Chap 39: Hoạ sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trước nhà văn hoá nghệ thuật, nơi sẽ diễn ra buổi triển lãm tranh, khách tham dự, báo chí phóng viên đều đến đông đúc. Có vẻ như đây là buổi triển lãm khá hoành tráng và có tiếng, khâu kiểm soát khách mời cũng rất chặt chẽ, chỉ toàn những người giàu có, sang trọng, ăn mặc rất hút ánh nhìn và nổi bật vào được bên trong.

Ngay khi Tống Dương nắm tay Mộc Nhã bước xuống xe, tất cả phóng viên và ống kính máy ảnh đều quay vào họ. Ánh đèn flash chói lên làm Mộc Nhã chỉ biết nhíu mày cúi mặt xuống mà bấu víu vào cổ tay của Tống Dương. Lúc này, lần lượt các phóng viên đều cất tiếng hỏi dồn dập

- Giám đốc Vương và tiểu thư Lý cũng là khách mời ở đây sao ạ?

- Theo tôi được biết, cô Lý Mộc Nhã rất có năng khiếu hội hoạ, vậy sự xuất hiện của cô ở đây là với tư cách gì? Khách mời hay là một nhà hoạ sĩ ạ?

- Vợ chồng nhà Lý-Vương xuất hiện ở đây, sẵn tiện cho em hỏi khi nào mình có "tin vui" ạ?

Phóng viên chen lấn cố gắng chụp ảnh, khai thác thông tin từ hai người dẫn đến khu vực đón tiếp trở nên hỗn độn, ban quản lý ngay lập tức điều vệ sĩ ra giải vây cho cô cậu.

Vừa vào được sảnh trưng bày bên trong, ánh mắt Mộc Nhã bỗng sáng rực lên vì nơi này, những bức tranh đầy màu sắc, đa dạng, mang nhiều ý nghĩa được treo trước mặt, khiến cô không khỏi há hốc mồm ra mà đi vòng quanh để thưởng thức

- À là cô! Đúng là cô rồi! Rất vui khi được đón tiếp cô ở đây

- Vâng thưa ông, lời mời ông đã đưa tôi không dám từ chối

Người đàn ông trung niên ăn mặc bụi bặm khi đó giờ đây như thành người khác, trông rất lịch lãm và ra dáng một người thành đạt. Ông rối rít vui mừng bắt lấy tay cô rồi vỗ vỗ, miệng cười không ngớt

- Chà, thế cô thấy nơi này như thế nào?

- Rất tuyệt vời thưa ông, tôi như được mở mang thêm tầm mắt

- Haha! Thế cô có muốn bức tranh của mình được treo ở đây không? Thậm chí là được cả khách mời ra giá và mua nó

- Tôi...

Mộc Nhã hướng ánh mắt phân vân, lo ngại nhìn Tống Dương. Anh cười xoà âu yếm, choàng một tay qua eo cô như một lời động viên rồi anh cất tiếng nói với ông

- Chào ông, tôi là chồng cô ấy. Có vẻ như ông đánh giá khá cao về tranh cô ấy vẽ?

- Không không, không phải là "khá cao" mà là "rất cao". Tranh của vợ anh thật sự rất có tiềm năng, và tôi muốn phát triển, quảng bá nó

- Có điều gì đặc biệt ở tranh của cô ấy sao? Vì vốn dĩ vợ tôi chỉ muốn âm thầm vẽ nó theo sở thích

- Tuyệt tác! Những nét vẽ thướt tha, chứa cả linh hồn, cảm xúc của cô ấy trong đó. Bức tranh  như được sống dậy, như là một cảnh phim tái hiện lại rõ rệt cảm xúc trong con người của cô ấy. Tôi chưa từng xem bức tranh nào tràn đầy cảm xúc như thế cả, rất khó để tả thành lời...

Với sự nhiệt tình của ông, Tống Dương quay sang nhìn Mộc Nhã rồi quay lại nhìn ông cười

- Có lẽ vợ tôi sẽ suy nghĩ thêm về điều này, còn bây giờ chúng tôi muốn tham quan các tác phẩm ở đây

- À được thôi, có thay đổi ý định thì hãy liên hệ với tôi nhé!

Anh nắm tay cô đi vòng quanh khu trưng bày, Mộc Nhã dịu dàng, chìm đắm vào từng bức tranh, cô như thể đang cảm nhận, giao tiếp với chúng bằng chính linh hồn của mình vậy. Rồi chợt cô cất tiếng nói nhỏ

- Em... Chưa từng nghĩ về việc sẽ làm hoạ sĩ

- Chưa bao giờ là muộn để bắt đầu cả! Anh luôn ủng hộ mọi quyết định của em

- Tranh em vẽ có đẹp thật không?

- Tất nhiên rồi, theo con mắt tinh tường của anh thì tranh ở đây chẳng là gì so với em vẽ!

Mộc Nhã bật cười như giải toả hết mọi suy nghĩ trong đầu, cô sà vào lòng ôm lấy anh. Tống Dương cũng dịu dàng vuốt ve lưng cô rồi hôn nhẹ lên trán

- Dù em có lựa chọn thế nào, anh cũng sẽ luôn ở đây ủng hộ, làm chỗ dựa cho em. Có gì khó khăn, cứ nói với anh nhé!

----------

Tối hôm đó, Mộc Nhã đứng bần thần suy nghĩ trước hàng đống bức tranh mà cô xếp ngay ngắn ở trong phòng. Tống Dương thấy lạ liền hỏi

- Có chuyện gì thế? Em đứng đấy làm gì?

- Hừm... Anh nghĩ xem em nên chọn bức nào để đấu giá đây?

- Chậc, bức nào cũng đẹp cả, em chọn bừa một bức đi rồi đi ngủ nào~~ Anh buồn ngủ lắm rồi

- Chờ em chút! Em lấy bức này nha? Hay là bức này? Nhưng rồi lỡ như không ai mua tranh của em thì sao?

Mộc Nhã trưng ra bộ mặt ủ rũ, bĩu môi buồn bã nhìn Tống Dương. Anh thấy thế liền xoa xoa mái tóc rồi tít mắt cười

- Không ai mua thì có anh mua! Anh sẽ là vị khách trung thành của em, được chứ? Hừm để xem, với con mắt của anh thì bức tranh này sẽ được hơn

- Đẹp hơn đúng không? Chậc, nãy giờ em cứ phân vân bức đó mãi. Cảm ơn chồng yêu!!!

Cô vui vẻ nhấc bổng bức tranh lên rồi cứ thế mải miết ngắm nhìn. Tống Dương mệt mỏi khoanh tay thở dài

- Chọn xong rồi, thế giờ đi ngủ được chưa? Anh mệt lắm rồi...

- À ừm, đi ngủ thôi, ngày hôm nay đã quá dài rồi

Mộc Nhã đặt tạm bức tranh sang một góc khác trong phòng rồi dùng lớp vải mỏng che phủ lên để tránh bụi bặm và yên tâm về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net