Chương 10: Chủ nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khá lâu có vẻ như đang đánh giá góc độ trung thực trong câu nói ấy.

- Em nói là “Không phải không thích mà chỉ là chưa quen” có ý gì?

Thôi xong rồi, trả lời thế nào đây? Tôi bối rối liếc nhìn anh rồi hối hận quay đi khi thấy anh đang nhìn tôi chằm chằm.

- Thì…ý là…thế đấy – Tôi lắp bắp.

Cứ như vớ được thứ gì đó, anh bắt đầu diễn xuôi lời nói của tôi:

- Ý em là không phải em không thích anh ở gần em mà chỉ là em chưa quen với việc đó? Em cần thời gian phải không?

Tôi nhắm chặt mắt, hình như đấy chính là suy nghĩ của tôi đấy. Tôi nghe thấy anh khẽ cười, anh nâng cằm tôi lên và nói:

- Mở mắt ra.

Tôi không nghe lời. Mở mắt ra thì làm sao dám nhìn anh.

- Hoặc là anh sẽ làm theo cách của mình – Thế rồi anh cúi xuống, hôn tôi.

Tôi choàng mở mắt, ngay lập tức chạm vào ánh mắt tinh quái của anh.

- Anh sẽ cho em thời gian thích nghi và và trong thời gian đó anh sẽ trực tiếp giúp em.

Trực tiếp? Tôi không hiểu nó có ý nghĩa gì nhưng anh nói “Thích nghi” cứ như tôi là động vật không bằng.

- Em đã hiểu chưa?

Tôi suy nghĩ rồi lắc đầu. Anh cười khổ:

- Sao mà ngốc thế?

Anh vòng tay ôm tôi và thở dài:

- Có lẽ em không thể hiểu được. Em đói không? 11h trưa rồi đấy.

Tôi lơ đãng suy nghĩ rồi chợt cảm thấy hụt hẫng khi anh nói thế. Vậy là tôi phải về rồi à? Tôi thực sự rất thích cái khung cảnh ấm áp thế này và hơn nữa là…

Tôi mang theo chút bâng khuâng rời khỏi anh, có vẻ như anh cũng không hiểu tôi đang có hành động gì nên chỉ im lặng đi theo tôi đến chiếc xe. Tôi nhanh chóng trèo lên xe và chật vật với dây an toàn.

Anh đứng bên ngoài nghiêng đầu nhìn tôi.

- Em làm gì thế?

- Đi về – Tôi nói một cách hiển nhiên.

- Em không muốn chơi nữa à?

Thật là, giờ đến lượt tôi khó hiểu.

- Anh hỏi em có đói không còn gì?

Anh lắc đầu cười khổ sở rồi kéo tôi xuống xe. Anh nói:

- Nói em ngốc có sai đâu. Anh mang đồ ăn theo mà.

Tôi sững sờ một lúc nhìn anh mở cửa phía sau và lôi ra một chiếc hộp rất to. Không ngò Trần Nam Thiên lại cẩn thận đến thế. Ồ, tự dưng thấy vui quá.

Tôi chạy theo anh đến một gốc cây cổ thụ rất to. Anh dải một chiếc khăn lên mặt đất và chúng tôi cùng ngồi xuống. Chiếc khăn khá nhỏ nên tôi phải ngồi sát vào anh. Chẳng cần anh mời, tôi tự động mở thức ăn ra và sướng ngất lên khi thấy cơm hộp Hàn Quốc.

Tôi cười khúc khích cầm một hộp cơm và đưa cho anh hộp còn lại. Tâm trạng của tôi vui khiến tất cả phải vui theo tôi.

Ăn xong, chúng tôi ngồi im lặng ngắm cảnh. Mặt trời rực rỡ vươn mình lên cao tỏa ánh nắng ấm áp. Thỉnh thoảng, vài cơn gió se se lạnh thổi ngang qua khiến tôi co người.

Anh ngả người vào thân cây, tay phải đặt hờ trên vai tôi còn tay trái dịu dàng vuốt từng sợi tóc bị gió thổi bay của tôi.

Anh bỗng hỏi tôi, giọng nói như đang hồi tưởng về quá khứ:

- Em có nhớ chúng ta gặp nhau lần đầu tiên khi nào không?

Tôi cau mày suy nghĩ:

- Từ khi em học lớp 10.

Anh thở dài:

- Không phải, anh nói điều đó rồi mà.

- Vậy là khi em học lớp 11.

Anh gõ vào trán tôi:

- Đã ngốc nghếch lại còn đãng trí.

Tôi nhăn nhó ngồi im lặng. Anh cũng chẳng nói gì thêm, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Bàn tay anh êm dịu như những lời ru ngọt ngào kéo tôi vào giấc ngủ. Mắt tôi trở nên nặng trĩu, tôi khép chúng lại một cách mơ hồ. Bên tai vang vọng tiếng gió rì rầm, tôi gục vào người anh và để cho giấc ngủ kéo đi.

Chiều. Tôi đột ngột thức giấc, hai mắt nheo lại nhìn mắt trời, nắng đã yếu hơn rất nhiều. Tôi mệt mỏi lúc lắc cái đầu cho tỉnh táo.

Bên cạnh, anh thì thầm vào tai tôi:

- Em muốn ngủ nữa không?

Tôi lắc đầu, hai mắt vẫn lờ đờ:

- Bây giờ là mấy giờ?

Anh đưa tay lên xe đồng hồ và đáp:

- Hơn 3 giờ.

Tôi vội vã kêu lên rồi đẩy anh đứng dậy:

- Chết rồi, em phải về nhà trước 5 giờ.

- Đừng lo, không muộn đâu – Anh chấn tĩnh

Mặc kệ, tôi vẫn nháo nhào thúc giục anh, vội vội vàng vàng thu dọn mọi thứ rồi trèo lên xe.

Cuối cùng xe cũng lăn bánh, tôi lại phải khổ sở chịu đựng con đường của địa ngục. Nhiều lúc xe nghiêng, tôi suýt đập đầu vào cửa kính, có lẽ đó là cái giá phải trả cho việc đi xe của hot boy.

Tôi về nhà đúng lúc 5 giờ chiều. Trong khi tháo dây an toàn cho tôi ( tôi hoàn toàn có thể tự làm được việc này) anh khẽ hỏi:

- Ngày mai anh đưa em đi học được không?

- Ngày mai? – Tôi thẫn thờ lặp lại.

Anh chậm rãi giải thích:

- Anh đã hứa là sẽ trực tiếp giúp em thích nghi mà.

( Đôi lời tác giả: Thứ nhất, mong các bạn thứ lỗi cho sự chậm trễ này, tác giả post truyện muộn vì vài lí do riêng. Thứ hai, lời giải thích duy nhất cho những hành động không kiểm soát của Phan Ngọc Thư sẽ nằm trong chương 17, mong mọi người đón đọc. Thứ ba, Phan Ngọc Thư chính thức bị Anh Trần Nam Thiên tóm từ đây. Cảm ơn các bạn vì đã đồng hành cùng Bé Sôcôla cho tới tận thời gian này. Chân thành cảm ơn!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net