Chương 54: Câu dẫn gì đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhìn hắn, nghiêm túc nói một câu thích hắn, mà không phải là loại lừa gạt cười ha ha.

Kỷ Hành cảm thấy yêu cầu này của mình cungc không quá phận nhưng mà Điền Thất lại càng lúc càng sợ hắn…

Hắn có một loại cảm giác uể oải không chỗ muốn cố gắng. Loại cảm giác này, cho dù lúc trải qua trận mưa máu một mất một còn kia, cũng chưa từng có nhưng hiện tại đối mặt với một người như vậy, hắn lại không có cách nào.

Nhớ đến vừa rồi mình dường như lại dọa tiểu biến thái, hoặc là lại tức giận, Kỷ Hành có chút chán nản, muốn đuổi theo ra ngoài nhìn nàng.

Điền Thất chạy thật là nhanh, Kỷ Hành tìm thật lâu mới tìm được nàng. Lúc này bên ngoài đã tối nhá nhem, vầng thái dương đã bị đường chân trời cắn nuốt, chút ánh nắng chiều còn sót lại cũng đã nhạt nhòa, tựa như là son tàn phấn nhạt để qua đêm trên mặt mỹ nhân. Tất cả Tử Cấm thành đắm chìm trong cảnh chiều hôm mênh mông này, như một đầu cự thú nặng nề buồn ngủ.

Kỷ Hành thấy bóng lưng của Điền Thất, định bước nhanh tiến lên nhưng mà hắn phát hiện, theo đuôi Điền Thất không chỉ một mình hắn.

Điền Thất vẫn chưa phát giác người phía sau, nàng vừa đi vừa ở trong lòng oán thầm Kỷ Hành. Chơi đùa bỡn cợt thái giám là vấn đề tác phong sinh hoạt, ăn trộm thì chính là vấn đề nhân phẩm. Hoàng đế này thực là từ trong ra ngoài đều hư hỏng. Nếu như nàng là ngôn quan, nhất định phải viết cái tấu chương vạn lời, mắng Hoàng đế đến mức thân thể không chỗ nào lành lặn.

Đang ở trong đầu tưởng tượng ra hình dạng bực tức lúc bị mắng của Hoàng thượng, thì bất thình lình Điền Thất bị người ta đụng một cái, nàng cho là đi chắn đường ai đó, liền tránh sang một bên, lại không nghĩ đến có một người đi tới cùng nàng sóng vai mà đi, cười nói với Điền Thất: “Ô, Điền công công, là ngươi sao? Thật ngại quá, trời tối quá, ta không thấy rõ đường, không có đụng vào ngươi chứ?”

Điền Thất nhìn, người này là Trúc Thúy ở Yêu Nguyệt cung. Dáng vẻ của Trúc Thúy này không hề mảnh mai như cái tên của nàng ta, mà là trước đột sau cong, giống như là một củ cải bị dị dạng. Bộ ngực nàng ta bởi vì quá lớn, nên lúc đi đường cứ cà tưng cà tưng, Điền Thất nhìn thấy cũng mệt mỏi thay nàng ta cực kỳ.

Từ lần trước cáo trạng Khang Phi với Hoàng thượng, Điền Thất không muốn cùng người ở Yêu Nguyệt cung lui tới quá nhiều. Bởi vậy lần này Trúc Thúy thân thiện tới đáp lời, nàng chỉ nhàn nhạt khách khí hai câu, rồi chậm dần bước chân muốn đợi Trúc Thúy đi trước.

Nhưng bước chân Trúc Thúy cũng chậm dần, cùng nàng tán gẫu.

Điền Thất không biết, hôm nay Trúc Thúy thân mang nhiệm vụ mà tới. Khang Phi muốn cùng Điền Thất xây dựng quan hệ, một kế không thành, lại sinh kế khác. Nếu tiền tài không thể dùng, vậy thì dùng sắc đẹp. Cũng mệt cho nàng ta nghĩ ra loại biện pháp này, chơi chiêu mỹ nhân kế với một tên thái giám. Chẳng qua chuyện này về tình cũng có thể tha thứ, bởi vì sư phụ bảo bối kia của Điền Thất chính là tên háo sắc có tiếng, Điền công công bị vị sư phụ này dạy dỗ bảy năm, tóm lại sẽ dính dấp được chút xíu chứ nhỉ. Khẩu vị của chúng thái giám đều rất nặng, ưa thích thân thể sung mãn, sờ lên càng kích thích càng tốt. Trúc Thúy chính là nữ thần của bọn hắn, Trúc Thúy này vốn có tên nhân tình, năm trước đã chết. Hiện tại Khang Phi phái nàng tới câu dẫn Điền công công. Nói thật, Trúc Thúy cũng có tính toán của mình, đầu tiên Điền công công là tâm phúc ngự tiền, cùng với hắn chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu; tiếp theo, thái giám toàn Hoàng cung cộng lại, cũng không có dáng vẻ xinh đẹp được như Điền công công, người như vậy nàng cảm thấy rất xứng với nàng.

Thế là Trúc Thúy cực kỳ hứng thú tới chấp hành nhiệm vụ nàng ta giao. Nàng thỏa thuê mãn nguyện, muốn tóm Điền công công tới tay, dù sao chụp không tới tay cũng không sao, ở Hoàng cung, trêu chọc thái giám cũng không phạm pháp.

Điền Thất không muốn cùng Trúc Thúy tán gẫu. Nàng cũng không tiếp thu được ý ái muội trong lời nói của Trúc Thúy. Ngay cả nam nhân bày trò với nàng, nàng cũng táp không ra mùi vị, thì huống chi là một ả nữ nhân chẳng đâu vào đâu này.

Nhưng mà Điền Thất càng không phản ứng, Trúc Thúy càng muốn trêu chọc, đột nhiên nàng ta kéo lấy cánh tay của Điền Thất: “Điền công công, ta có một cái bí mật rất lớn muốn nói với ngươi.”

“Ta không muốn nghe.”

“…” Trúc Thúy đành phải bịa chuyện: “Khang phi muốn hại ngươi.”

Cái này nhất định phải nghe. Thế là Điền Thất bị Trúc Thúy kéo đến một chỗ hẻo lánh, làm ra tư thế chăm chú lắng nghe.

Nhưng mà Trúc Thúy không hề cùng Điền Thất nói bí mật gì, mà là ưỡn ngực như có như không chà sát vào cánh tay Điền Thất, cười nói: “Điền công công, ngươi cảm thấy ta như thế nào?”

Điền Thất bị bộ ngực lớn kia ủi hai cái, trốn lại trốn không được, thế là nhìn hai đống núi kia, nhíu mày nói: “Chỗ đó của ngươi rất lớn.”

Quá ghê gớm! Điền công công đột nhiên dâng trào lên, Trúc Thúy lại cảm thấy ngại ngùng, giấu mặt cười duyên.

“Ngươi đi đường không thấy mệt sao?” Điền Thất rất hiếu kỳ vấn đề này. Ngực của nàng so với Trúc Thúy nhỏ hơn ít nhất hai vòng, mà mỗi ngày còn muốn mệt chết.

“Điền công công…” Trúc Thúy vừa muốn mời mọc Điền công công thử xúc cảm một lần, nào ngờ thình lình nghe đến một tiếng quát chói tai: “To gan!”

Hai người đều giật nảy mình, từ sau núi giả đi ra, thấy Hoàng thượng đứng ở ven đường, vội vàng quỳ xuống. Sắc trời càng thêm hôn ám, biểu tình của Hoàng thượng nhìn không rõ lắm nhưng Điền Thất liền cảm thấy sắc mặt hiện tại của hắn nhất định rất là hung ác.

“Người tới.” Kỷ Hành kêu lớn, lập tức có thái giám ở gần đó chạy tới cúi đầu chờ sai bảo.

“Kéo tên nô tài hạ lưu vô sỉ dâm loạn hậu cung này xuống, đánh chết.”

Hạ lưu vô sỉ dâm loạn hậu cung gì đó, Điền Thất nghe được cái hiểu cái không nhưng mà “đánh chết” thì tuyệt đối nghe hiểu. Nàng lập tức có chút không rõ, cứ như vậy chẳng rõ ra sao mà chết?

Mấy tên tiểu thái giám vội vàng chạy tới đè hai người lại, Điền Thất đã không thể nghe được tiếng tim đập của mình. Nhưng mà vào lúc này, dị biến nổi lên, Kỷ Hành quăng một khối ngọc mát thấm hương đang nắm trong tay ra ngoài, đập vào một tên thái giám bên cạnh Điền Thất: “Ai nói muốn bắt hắn!”

Một người còn lại cũng liền vội buông Điền Thất ra, mấy người cùng nhau kéo Trúc Thúy nhanh chóng rời đi. Hiện giờ Trúc Thúy đã bị dọa ngốc, ngay cả cầu xin tha thứ cũng quên mất, cứ như vậy sững sờ mở to con ngươi bị kéo xuống.

Điền Thất tuy là tránh được một kiếp nhưng toàn thân cũng bủn rủn.

Kỷ Hành kêu người khác lui ra, hắn đi đến trước mặt Điền Thất, cúi đầu nhìn nàng, tiếng nói mềm nhẹ giống như là gió thổi qua liền có thể tan biến: “ Khiến ngươi bị dọa sao?”

Điền Thất: “…” Ngươi nên hỏi là dọa chết ta hả…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net