Chương 1 : Đồng Hồ Cát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Trụ tinh không!

Thứ thần bí nhất cũng là thứ đáng sợ nhất, nắm giữ vô tận hắc ám cùng vật chất tối, không ai biết nó có từ bao giờ, không ai biết nó làm sao mà có, họ chỉ biết khi họ sinh ra thì đã có thứ gọi là "Tinh không", thế hệ này nối tiếp thế hệ kia, mọi thứ như đã được định từ trước...

Nhưng không một ai biết, ngay cả Nữ Oa đại đế vô thượng cường giả hay Phục Hy thiên đế đem chính mình hậu thiên đại đạo lạc ấn vào hư không tuyệt thế thiên tài cũng không biết, Vũ Trụ... thực chất có linh!

" Vũ Trụ thực chất là một khối đặc kết dính được hình thành từ 130 ức năm trước do một vụ nổ trên phạm vi cực rộng, thế là sau đó hình thành tinh cầu,...". Từng lời của lão sư cứ chạy qua chạy lại bên tai của Thiên Hy, nhìn hắn dáng vẻ mệt mỏi ủ rũ nhưng thực chất những kiến thức này hắn đã nhớ nằm lòng khi mới 4 tuổi, hắn từ nhỏ đã đam mê nghiên cứu về Vũ Trụ, hắn cảm thấy Vũ Trụ giống như đang kêu gọi hắn, hắn thực sự cảm thấy rất thân thiết, thân thiết hơn bất cứ thứ gì trên đời, hắn là 1 cô nhi, không ai biết hắn từ đâu tới, chính vì thế hắn được mọi người trong thôn chung tay nuôi dạy cho đến lớn. "Leng keng" tiếng chuông báo hiệu lớp học đã kết thúc, hắn nhanh tay cất sách vở rồi chạy phăng về nhà bởi vì hắn đang thật sự rất gấp!

Nhà ở của hắn chỉ là một gian nhà không thể bình thường hơn trong thôn chưa tới 50 nhân khẩu này, nhưng vì lí do hắn không có cha mẹ nên hắn ở 1 mình phi thường rộng rãi thoải mái. Nhưng hôm nay sắc mặt của hắn lại phi thường khó coi, nếu có tiểu nữ hài trong này thấy mặt hắn, đoán chừng phải bị doạ cho khóc thét đi.

"Thình thịch... Thình thịch...aaaaa đau chết ta a", hắn ôm đầu lăn lộn qua lại trong nhà, đây đã là ngày thứ hai hắn bị như vậy, đầu óc trướng đau đến mức khó có thể chịu nổi, mức độ đau này đoán chừng tráng niên khoẻ nhất thôn cũng không thể chịu đựng nổi 10 khắc, thế nhưng hắn có thể âm thầm chịu đựng tận 2 ngày, phải biết hắn mới chỉ là hài tử 6 tuổi a.

"Chết tiệt, chắc chắn là ta đã trúng bùa chú gì đó của bọn nhóc thôn bên, hừ hừ dám chơi xấu ta, đợi ta trị xong bệnh, có bọn ngươi đẹp mặt", Thiên Hy đã quyết định không âm thầm chịu đựng nữa mà chạy đi nói cho thôn trưởng nghe, thôn trưởng thế nhưng là người tinh thông y thuật nhất ngàn dặm phụ cận, cơ hồ mọi người có bệnh gì đều đầu tiên tìm đến thôn trưởng, hơn nữa thôn trưởng lại là người thương hắn nhất, thường xuyên dạy bảo hắn nhiều điều nhưng hắn ham chơi nên toàn bỏ ngoài tai, đoán chừng thôn trưởng cũng rất đau đầu vụ này đi. Thiên Hy chạy như bay qua nhà thôn trưởng,hắn chạy rất nhanh nhưng trông lại thập phần phong vân khinh đạm, từ nhỏ hắn đã rất khoẻ, một thân man lực bất khả địch đồng lứa, thế nhưng cơ thể hắn lại không có nửa điểm thô kệch mà lại rất thanh tú và vừa vặn tựa như trong tranh đi ra đồng dạng, gương mặt của hắn thì lại vô cùng bình thường, hắn hoàn toàn có thể lẫn vào đám đông một cách nhanh chóng, bất quá Thiên Hy lại cảm thấy gương mặt hắn thực chất không phải của hắn a, cảm giác đó thật khó giải thích, tựa như ai đó đắp nặn ra mặt của hắn đồng dạng chứ không phải hắn chân diện mục.

Rất nhanh hắn đã thấy được một lão nhân mười phần trung khí đang ngồi đọc sách hết sức chuyên chú, "Hẳn lại là sách y thuật đi, nhìn bộ dáng chuyên chú thế này, nhất định là sắp tìm ra được cách đột phá đi, ân , vậy ta ngồi ngoài đợi cũng được" Thiên Hy nghĩ thầm trong bụng, thế nhưng hắn lại rón rén lẻn vào phòng của thôn trưởng. Nằm nhoài trên giường chờ đợi, hắn thế nhưng là vẫn đang bị tra tấn bởi cơn đau đầu a, nhìn từ bên ngoài lại không nhìn ra nửa điểm thống khổ bộ dáng, đây cũng có lẽ là do mất cha mẹ từ nhỏ nên hắn đã tập thành thói quen không lộ ra bất kì chân ngựa nào, cho dù là người trong thôn.

"Tại sao ta lại cảm thấy bầu trời kia thân thiết đến như vậy, tựa như mẫu thân đồng dạng, ân ta nhưng là không có phụ mẫu a, vậy cảm giác này là gì?" Thiên Hy nằm suy nghĩ miên man, hắn thực cảm thấy khó hiểu, cảm giác này đã xuất hiện từ cách đây khá lâu rồi, hắn ban đầu nhưng là không để ý, mãi cho đến hắn tròn 6 tuổi, tức 2 tháng trước, cảm giác này dần dần xuất hiện, ban đầu hắn chỉ đôi khi đứng thờ người ra nhìn bầu trời, nhưng tần suất ngày một dày đặc lên, hắn vô ý thức nắm lấy mặt dây chuyền đeo trên cổ, mặt dây chuyền này hắn không biết từ đâu ra, người dân trong làng cũng không ai biết, chỉ biết từ khi người trong thôn nhặt được hắn thì hắn đã đeo mặt dây chuyền này, mặt dây chuyền chính là một chiếc đồng hồ cát tinh xảo, thế nhưng là lại không có bất cứ hát cát hay bất cứ thứ gì bên trong, tựa như nó chỉ dùng để làm đồ trang trí.

Hắn dần dần thiếp đi, chỉ là hắn không hề hay biết, thậm chí không một ai biết, một hồi thiên địa đại thế đang dần đến, Vũ Trụ chi linh...chuẩn bị thức tỉnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC