Chương II. Tâm Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

     "Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, rải đều trên những tán lá. Giữa bầu trời mùa hạ, tôi lại nhớ những kỉ niệm về em"

                ------------------✿✿✿------------------

     - Uây! Hôm nay nắng đẹp nhờ, hay tao với mày xách xe lượn vài vòng đi, sẵn ghé quán ốc bà 7 làm vài cốc luôn.

     Tôi bảo với thằng Thịnh đứa cùng phòng trọ với tôi. Cả 2 đứa ở với nhau tận 3 năm rồi đấy, từ cái hồi tôi là thằng trai quê chập chững lên Sài Gòn thì va phải thằng của nợ này. Trời xui đất khiến kiểu gì nó dính tôi như sam vậy. Nói vậy thôi chứ nó tốt cực, được thêm cái nói lắm vailoz. Ngày nào tôi không chửi nó chắc nó ăn cơm không ngon hay sao ấy.

Tôi gọi nó trong vô vọng:

     - Ê nghe tao nói gì không thằng kia? Bị điếc hả mày?

Mọe! Nó đeo cái tai nghe to đùng thế  kia thì bố tôi có 10 cái miệng kiu nó cũng không nghe nữa. Sau những lần tiếng tôi vang rừng núi, tôi cũng phải lết cái thân "ngàn vàng" của tôi xuống gác để cho thằng mặt nồi này một trận. Xuống dưới gác, tôi tiến lại gần sát bên nó.

Tôi gằn giọng hỏi:

     - Ê thằng cờ hó! Nãy giờ mày nghe tao nói cái gì không hả? Làm cái quần gì dưới này mà chăm chú thế cưng?

Nó nhìn tôi, nhếch mép nói:

     - Tao mới tìm được cái này hay cực, xem không?

     - Không xem thì hơi phí đấy chú em.

Nghe nó nói thế tôi cũng tò mò:

     - Đâu cái gì hay đâu? Đưa tao xem coi! Cái gì mà khiến bạn yêu của mình say đắm vậy. Nhanh cái tay lên!

Quả không lệch phát nào! Nó đứa hình idol Nhật cho tôi xem. Tôi nhìn thì thấy quen thôi chứ không nhớ rõ tên nữa (đầu óc lú lẫn, dấu hiệu tuổi già).

Vẻ mặt nó khoái chí bảo:

     - Thấy sao cưng, cho anh mày cái nhận xét nào!? Ngực, mông cũng thuộc hàng chất lượng đấy, không đùa được!

"Nhìn mặt tao có giống đùa không, mày thấy được cái lạnh mùa đông".

Xem thì cũng thấy thích thích thật, tôi coi cho vui thôi chứ ham hố gì ba cái này. Tôi dửng dưng trả lời nó:

     - Ừ, ngon đấy! Mà xem mấy cái này hại thận lắm, mày xem một mình đi chứ tháng này tao ăn chay, tích đức cho con cháu đời sau.

     Nghe vừa dứt câu nó vừa cười ha hả vừa vỗ mông tôi như được mùa - Mày cũng ăn chay à? Mày đừng hài hước vậy được không!? (Sống chó zl, đeos biết sao thân luôn)

     - Thế xíu có chở bố mày đi ăn ốc không thì bảo? Không đi thì tao đi một mình, tự nấu cơm ăn đi nha! Tối tao về!

Đáp lại tôi bằng một giọng dễ thương, nó nịnh tôi:

     - Thôi! Bận chạy deadline rồi không đi đâu. Anh Hoa nào về nhớ mua đồ ăn cho em nha! À mà mua thêm mấy chai coca với mấy bịch snack để tối em còn làm đồ án nữa. Mãi yêu!!!

Nghe phát gớm chưa, không đi cho nhịn chứ ở đấy mà "mãi yêu!" Nói vậy thôi, chứ nó không đi lòng tôi đau như cắt, nước mắt chảy ngược, một chút chết trong tim luôn nhưng kệ bà nó, tối mua đồ ăn về 2 đứa ăn luôn chứ tôi biết nó deos nấu cơm đâu. Đẹp trai sáng sủa mà lười...

*Ngủ 1 tí thì tôi chuẩn bị ra khỏi nhà*

     Tôi lấy chiếc áo khoác bạc màu cất trong tủ, điểm xuyết thêm đôi dép gấu, bên trong mặc một chiếc áo phông màu đen, quần short. Dắt con wave trắng của thằng Thịnh, chạy một mạch tầm 15' thfi tới ngã ba nơi tôi thường ghé. Quán phở của cô 3 nằm ngay cuối đường Lê Văn Sỹ, hầu như sáng chủ nhật nào tôi cũng đến ăn ở chỗ này, riết chủ quán biết số nhà luôn.

     Bánh phở ở đây thuộc cỡ vừa, Quán nấu kiểu miền nam nên nước dùng hoàn toàn ngọt từ xương chứ không hề dùng đến bột ngọt nên vị vô cùng đậm đà luôn á. Thịt ở đây thái vừa ăn, kiểu không to quá với ăn không bị nặng mùi của thịt bò nữa. Ăn kèm với tí chanh, tí ớt, tí tương thêm đĩa rau các kiểu nữa thì phải gọi là ối giồi ôi luôn! Nhức cái nách! Rau ở đây sạch mà ăn dai giòn sột sột luôn. Một tô bình thường giao động 35k - 45k tùy loại nha, còn cỡ tôi thì tôi gọi 1 tô đặc biệt 80k thêm thịt nữa, ăn như hạm vậy! (Nói vậy chứ không có quảng cáo đâu nhe).

Sau khi làm bát phở no căng bụng thì tôi đánh xe lượn qua quán chè cùng đường, giờ cũng gần 4h chiều rồi. Bầu trời chuyển sang màu vàng cháy, tôi vẫn cảm nhận được cái nóng oi ả của tiết trời mùa hạ, cùng dòng xe tấp nập nối đuôi nhau thành từng hàng dài, nô nức người người qua lại về cho kịp giờ cơm chiều. Kẹt xe giờ cao điểm chẳng ai ở Sài Gòn mà chưa trải qua cả, nó là chuyện bình thường như cơm bữa luôn ấy.

     "Giữa thành phố nhộn nhịp, xô bồ lòng tôi bổng dưng thấy mình lạc lõng, cô độc"

     Tôi đang luôn tự hỏi sao sống giữa thành phố tấp nập này mà vẫn cảm thấy cô đơn. Phải chăng, càng ồn ào, người ta càng cô đơn, càng đông đúc chung quanh ta càng đơn độc. Bởi có những tâm hồn không ai chạm thấu được,những góc khuất không thể chia sẽ. Phải chăng vì càng lớn con người ta không còn phù hợp sống nơi thành phố ồn ào, nhộn nhịp. Vì lẽ đó mà bản thân càng sợ ồn ào quanh mình. Thu mình vào một góc, cất kín tâm tư của mình vào một thế giới riêng. Như em vậy, tôi giữ em nguyên vẹn trong lòng tôi, tôi nhớ em!

     Ngẩn mặt lên bầu trời, liệu các tinh tú trên cao ấy có nghe được nỗi lòng của tôi không? Có mang em về bên tôi thêm 1 lần nữa!? Tôi nhớ em, một nỗi nhớ quằn quại đến cay độc, tôi nhớ cái dáng vẻ quen thuộc của em khi quấn lấy tôi, nhớ nụ cười của em, mùi hương của mái tóc, sao tôi quên được người con gái ấy chứ. Giọng em vẫn còn âm vang trong đầu tôi, mỗi khi nhìn ai đó có dáng lưng giống em tim tôi lại đập loạn hết cả lên, tôi mong người tôi thấy đó là em. Những lời ấp ủ trong lòng tôi còn chưa thổ lộ được với em, tôi biết phải làm sao đây.

     "Quá khứ là cái bao lớn chứa muộn phiền và vui vẻ, chỉ nên mang theo nhưng đừng mở ra. Nhưng việc cố chấp giữ một thứ không thuộc về mình, liệu có kết quả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net