61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chứng đúng là rất giống, kêu gọi đại phu tới.

Thương Tế Nhụy tính khí vốn nóng nảy, nhìn tình hình đều đã sốt ruột muốn chết, rẽ đám người ra liền cõng Lê bá lên trên lưng: "Đại phu phải chờ tới khi nào! Tôi cõng ông ấy chạy!"

Mọi người kêu lên một tiếng, kéo Lê bá từ trên lưng y xuống: "Ông chủ Thương không nên làm bừa! Cái bệnh này là tuyệt đối không được lắc lư!"

Thương Tế Nhụy sốt ruột đến độ đi đi lại lại, vòng quanh Lê bá không ngừng, một mực đấm bình bịch vào trong lòng bàn tay, chẳng khác nào một cái súng bắn pháo đang bốc lửa, ai cũng không có can đảm đến gần y, sợ đụng một cái liền bị y nổ bay người, hoặc là y bị chính mình nổ bay. Một ngày bằng một năm cuối cùng cũng chờ được đại phu, bắt mạch khám thật đúng là trúng gió. Hầu Ngọc Khôi chết chính vì không tin Tây y, cho nên ở Hầu trạch, Trung y đều không dám độc quyền. Đại đồ đệ Hầu Ngọc Khôi làm chủ, lập tức lại mời một vị thầy thuốc Anh quốc tới tiêm. Loại bệnh cấp này không thể nào một kim liền thấy hiệu quả, mang đi bệnh viện trị liệu mấy ngày, lượm được cái mạng trở lại, nhưng sau khi tỉnh lại nửa người từ đây liền không lanh lẹ nữa, chứ đừng nói là không thể kéo được đàn nữa, ăn uống đái ỉa cũng cần người hầu hạ. Hỏi ông có giao tình gì cùng Hầu Ngọc Khôi, nhà còn người nào, Lê bá chớp chớp đôi mắt mờ, mở miệng, một dòng nước dãi từ khóe miệng chảy xuống, không nói nổi lời trọn vẹn nữa.

Điều này khiến Thương Tế Nhụy đau lòng đến mức nào! Sắp xếp tang sự cho Hầu Ngọc Khôi đã quá mệt mỏi, bây giờ còn phải thường thường chạy đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe Lê bá. Thật ra thì có Tiểu Lai ở lại trong bệnh viện chăm sóc cũng không cần Thương Tế Nhụy vụng về giúp gì. Thương Tế Nhụy chính là chưa từ bỏ ý định, mỗi ngày đều muốn nhìn xem Lê bá có thể cử động lại hay không. Trình Phượng Đài xung phong nhận việc làm tài xế cho y, lui tới giữ Hầu trạch cùng bệnh viện đưa đón y, mới có ba bốn ngày, trơ mắt nhìn Thương Tế Nhụy héo hon gầy mòn, hai con mắt đằng đằng sát khí. Những đào kép không thức thời kia trong Thủy Vân lâu lúc này nếu như còn muốn gây ra chút tai nạn chó má xúi quẩy gì phiền đến y, y cũng không để ý ai đúng ai sai, nhất loạt gầm thét một trận mắng lại người ta. Ngày này Thủy Vân lâu lại phát sinh tranh chấp vì sắp thứ tự hát hí, Thương Tế Nhụy tính tình nóng nảy phát tác, vén tay áo gần như muốn đánh người, đuổi sư tỷ tới tố cáo mấy bước hù dọa chạy mất.

Ngồi ở trong xe, Trình Phượng Đài cười nói: "Ông chủ Thương, không bằng tôi đưa ra chủ ý cho em?"

Thương Tế Nhụy há mồm liền ngắt lời hắn, gầm một tiếng: "Cần anh lắm mồm à! Lái xe của anh cho cẩn thận đi! Phiền chết!"

Trình Phượng Đài coi thường nhìn y một cái, cũng không nhiều lời, trong đầu nghĩ cái tên như vậy mà còn bị đồn đoán là bán thân nương dựa quyền quý, nay người này mai người kia. Sau khi sống chung một thời gian, cái tính khí chó dại này bại lộ ra, ai chịu nổi? Ai lại bỏ tiền ra mua một ông lớn về để chịu bực bội chứ. Dù là Trình Phượng Đài một mảnh chân tình, thỉnh thoảng lại bị chặn họng một câu như vậy, cũng cảm thấy cục tức này rất khó tiêu.

Hai người an tĩnh một đường. Thương Tế Nhụy mỗi lần hung dữ xong với Trình Phượng Đài, trong lòng cũng thoáng có chút bất an cùng hối hận, nhưng mà mỗi lần ở trước mặt Trình Phượng Đài lại đặc biệt không nhịn được hỏa khí. Dĩ nhiên có hối tiếc như thế nào đi nữa, y cũng sẽ không chủ động cúi đầu, cứng đầu cứng cổ đến bệnh viện xuống xe, dùng sức dập mạnh cửa xe, cũng không quay đầu lại.

Trình Phượng Đài gọi y lại, ngoắc ngoắc tay với y.

Thương Tế Nhụy mặt lạnh đi tới, cho là hắn muốn dỗ y: "Làm gì?"

Trình Phượng Đài nhìn mặt y một cái, cố ý chậm rãi đốt một điếu thuốc lá hút hai cái bắt y đợi chờ, mới khẽ híp mắt nói: "Hôm nay sắp xếp đám đào kép rảnh rỗi kia của em thành kíp, thay phiên nhau đến bệnh viện. Một là đến thay Tiểu Lai một chút, một tiểu cô nương có thể chống đỡ mấy ngày? Thứ hai là mỗi ngày đến Hầu gia hồi báo cho em một chút tình hình của Lê bá, khỏi cho em phải đi lại nhiều." Thương Tế Nhụy ghi nhớ trong lòng, cảm thấy đây quả là một biện pháp hay, tránh cho đám đào kép tịnh nhàn rỗi lại gieo họa, mình tại sao không nghĩ tới sớm một chút chứ?

Trình Phượng Đài trên dưới quét y một lượt, vô cùng chê bai: "Có tức giận chớ chỉ ném về phía tôi, biết không? Tôi là chìều em chiều đến tận chân trời, chiều y như cháu trai đấy. Em quát mắng tôi có ích lợi gì hả? Với người khác thì em ngược lại rất biết ôn lương cung khiêm nhường, quá chu đáo."

Thương Tế Nhụy lầm bầm một câu gì đó, Trình Phượng Đài cho là y lại đang mắng hắn: "Nói gì? Lớn tiếng chút!"

Thương Tế Nhụy lớn tiếng nói: "Em nói, anh lại không phải là người khác!"

Trình Phượng Đài sửng sốt một chút, ngẫm đi ngẫm lại rất lâu, cố nén cười, cố gắng duy trì biểu cảm chán ghét mà vứt bỏ cùng không kiên nhẫn, vung tay với Thương Tế Nhụy: "Cút đi!" Thương Tế Nhụy cũng đã ngượng ngùng từ lâu rồi, hai ba bước nhanh nhẹn chạy vào trong bệnh viện. Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ mình thật đúng là có chút rẻ mạt đến kinh hồn, làm người chịu đựng cơn nóng giận ngoài "người khác" này còn làm đến mức cam tâm tình nguyện như vậy.

Cái thời tiết này không để quan tài lâu được, bảy ngày vừa đến một cái, lễ khâm liệm cho Hầu Ngọc Khôi bắt đầu. Bắc Bình Thiên Tân hai nơi chúng đào kép bất kể nổi danh hay không tên, lên sân khấu rồi hay chỉ ở dưới ghế, khắp thành điều động tới khênh quan tài, hợp với những diễn viên có tiếng từ nơi xa tới cùng với hàng trăm hàng nghìn khách quen phòng vé, thiếu chút nữa tắc nghẽn phố lớn trước cửa nhà. Đám đàm kép chạy tang đều nhận Hầu Ngọc Khôi là ông tổ, nhưng mà Hầu gia căn bản không chuẩn bị đồ tang kiểu vậy, tạm thời lấy vải trắng xé thành mảnh vải nhỏ phát cho bọn họ dắt ngang hông. Có một đào kép lớn tuổi không rõ lai lịch, mặc trang phục và đạo cụ của "tiểu quả phụ" trong hí võ trang đầy đủ lên người, hóa trang rất đậm, đi theo phía sau quan tài vừa đi vừa khóc, thương tâm giống hệt như một quả phụ trẻ mất chồng bị bỏ lại. Đám tang này bởi vì hết sức long trọng, chính phủ bên kia cũng bị kinh động, dựng một lán phúng viếng trên đường chỗ đội ngũ đưa tang phải đi qua, ngoài ra cắt cử một quan quản phương diện văn hóa tới chia buồn. Thành viên ban tổ chức đám tang từ Trạng nguyên triều trước đến danh linh đang ăn khách,văn hào và thương nhân giàu có, Hầu Ngọc Khôi có thể nói là hết sức vinh dự rồi.

Mặt trời cuối xuân sáng loáng, mấy cỗ kiệu bị nữ quyến, nữ đào kép cùng đám lão tiền bối bối phận trên ngồi cả, những đáo kép khác đi bộ đến mười mấy dặm, đi tới nghĩa địa bên ngoài thành. Thương Tế Nhụy bị nắng chiếu cả người đổ mồ hôi, cộng thêm mấy ngày liên tiếp nóng nảy cùng mệt nhọc đan xen bốc hỏa trong người, tiếng khóc than kích động ở bên tai, Thương Tế Nhụy cảm thấy từ trong mũi xông ra một luồng nhiệt, dùng sức hít mũi một cái, lại sặc vào cổ họng, vội vàng tay áo che kín miệng, căng trán tím mặt ho khan mạnh một trận.

Nữu Bạch Văn bỗng nhiên thất thanh kêu lên đau đớn: "Ông chủ Thương! Ối trời ơi ông trời của tôi ơi! Ngài sao lại khổ như vậy!"

Thân hữu mọi người đang khóc lóc ruột gan đứt từng khúc đều đồng loạt quay đầu, chỉ thấy Thương Tế Nhụy mấy ngụm máu đỏ phun lên đồ tang trắng, ướt đẫm tay áo, càng trở nên đỏ gay mắt. Bọn họ lúc này mới kinh sợ phát hiện, người đào kép nổi tiếng im lặng không lên tiếng này thì ra tình cảm đối với Hầu Ngọc Khôi còn sâu đậm hơn so với bất kỳ người nào trong bọn họ. Mấy ngày túc trực bên linh sàng đó mặc dù chẳng từng thấy y rơi lệ, thì ra cuối cùng nín nhịn đến ngày hạ táng này thổ huyết. Tình nghĩa chân thành mà sâu sắc, con gái ruột, cháu ruột nhà họ Hầu cũng tự thẹn không bằng, các học trò của Hầu Ngọc Khôi lại càng xấu hổ Thương Tế Nhụy đoạt việc của bọn họ, nhào vào trước mộ phần khóc lóc kêu giời kêu đất.

Người nhà họ Hầu và Nữu Bạch Văn bị cảm động, ngại ngùng không dám để Thương Tế Nhụy mệt mỏi nữa, mời y ngồi vào trong kiệu nghỉ ngơi. Thương Tế Nhụy sặc không thở được, chống bắp đùi thẳng người lên, muốn giải thích với bọn họ nguyên lý máu mũi chảy ngược. Ở trong mắt bà cô già nhà họ Hầu, đứa bé trai yếu ớt quật cường tình thâm ý nặng này thật quá khiến người ta đau lòng, lấy khăn tay dính nước mắt trong tay che miệng y lại, nghẹn ngào nói: "Ông chủ Thương, không phải nói gì nữa, nhà họ Hầu chúng tôi đều ghi nhớ tình cảm của ngài."

Nữu Bạch Văn cũng nhíu chặt chân mày, thương tiếc nói: "Ông chủ Thương, ngài mau nghỉ ngơi đi! Cũng đừng để ngành lê viên chúng ta lại thiệt mất một người nữa!" Không đợi Thương Tế Nhụy nói gì, gọi hai nhóc đào kép trong Thủy Vân lâu: "Còn không mau dìu ban chủ của các ngươi vào trong kiệu!"

Vì vậy Thương Tế Nhụy đường về yên tâm thoải mái ngồi ở trong kiệu ngủ gà ngủ gật. Sau giờ Ngọ hát đại kịch, nhà họ Hầu làm sao cũng không dám làm phiền Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy lại yên tâm thoải mái ngồi ở bên người bà cô già xem mấy vở kịch hay, ăn rất nhiều điểm tâm. Nữu Bạch Văn lăng xăng chạy tới chạy lui, Thương Tế Nhụy xem thấy nhàm chán kéo anh ta lại: "Nữu gia, tôi muốn cùng đại đồ đệ của Hầu Ngọc Khôi hát vở 《 Dốc Vũ gia》."

Đây là vở hí đầu tiên năm đó ở An vương phủ y cùng Hầu Ngọc Khôi hát cùng nhau.

Nữu Bạch Văn không khỏi động dung nói: "Ngài nếu cảm thấy xương cốt thân thể còn tốt, hát một trích đoạn cũng không phải là không thể. Chỉ là một trích đoạn thôi nhé!"

Đại đồ đệ của Hầu Ngọc Khôi hóa trang vào hí, có ba phần giống Hầu Ngọc Khôi. Vương Bảo Xuyến của Thương Tế Nhụy thành thục lên sân khấu, cùng Hầu đại đồ đệ bốn mắt nhìn nhau, một người nghĩ trong đầu đây chính là người sư phụ khen không ngớt; một người nghĩ trong đầu đây chính là chân truyền của lão Hầu. Hai người tâm tư khác nhau nhưng có cùng một nỗi đau, đều có chút lệ ý dâng trào. Cùng hát xong một trích đoạn, Thương Tế Nhụy trở lại trong buồng không dỡ hóa trang, hí cũng không xem, ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn người.

Đứa cháu trai lớn của nhà họ Hầu bưng một cái chén chạy vào, cầm chén đặt ở trước mặt y: "Ông chủ Thương, bà cô nói hí của ngài rất hay, ngài khổ cực, để ngài ăn cái này bồi bổ thân thể."

Đứa con nít thấy y không phản ứng, hi hi cười với y một tiếng, xoay người định đi. Thương Tế Nhụy chợt kéo nó lại, kéo nó tới trước mặt cả người trên dưới bóp một lần, bóp đến mức đứa con nít tránh trái tránh phải, chít chít oa oa kêu loạn.

Thương Tế Nhụy cau mày, bưng mặt đứa trẻ: "Nào, kêu hai tiếng cho ta nghe một chút."

Đứa con nít bị thứ gì đó cố chấp cùng nóng bỏng điên cuồng trong mắt y dọa sợ, đẩy tay Thương Tế Nhụy ra, vừa chạy ra ngoài, vừa kinh hoàng hô to: "Mẹ! Mẹ! Nơi này có kẻ bị thần kinh!"

Nghe giọng này của đứa trẻ, ánh mắt Thương Tế Nhụy nhanh chóng ảm đạm, chống dọc bàn lại tiếp tục ngây người. Thuốc bổ trong chén lạnh đi, hí bên ngoài cũng sắp lạnh rồi. Trên tường treo bội kiếm, râu giả Hầu Ngọc Khôi đã dùng qua. Hầu Ngọc Khôi chết rồi, đại đồ đệ của ông kém ông ở giọng, cháu của ông cũng không phải người hát được hí—— cháu của Hầu Ngọc Khôi lại không được truyền miếng cơm ăn nào từ tổ sư gia! Thương Tế Nhụy lúc này sâu sắc cảm thấy bi thương vì cái chết của Hầu Ngọc Khôi, khóc không ra nước mắt. Suy nghĩ thêm một chút đến Lê bá, vết khoét này đau tận vào xương vào thịt, thật không cách nào giải tỏa được.

Trình Phượng Đài tựa như một trận gió từ bên ngoài đi vào, nửa quỳ ở trước mặt Thương Tế Nhụy, một tay vuốt gáy y, rầu rĩ ngước nhìn y: "Nghe nói Ông chủ Thương ho ra máu? Sao mà vẫn dám hát hí hả?"

Thương Tế Nhụy đụng đầu vào trong lòng hắn, khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net