được bên tai của mình một giọng nói êm dịu. Anh ta khẽ kêu lên...

"Cứ thế này... Không được..."

"Nova... Chúng ta... Không thể được..."

Cậu chợt nhận ra rằng, bọn họ đã chiến đấu với gã ta đã quá lâu rồi. Những vết thương của họ rồi sẽ hồi phục trở lại nhờ vào cách nào đó, nhưng gã cũng như vậy, thậm chí còn nhanh hơn.

Bọn họ sắp kiệt sức rồi, nhưng hắn ta vẫn còn hăng máu như thế.

"Haa... Tên khốn cố chấp này..." 'Cậu' kêu lên như vậy, và 'cậu' nói với anh ta:

"Đúng, chúng ta sắp hết chịu nổi rồi. Nhưng đã đến bước này, chúng ta làm sao có thể bỏ cuộc được. Cùng lắm là... Đồng quy vu tận thôi."

"Đúng thế ,làm sao bỏ cuộc được." Anh ta cười với 'cậu', và cậu phải công nhận rằng, khuôn mặt của anh ta khi cười rất đẹp, nhưng nó lại quá mù mờ bởi cái giấc mơ sứt sẹo này.

Anh ta vừa vung kiếm xuống, đường aura màu vàng trắng phóng về phía gã ta, nhưng rồi nó tiếp tục bị chặn lại một lần nữa. Nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với gã, anh ta lại gần cậu rồi nói tiếp, "Vì thế, mong cậu lần này, hãy nghe theo lời của ta. Ta sẽ lao vào hắn cầm chân, và xin cậu, hãy sử dụng sức mạnh của /..... ..../, hãy sử dụng ngọn lửa đó, thiêu đốt chúng ta."

Cái khoảng không tiếng kia lại xuất hiện khiến cho cậu không khỏi khó chịu, nhưng cậu còn cảm thấy sốc trước những lời mà anh ta đang nói.

Anh ta nói rằng, hãy hỏa thiêu anh ta và gã đó? Anh ta điên rồi!

"Đây là lần đầu tiên ta nghe được những lời ngu ngốc đó từ anh đấy, /....../. Sẽ không có ai chết ngoại trừ hắn ta, anh hiểu chứ." 'Cậu' hoảng hốt, vừa tiếp tục sử dụng phép khiên chắn vừa nói như vậy với anh ta. Nhưng anh ta đã lắc đầu.

"Không, nó không phải những lời bốc đồng từ ta, Nova à. Cậu hiểu rằng những gì chúng ta làm và sử dụng từ đầu trận chiến đến bây giờ rồi mà. Chúng hoàn toàn có thể tổn thương hắn, nhưng hắn sẽ tiếp tục hồi phục và chúng ta sẽ chẳng làm được gì khác ngoài việc gây tổn thương lên hắn." Chặn lấy một đường aura đen ngòm từ gã, anh ta nói tiếp, "Tuy nhiên, /.... .../ của /..... ..../ lại khác. Cậu hiểu rõ mà."

"Nhưng tại sao..."

"Bởi vì ta là kẻ đã đưa /.. .... .... ..../ đến với thế giới này một lần nữa."

"Điều đó không liên quan! Nó không liên quan chút nào đến chuyện anh phải làm như vậy cả, /....../! Anh hãy ngừng lại cái suy nghĩ ngu ngốc đó đi!"

Cậu hiện tại đang cảm nhận được 'cậu' thực sự tức giận với lời nói đó của anh ta. Cũng phải thôi, liệu có ai mà không tức giận khi đồng đội lại luôn muốn đâm đầu vào chỗ chết không cơ chứ.

Nhưng lời nói tiếp theo của anh ta lại khiến cho 'cậu' ngỡ ngàng:

"Không, nó đều liên quan đến ta. Nếu như thứ ma pháp nguy hiểm này không xuất hiện lại lần nữa, hắn sẽ không bắt nhiều người thí nghiệm đến vậy. Nếu nó không xuất hiện lần nữa ,hắn ta sẽ không trở thành Ma thần, càng sẽ không có nhiều người và các sinh vật khác chết đi." Anh ta tiếp tục chặn thêm không ít những đường aura khác, và sử dụng ma pháp tạo ra những sợi dây leo ánh sáng trói lấy chân của gã ta, "Càng đáng nói là, nếu như nó không được ta phát hiện và đưa nó quay trở lại thế giới ,hẳn sẽ chẳng có những sinh vật như thế này xuất hiện."

Những cái dây leo ánh sáng mà ban đầu cậu thấy kia, chúng vẫn luôn giữ chặt lấy những sinh vật kỳ dị kia và cố hút những chất đen ra khỏi cơ thể chúng, nhưng chúng đã chẳng còn quay về hình dạng ban đầu của chúng nữa. Chúng tiếp tục gào thét trong đau đớn, với cơ thể dị hợm và bộ mã sinh vật đã không còn vẹn nguyên, chúng chết dần chết mòn trên những cái dây leo đó.

"Người đem nó trở lại thế giới này là ta. Vậy nên ta xin cậu, hãy để ta tự mình chôn vùi nó, tự mình tiêu hủy đi cái thứ kiến thức nguy hiểm này, được không?"

'Cậu' nhìn anh ta với ánh mắt bi thương. 'Cậu' hiểu, cho dù 'cậu' có nói như thế nào đi chăng nữa, thì anh ta vẫn sẽ tự quy chụp tội lỗi lên đầu của chính mình. 'Cậu' tiếp tục đáp trả gã bằng vô số mũi tên ánh sáng phóng tới, và 'cậu' nói với anh ta:

"Ta đồng ý với kế hoạch của anh."

Tầm mắt cậu mờ đi. Cậu hiện tại chẳng nhìn rõ được cái gì trong giấc mơ này nữa. Cậu hiện tại chỉ thấy những đường aura sáng lòa hòa cùng đường aura tối sẫm, tiếng leng keng vang lên cùng những tiếng nổ lớn trong không gian khi những đường aura cố gắng cắt nhau, và những mũi tên ánh sáng phát ra những tia sáng mờ ảo đang phóng đến đâu đó.

Chợt, nơi tim của cậu đau nhói như dao đâm, và ánh sáng chói lòa bùng lên, với màu đỏ của nó chiếu đến tận cùng nơi đáy mắt của cậu.

Nó đỏ rực, kiều diễm, nhưng không hiểu sao trong ánh lửa kia lại mang đến cảm giác đau thương đến vô cùng tận. Nó lao tới cái nơi vẫn luôn vang lên tiếng leng keng không ngừng, và rồi tầm mắt cậu đã được hồi phục lại, để cậu thấy cái cảnh đau lòng nhất.

Ngọn lửa nhanh chóng lao đến nơi mà anh ta và gã đang chiến đấu quyết liệt. Nó bắt đầu lan nhanh, và ban đầu gã ta còn tưởng rằng đó là những đòn hỏa cầu 'bình thường' đến từ 'cậu', cho đến khi nó dần đốt cháy cơ thể của anh ta và gã. Gã trợn tròn đôi mắt đen ngòm của mình mà nhìn về phía cậu, thốt lên một câu "Chết tiệt" rồi cố gắng thoát khỏi đám lửa đang nuốt trọn lấy gã và anh ta. Nhưng anh ta đã giữ hắn lại, tiếp tục vung lên thanh kiếm đong đầy ánh sáng, rồi chiến đấu với hắn cho đến khi tất cả gục xuống và cháy rụi trong màn lửa.

Nhưng trước khi ngọn lửa đỏ đốt cháy cả khuôn mặt và mái tóc của anh ta trong lửa, anh ta đã nhanh chóng quay mặt lại về phía 'cậu', khẽ nở một nụ cười. Nụ cười đó thật nhẹ nhàng và đẹp đẽ, nhưng 'cậu' lại đau đớn khôn nguôi.

Một con người đẹp đẽ như thế, rực rỡ như thế, và tốt đẹp đến vậy cứ thế ra đi trong màn lửa. 'Cậu' ngồi thụp xuống trước ánh lửa bập bùng ,thều thào trong đau đớn:

"Tại sao thế, /....../"

"Adeolle..."

"Anh đang đùa ta đấy à..."

Chú thích:

*Trục: Cuộn trục, đây là cách người cổ đại gọi tên của cuộn giấy ghi chép. Trục dịch chuyển ở đây nghĩa là cuộn giấy được vẽ ma trận dịch chuyển lên đó bằng bột đá ma thuật, và cuộn lại thành một trục. Khi sử dụng, người sử dụng sẽ xé vào cuộn trục một đường xé để khởi động dòng ma lực dự trữ trong bột đá ma thuật nhằm kích hoạt ma thuật dịch chuyển, nhằm dịch chuyển người sử dụng đến tọa độ mà người sử dụng yêu cầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net