11. [A] Gia đình Ngô Tà có phải rất có tiền không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 叁良
Nguồn bài viết: Zhihu

• Nguồn bài dịch: Facebook/Yêu Ngô Tà đến 500 triệu năm - 天真无邪

Có tiền, đương nhiên có tiền, từ khi Ngô Tà còn nhỏ đã có.

Trong《 Đại Kết Cục》có một đoạn:

【Trước kia loại nhôm này dùng để làm đồng xu nhôm, để nó lên trên đường sắt được đoàn tàu cán thành lá nhôm, sau đó có thể gấp thành nhiều vật nhỏ khác nhau. Lúc còn nhỏ khi cha tôi dẫn tôi đi xem xe lửa thường xuyên làm cho tôi mấy cái. Chỉ có điều lúc đó đồng xu nhôm còn đáng giá, loại tiêu khiển này cũng chỉ có những gia đình tương đối giàu có mới chơi.
- trích chương 32《Đại kết cục (thượng)》】

Khi còn nhỏ Ngô Tà đã lấy đồng xu nhôm "đáng giá" ép thành lá nhôm để chơi. Đồ chơi đắt tiền như vậy mà cha hắn lại "thường xuyên" cho hắn.

Năm đó Ngô Lão Cẩu ở Trường Sa, nói thế nào cũng là một chi trong Lão Cửu Môn, đứng hàng thứ năm. Bình Tam Môn là "tặc", Thượng Tam Môn là "quan", Hạ Tam Môn là "thương", Bình Tam Môn hoàn toàn kiếm cơm bằng tay nghề, trên dưới chết đói cũng không tới lượt Bình Tam Môn chết đói.

Khi Ngô Lão Cẩu ở Trường Sa, dựa vào danh tiếng trên giang hồ cùng với bản lĩnh tham huyệt định vị, tích lũy gia nghiệp không ít.

【Tôi lại nhớ tới ngày trước hồi còn ở nhà ông nội có hai cái nắm cửa, là đầu hai con sư tử ngậm vòng bằng vàng đời nhà Tống, vòng gõ của nó và khác với vòng của những cái nắm cửa khác. Vòng được điêu khắc bằng ngọc, hơn nữa còn có hai lớp, lớp ngoài khắc một kiểu, trong vòng ngọc còn có một vòng ngọc nữa, vòng bên trong được chạm khắc hình tròn.

Người trong nghề nhìn nắm cửa này là biết nó vô giá như thế nào, nếu đem đi so với toàn bộ ngôi nhà thì dễ còn giá trị hơn gấp mấy lần, đó là do ông nội tôi đặc biệt thiết kế, nó cho người khác biết gia thế của chủ nhà này: các người xem, đồ quý giá như vậy mà ta lại đem ra làm cái gõ cửa, không lo người ăn trộm cũng chẳng sợ người phá hỏng, vậy chứng minh nhà này khẳng định còn nhiều đồ giá trị hơn, ngay cả bằng hữu thấy cái nắm cửa như vậy cũng chẳng dám bước vào. Lối sống người Trung Quốc xưa nay vẫn là coi trọng cái mặt tiền là như vậy.
- trích chương 3《Cung Lung Thạch Ảnh》】

Đồ vật quý giá như vậy mà Ngô gia trực tiếp bưng để bên ngoài còn không sợ bị trộm, đây là giàu đến cỡ nào?

Thập niên 80, Ngô gia vì che giấu thi thể do đội khảo cổ đem tới mà Ngô Lão Cẩu đã thuê một khu vực lớn ở Hàng Châu. Toàn bộ khu vực không người ở này đều được thanh toán đầy đủ suốt mười chín năm.

Đối với một kế hoạch khổng lồ như thế, nếu như Ngô gia không có đủ tài phú cùng năng lực thì căn bản không làm nổi.

【Dựa vào các chương cuối《 Đại Kết Cục (hạ)》】

Cho dù sau này Lão Cửu Môn xuống dốc, chỉ riêng việc kinh doanh của Ngô Tam Tỉnh ở Trường Sa đã ngầm thao túng hết thảy. Lúc ấy hoạt động liên quan mua bán cổ vật, đổ đấu, mò vàng,... đều phải thông qua Ngô Tam Tỉnh.

Ngô Nhị Bạch tuy rằng nửa chân trong nửa chân ngoài đối với nghề nghiệp của gia tộc nhưng vẫn có tiếng nói trên giang hồ. Hắn so với Ngô Tam Tỉnh càng khó chọc hơn. Sở dĩ hắn khống chế thế lực là vì muốn sản nghiệp của Ngô gia "sạch sẽ" hơn so với những gì Ngô Tam Tỉnh đang làm. Như vậy khi có tình huống khẩn cấp sẽ càng dễ dàng ra mặt, có thể nói Ngô Nhị Bạch là hậu thuẫn của toàn bộ Ngô gia.

Mà Ngô Nhất Cùng, chính là cha Ngô Tà. Tuy rằng ông không nhúng tay vào việc kinh doanh của Ngô gia nhưng bản thân là một kỹ sư cao cấp dựa vào kỹ thuật để kiếm cơm, còn vợ là tiểu thư khuê cát, con gái một quan lại địa phương trong vùng Hàng Châu.

Ngô Tà sinh ra trong bối cảnh ấy, là độc đinh của toàn bộ Ngô gia. Khi còn nhỏ hắn nghe ông nội kể chuyện xưa, được chú Hai chú Ba còn thường xuyên dẫn đi chơi. Tết đến còn được chú Ba mang theo đi xã giao, cho nên mới phát sinh sự việc khi nhỏ gặp gỡ Vương Bát Khâu, nhận được bao lì xì của người ta.

Sau này Ngô Tà lớn lên học khoa kiến trúc đại học Chiết Giang, sau khi tốt nghiệp mở một cửa hàng đồ cổ. Mà cửa hàng này là sản nghiệp của gia tộc. Lúc ấy mọi người trong nghề, ai thấy Ngô Tà không kêu một tiếng "Tiểu Tam Gia"?

Ngô Tà thậm chí còn có ngoại hiệu Ngô gia Tiểu Thái Gia.

【Hoắc Tiên Cô gọi ở chương 5《Cung Lung Thạch Ảnh》nhưng mình thấy nó giống cà khịa thì đúng hơn.】

Sau các chuyến đổ đấu, Ngô Tà cho tôi cảm giác sự tự do của giàu có, tiền ở trong mắt hắn chỉ là công cụ, chỉ cần việc có thể dùng tiền để xử lý thì liền dùng tiền, không một chút đau lòng.

Hắn ở Thất Tinh Lỗ Vương Cung chi tiền mua trang bị có từng tiếc. Nhưng về sau khi chui vào mê cục không bao giờ tiếc tiền nữa.

Ngô Tà đối với tiền không có khái niệm, tiền không phải thứ hắn theo đuổi. Hắn có thể vì muốn biết chân tướng mà trả giá hết thảy, đừng nói là tiền, cả mạng hắn cũng đánh cược.

Thực lực kinh tế của Ngô gia thể hiện rõ qua bản chất "phá của" của Ngô Tà. Con cái gia đình bình thường không ai dám làm ầm ĩ như hắn.

【Đối với mình thật ra không phải Ngô Tà không tiếc tiền, mà là lúc đó tiền đối với ảnh không quan trọng bằng những việc anh ấy đang làm, cũng giống như người khác thôi, trên đời này có "đáng" và "không đáng", chỉ cần cảm thấy đáng thì cái gì cũng được.】

Facebook/wuxiedehua


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net