Chap 18: Nguy kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Nhã đã nhịn đói rất lâu, cô chẳng còn sức để làm gì nữa, chỉ nằm bất động một chỗ, trước mặt là dĩa bánh mì ôi thiu mà ông Huỳnh đã để lại

"Đó là...gì vậy? Bàn ăn sao? Nhiều món ngon quá. Tống Dương, Ái Vân cũng ở đây, họ ăn trông thật ngon miệng. Mình cũng muốn ăn thử..."

Cô đói lả người mà nhìn thấy ảo giác, miệng tự động ngậm lấy miếng bánh đã nổi mốc mà nhai ngấu nghiến, đến lưỡi cũng chẳng còn cảm nhận được vị giác, nó khô khốc đến nứt nẻ, đau rát.

Phía ngoài cổng, cảnh sát đã tập trung đông đủ trước nhà ông Huỳnh, Tống Dương cũng có mặt. Sau khi lão ta kiểm tra giấy cho phép khám xét nhà, ông bình tĩnh thản nhiên mà vui vẻ mời vào. Cảnh sát trưởng chia làm 3 đội nhỏ mà tản ra kiểm tra khắp sân vườn và cả trong nhà ông.

- Tổ 1 không tìm thấy gì khả nghi! 

- Tổ 2 cũng không tìm thấy nạn nhân ạ!

Dần dần các nhóm trưởng thông báo kết quả mà khiến Tống Dương nổi giận, anh không chấp nhận được việc này, liền lao vào trong nhà cùng với tổ 3 dò xét khắp nơi. Một lúc sau, nhóm trưởng quyết định đến báo cáo

- Tổ 3 cũng không tìm thấy g...

- Thưa tổ trưởng, tôi phát hiện một nơi khả nghi

Lời của anh cảnh sát như một tia nắng hy vọng nhỏ lấp loé, Tống Dương buông bỏ mọi thứ mà chạy về hướng anh chỉ tay.

- Thưa, có một khe hở nhỏ giữa các tấm gỗ lót dưới sàn! 

- Không phải đâu, chẳng qua là căn nhà đã cũ nên lớp gỗ bị mục ra thôi...

Lão Huỳnh hoảng sợ mà chống chế, nhưng biểu cảm che giấu của ông đã bị chú cảnh sát trưởng nhìn thấy rõ, chú gằng giọng răn đe

- Nếu ông ngăn cản, chúng tôi sẽ bắt ông về đồn vì tội cản trở cảnh sát làm nhiệm vụ!

- Tôi không dám, tôi chỉ nói sự thật thôi, dưới đó không có gì cả

- Tổ 2 lật ván gỗ lên kiểm tra! 

Cả đội hùng hục dùng sức mà kéo tấm ván lên, phía dưới lộ ra sừng sững một lối đi, từng bậc thang trải dài xuống dưới hầm. Tống Dương hấp tấp chạy xuống theo sau, nhưng căn phòng đã bị khoá, anh đập mạnh kêu gào thảm thiết nhưng chẳng có tiếng trả lời

- Tôi muốn hỏi chìa khoá của căn phòng đó ở đâu? Phiền ông mở khoá giúp

- Đó chỉ là nhà kho thôi, tôi cũng đã không xuống đó từ lâu nên mất chìa khoá rồi

- Nếu ông không đưa chìa khoá ra, chúng tôi buộc phá cửa!

Mặc cho lão Huỳnh chắp tay khăng khăng, chú cảnh sát trưởng vẫn ra lệnh cho đội trưởng tổ 2 đập phá khoá. Cánh cửa vừa mở ra, một mùi hôi tanh của máu bay xộc thẳng ra bên ngoài, ai ngửi thấy cũng choáng váng

- Mộc Nhã!!!!

Tiếng hét thất thanh cùng với sự giận dữ, Tống Dương gào thét thảm thiết chạy như bay vào mà ôm lấy người cô. Thân thể đã trở nên tím tái, có phần lạnh đi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chút hơi thở vô cùng hiu hắt, bên trong miệng toàn những lát bánh mì đã mốc xanh

Thật may là trước khi khám xét, chú cảnh sát trưởng đã gọi ngay xe cứu thương đến địa điểm để phòng hờ trường hợp xấu nhất, nhờ đó Mộc Nhã được sơ cứu và đưa đến bệnh viện kịp thời trong tình trạng rất nguy kịch

----------

Được báo tin, hai bên gia đình lập tức có mặt ở phòng cấp cứu bệnh viện, Tống Dương gục đầu mà bật khóc nức nở, ai ai cũng hỏi han anh về tình trạng của cô nhưng anh chẳng thể nói lời nào, cổ họng nghẹn đắng lại. Lúc này, y tá bước ra thông báo tình hình

- Tình trạng của bệnh nhân đang rất nguy kịch, cô ấy bị suy nhược cơ thể và thiếu nước trầm trọng trong nhiều ngày. Và cần phải súc ruột khẩn cấp vì bị ngộ độc do nấm mốc, thân thể bị bạo hành đến mức mất khá nhiều máu và chấn thương từ bên trong, các bác sĩ đang cố gắng hết sức nhưng chúng tôi không thể đảm bảo trước điều gì. Mong gia đình chuẩn bị tinh thần...

- Cô nói cái gì vậy hả? Vợ tôi phải sống, mấy người phải cứu sống cô ấy bằng mọi giá! Bao nhiêu tiền không quan trọng, chỉ cần cô ấy sống sót và tỉnh dậy là được!

Ông bà nhà Vương nhìn cậu con trai mà lòng đau đớn, xót xa tột cùng. Chẳng biết làm gì hơn ngoài việc giữ cậu bình tĩnh và đặt lòng tin vào bác sĩ. 

Đến lờ mờ sáng hôm sau, tất cả các y bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, gương mặt niềm nở quên đi mệt mỏi mà thông báo tin vui

- May mắn là nghị lực sống của cô ấy rất mạnh mẽ, ca phẫu thuật vô cùng thành công, nhưng có lẽ sẽ để lại nhiều di chứng. Điều này phải chờ bệnh nhân tỉnh dậy mới biết rõ được

- Vậy là vợ tôi...

- Vâng, vợ anh sẽ khoẻ mạnh trở lại. Nhưng hiện tại vì cơ thể còn quá yếu nên không thể để người nhà vào thăm được, mong mọi người thông cảm! Chúng tôi sẽ chuyển cô ấy vào phòng hồi sức tích cực cho đến khi sức khoẻ ổn định hơn.

Tống Dương vui mừng ngồi gục xuống ghế rơi những giọt lệ hạnh phúc nhất trong đời. Ái Vân, Mộc Khang cũng thở phào mà khóc nấc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net