Chap 31: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Reng reng*

- Em nghe điện thoại chút..

Tiếng chuông cuộc gọi đến đúng lúc giúp cô thoát khỏi cái tình huống ngại ngùng này. Tên trên màn hình hiển thị là của Tống Dương

"Mộc...Nhã, anh...bị...đứt tay rồi"

"Giọng anh làm sao thế? Anh say à?"

"Anh mới uống có 3 chai... Làm sao mà say được?..."

"Sao hôm nay lại đi uống rượu chứ? Chờ chút, em về ngay!"

Cuộc gọi vừa kết thúc, Mộc Nhã liền trưng ra đôi mắt lo lắng, gấp gáp mà nhìn Vũ Thiên rồi ngoảnh mặt vội vã chạy đi

- Ở nhà có chút việc, em về trước nha! 

"Mộc Nhã... Có lẽ nào đây là lúc anh nên từ bỏ em?"

----------

Khoảng cách không xa lắm nên gần như cô đã về đến nhà trong tức khắc. Vội vàng mở cửa rồi chạy vào trong, Tống Dương nằm gục dưới sàn với lòng bàn tay ướt đẫm máu đỏ hoe, xung quanh đều là những chai bia rượu, có vài chai đã vỡ thành từng mảnh thủy tinh nằm vương vãi trên sàn

- Cái bãi hỗn độn này là sao chứ? Còn tay của anh nữa, đúng là!

- À vợ của anh về rồi...

- Chờ em đi lấy hộp y tế!

Cô chạy đến góc tủ trong nhà lấy dụng cụ băng bó vết thương rồi quỳ chân xuống sàn mà cẩn thận lau đi vết máu, miệng vẫn không ngừng càm ràm. Chợt Tống Dương gượng ngồi dậy, vòng tay qua mà ôm lấy cô, cái ôm nó nhẹ nhàng mà ấm áp như một sợi lông vũ vậy

- Em về đây... là vì anh hả?

- Lần đầu anh say như này, em phải về chứ?! Còn cái tay này là thế nào vậy?

- Anh lỡ thôi

- "Lỡ" kiểu gì mà vết cắt nó sâu như này?

*Gâu gâu*

- À, Boo cũng về nhà vì ba sao?

Nghe tiếng sủa của chú chó cưng, Tống Dương bỗng hoá thành người bố đáng yêu, anh nằm dài xuống sàn mà cưng nựng, vuốt ve nó, gương mặt khi say quả thực là ngốc nghếch

*Cốc cốc* 

- Anh Vũ Thiên! Em xin lỗi nhé, ở nhà có chút...

- Không sao, thấy em chạy về vội như vậy nên anh cũng hiểu mà

- Bỏ về trước làm em ngại quá...

- Thế mọi việc như nào rồi? Ổn không? 

- Cũng không có gì nghiêm trọng lắm, anh về nhà ngủ ngon nhé! 

Tống Dương nghe loáng thoáng có tiếng nói chuyện nên anh âm thầm bồng Boo lên tay rồi chậm chậm tiến về phía cửa. Nhìn gương mặt vui vẻ của Mộc Nhã với người đàn ông trước mặt, ánh mắt anh đượm buồn mà cụp mi xuống.

Vũ Thiên nhìn thấy anh ở phía sau nên liền cúi người xuống mà bất ngờ hôn lên má Mộc Nhã rồi cười tít mắt

- Em cũng ngủ ngon nhé! 

- Ơ anh...

Cô sững sờ mà đứng bần thần trước cửa một lúc rồi mới hoàn hồn mà đóng cửa vào. Vừa quay lưng lại Mộc Nhã liền giật mình mà hét toáng lên vì gương mặt Tống Dương tối sầm, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt rất kiên định và mạnh mẽ

- Anh đứng đó từ khi nào vậy?

- Thằng đó dám hôn em à?

- Anh thấy rồi sao? À không, không có chuyện đó đâu...

Cô gượng cười mà cố gắng cho qua chuyện. Nhưng Tống Dương vẫn là ánh mắt đó, anh nhẹ nhàng đặt Boo xuống nền nhà rồi hậm hực bước mạnh tới phía cô, ôm chặt khuôn mặt rồi hôn liên tiếp vào hai bên má làm cho Mộc Nhã bất ngờ đến mức không thở nổi

- Aaa gì vậy? Anh làm gì thế?

Căn nhà bỗng im lặng đến mức chỉ có mỗi tiếng "chụt chụt" vang lên. Anh hôn dồn dập lên má cô làm nó đỏ ửng cả hai bên, rồi anh nhíu mày, cắn môi, đôi mắt hừng hực lửa mà nhìn Mộc Nhã

- Công bằng rồi...

- Công bằng cái gì chứ? Tự dưng hôn em như thế, chẳng hiểu nổi anh!

- Gấp 10 lần tên đó lận đấy!

- Anh đang so kè đấy à?

- Buồn ngủ...

Đột nhiên Tống Dương chu môi nũng nịu rồi gục mặt xuống vai cô, Mộc Nhã thở dài chẹp miệng rồi dìu anh vào phòng ngủ.

- Anh muốn ngủ chung

- Không đòi hỏi nữa, ngủ ngon nhé!

- Lần cuối đấy, sau này anh không đòi nữa

Chợt cô cảm thấy có gì lạ lạ trong câu nói này, nhưng rồi lại vô thức mà nằm xuống giường cạnh anh từ khi nào. Trong vòng tay của Tống Dương, Mộc Nhã cảm nhận rõ rệt hơi ấm từ anh, chẳng hiểu sao nó lại rất an yên và ngọt ngào

- Mộc Nhã...

- Sao?

- Mộc Nhã...

- Em nghe đây!

- Mộc Nhã...

- Có chuyện gì thế? Sao anh cứ gọi tên em nhưng rồi lại chẳng nói gì vậy?

- Anh sợ một ngày nào đó sẽ không được gọi cái tên này nữa...

Câu nói này của Tống Dương như một cú kích động lên trái tim cô vậy, nó càng lúc càng đập nhanh hơn, xoa dịu luôn cả sự gắt gỏng của cô

- Em đâu có chết đâu mà...

- Mộc Nhã...

- Em chẳng thèm trả lời anh nữa!

- Anh... Hôn em được không?

- Hả?

Vì quá ngạc nhiên mà cô ngước mắt lên nhìn anh, hai ánh mắt chạm nhau với khoảng cách rất gần. Chẳng chờ cô đồng ý, Tống Dương đã chậm rãi tiến đến bờ môi mềm mại, hồng hào như cánh hoa anh đào của cô

Chẳng có sự phản kháng nào, Mộc Nhã nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của anh, dần dần nụ hôn này cũng đã có sự "phản hồi" lại từ cô

"Tim mình... Làm sao thế? Đập nhanh quá đi mất, nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình vậy"

"Mộc Nhã... Anh đã từng hứa với bản thân sẽ bảo vệ nụ cười của em, và bây giờ là khoảnh khắc đó sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net