30. [B] Viết lại cuộc đời khác của Ngô Tà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Tác giả: 三两清酒一盏茶

• Nguồn bài viết: QQ
• Nguồn bài dịch: Facebook/Yêu Ngô Tà đến 500 triệu năm - 天真无邪

0 tuổi: Anh sinh ra, là một bé trai. Ông nội đặt cho anh tên Ngô Tà, lấy tên đồng âm, hy vọng anh ngây thơ, sạch sẽ.

1 tuổi: Anh rất khoẻ mạnh, cha mẹ người thân đều yêu thương.

2 tuổi: Anh luôn quấn lấy chú Ba kể chuyện cũ, câu chuyện của chú thật ly kỳ, anh cảm thấy vận mệnh sau này của mình nhất định sẽ thấy rất nhiều kỳ cảnh thế gian, có những câu chuyện cùng với những người bạn thần kỳ nhất.

3 tuổi: Anh đi nhà trẻ, rất gần Tây Hồ.

4 tuổi: Anh học thư pháp, luyện sấu kim thể.

5 tuổi: Anh quen biết một bé gái, gọi là Tiểu Hoa.

6 tuổi: Mùa hè trước khi học tiểu học, chú Ba trông nom anh một thời gian. Lúc đó có người kêu chú xuống đất, chú không có cách nào trông chừng anh nên bèn dùng dây thừng buộc anh ở ven đường phơi nắng, phơi đến nỗi suýt chút nữa cảm nắng. Sau khi chú quay về thì mua vài que kem hối lộ anh, khi đó anh còn nhỏ không hiểu chuyện, không hề đem chuyện này nói ra.

8 tuổi: Trong nhà dường như xảy ra chuyện lớn gì đó, cha anh cãi nhau một trận với ông nội, sau đó đột nhiên quyết định dẫn anh đi núi Trường Bạch du lịch. Đó là lần đầu tiên anh được trông thấy tuyết Trường Bạch trắng xoá.

12 tuổi: Anh lên sơ trung, bởi vì diện mạo lớn lên rất khá, được rất nhiều bạn nữ yêu thích.

15 tuổi: Anh không ngừng cố gắng, đỗ vào một trường cao trung trọng điểm.

16 tuổi: Anh lựa chọn khoa học tự nhiên.

18 tuổi: Anh thi đậu ngành Kiến Trúc, Đại học Chiết Giang, mở tiệc chúc mừng ở Lâu Ngoại Lâu.

21 tuổi: Anh chuẩn bị thi cử, ở thư viện ôn tập đến khuya.

22 tuổi: Anh tốt nghiệp, tiếp nhận cửa hàng đồ cổ, ngồi ở trong tiệm liếc mắt một cái có thể nhìn thấy Tây Hồ.

25 tuổi: Anh khép lại bút ký của ông nội, sau đó đóng cửa cửa hàng cùng bạn bè đi ăn cơm. Ở trên đường Cô Sơn gặp thoáng qua Kim Vạn Đường, đương nhiên không nghe được câu "Chỗ cậu nhận bản dập không?" khiến bánh răng mọi chuyện chuyển động.

26 tuổi: Hôm đó anh không khoẻ đi ngủ sớm, bỏ lỡ tin nhắn của chú Ba "Chín giờ kê nhãn hoàng sa", " Có Long Tích Bối, đến mau". Từ đó, vận mệnh hoàn toàn thay đổi.

27 tuổi: Anh tựa hồ như bị điều gì đó thôi thúc, lại đi núi Trường Bạch.

28 tuổi: Anh biết bé gái năm xưa thì ra là con trai, hiện tại đã là đương gia Giải gia.

29 tuổi: Anh bị người nhà thúc giục kết hôn, vì tránh phiền toái liền đóng cửa hàng đi Tây Tạng giải sầu nửa năm.

35 tuổi: Anh nghe chú Ba kể rằng có một thủ hạ đắc lực vừa về quê cưới vợ, không biết vì sao, rõ ràng là người không quen biết nhưng khi anh nghe được tên của hắn đột nhiên như trút được gánh nặng.

38 tuổi: Anh lại đi Trường Bạch du lịch. Tháng tám năm nay có rất nhiều du khách, anh ở Nhị Đạo Bạch Hà ở vài ngày sau đó lại về Hàng Châu.

45 tuổi: Anh không vợ con, sống tự do tự tại.

55 tuổi: Anh giao cửa hàng cho Vương Minh quản lý, tới thôn Vũ ở Phúc Kiến bắt đầu dưỡng lão.

65 tuổi: Anh gặp lại Giải Vũ Thần, anh ấy nói rất hâm mộ anh.

75 tuổi: Anh nghe người qua đường kể có một người rất nổi danh tên Bàn Tử gặp sự cố dưới đấu. Ngày đó anh ngồi trong viện, run rẩy mà hút hết nửa hộp Hoàng Hạc Lâu.

85 tuổi: Anh sống thọ và mất tại nhà.

Cả đời này, anh theo như lời ông nội, sạch sẽ, xứng với hai chữ "vô tà".

Cả đời này, anh không có duyên cùng đồng bọn hát vang bên vách đá, tụng kinh trên núi tuyết, uống rượu trên sa mạc, ngắm trăng trên biển lớn, nhưng an ổn vô ưu trải qua 85 năm yên bình.

Anh chân chân chính chính là người ngoài cuộc.

Nếu như đời người có thể bắt đầu lại. Anh có chọn một ngày năm 26 tuổi, ở Ngô Sơn Cư đọc bút ký của ông nội, chờ người kia tới hỏi: "Chỗ cậu có nhận bản dập không?"

_____________

Lời của người dịch:

Khi đọc tiêu đề bài này, mình đã nghĩ, nếu cuộc đời anh ấy có thể bắt đầu lại thì thế nào.

Khi đọc tới mốc 85 tuổi, điều đầu tiên mình cảm thấy là trong cuộc đời "trùng khởi" này— anh ấy rất cô đơn.

Khi đọc tới dòng cuối cùng, mình nhớ lại mọi thứ, cảm giác đã tự có câu trả lời.

"Nhưng trong nửa đời trước ngu ngốc của mình, tôi đã sống vô cùng đặc sắc, tôi nhìn thấy vô số kỳ cảnh thế gian, tôi có những người bạn thần kỳ nhất, đặc biệt nhất trên thế giới, chúng tôi hát vang bên vách đá, tụng kinh trên núi tuyết, uống rượu trên sa mạc, ngắm trăng trên biển lớn."

"Có lẽ tôi không tin kiếp sau. Hơn nữa, kiếp sau chẳng có ý nghĩa gì với tôi. Tôi sẽ không có cuộc đời nào kinh tâm động phách hơn kiếp này nữa."

"Bây giờ làm kiến trúc sư cũng không muộn, nếu hồi ấy làm, thì sẽ bỏ lỡ các anh."

Facebook/wuxiedehua


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net