62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thương Tế Nhụy, Trình Phượng Đài có tất cả thói hư tật xấu của con em nhà giàu. Muốn tự tại, muốn chơi bời, tâm tư cho tới bây giờ không đặt ở trong gia đình. Năm đó kết hôn cùng Mợ Hai chẳng bao lâu liền náo loạn đến mức gà bay chó sủa, một hồi dẫn Mợ Hai đi cưỡi ngựa ở ngoại ô, khiến cho Mợ Hai té ngựa bị thương; một hồi lại nghe nói muốn kết hôn với một hồng nhan tri kỷ làm vợ bé, Mợ Hai tức gần chết. Bây giờ là trưởng thành rồi mới bớt đi chút, hư hỏng không còn rõ ràng như vậy nữa, biết nhường nhịn vợ. Nhưng mà vậy thì thế nào chứ, hư hỏng vẫn cứ là hư hỏng, cái gốc vẫn còn tính tình cũng khó thay đổi! Mà Thương Tế Nhụy tự mình cũng không phải vừa, không chịu thua thiệt không chịu uất ức, không nói ra được nhóc hát hí này ngu ở chỗ nào, đầu óc cực giống như thiếu khai sáng, cho dù tình cảm đối với Tưởng Mộng Bình thâm sâu, sau khi nảy ra mâu thuẫn lại chẳng có một chút thủ đoạn vãn hồi nào cả, chỉ biết lúc yêu thì yêu hết mình, không yêu được nữa liền hận hết mình. Trong suy nghĩ của Phạm Liên, hai người này một kẻ hư một người điên, ở cùng nhau chẳng những không có chút tiền đồ gì, hơn nữa một khi xảy ra mâu thuẫn, rất dễ lật thuyền kết thù, giống như Bình Dương năm đó.

"Chuyện của tôi anh không hiểu." Hai người nói toạc hồi lâu, Thương Tế Nhụy từ từ lắc đầu: "Giữa Nhị gia và tôi là loại tình cảm gì, anh không hiểu."

Phạm Liên trong đầu nghĩ tôi đúng là không hiểu lắm, hai tên thần kinh các người tôi hiểu làm sao được.

Thương Tế Nhụy trong mắt cháy lên hai ngọn lửa, nhìn chằm chằm về một nơi hư vô mờ ảo phía trước, cháy phừng phừng: "Chúng tôi không phải là vì yêu đương mới ở bên nhau."

Phạm Liên vốn là muốn trêu y hỏi: Ô? Hai người không ở bên nhau vì yêu, vậy là vì cái gì chứ ? Vì cách mạng thế giới à? Quay đầu nhìn thấy biểu cảm như mộng du và ánh sáng chất chứa trong mắt của Thương Tế Nhụy, không khỏi ngẩn người, sau đó một cơn lạnh lẽo chạy dọc từ da đầu đến xương sống, khiến cho anh ta cũng ngồi không yên. Chỉ cảm thấy Thương Tế Nhụy này có chỗ nào đó thiếu so với người thường, lại nhiều hơn người thường chút gì đó, một thứ gì đó khiến cho y lên lên xuống xuống sống sống chết chết.

Một cuộc nói chuyện không đâu vào đâu trở nên trầm mặc, Phạm Liên là người thông minh trong những người thông minh, tự biết lời nói đến ba phần mười thì nên ngưng. Nhưng lại gặp phải người ngu như Thương Tế Nhụy, vậy thì cũng chẳng khác gì gió thổi bên tai lời qua tai như mây khói. Phạm Liên cảm thấy Thương Tế Nhụy thật quá ngu xuẩn không thể điểm hóa, khó trách ầm ĩ với sư tỷ đến mức đó. Thương Tế Nhụy cảm thấy Phạm Liên nói lải nhải không biết rõ nội tình, khó trách bị người khác quản thúc, luân lạc làm hạng Đồng Trị (1), Quang Tự (2).

(1)Đồng Trị: hay Thanh Mục Tông: 1856 – 1875, Hãn hiệu: Bố Luân Trát Tát Khắc Hãn, Tây Tạng tôn vị Văn Thù Hoàng đế, là vị Hoàng đế thứ 10 của nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Ông trị vì từ năm 1861 đến năm 1875, khoảng 14 năm. Trong thời gian trị vì, ông có hai niên hiệu là Kỳ Tường Đế (tháng 8 – tháng 12 năm 1861) và Đồng Trị Đế (1862 – 1875).)

(2)Thanh Đức Tông (1871 –1908), Hãn hiệu Ba Đạt Cổ Đặc Thác Nhĩ Hãn, Tây Tạng tôn vị Văn Thù Hoàng đế, là vị Hoàng đế thứ 11 của nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Ông trị vì từ năm 1875 đến năm 1908 chỉ với một niên hiệu là Quang Tự nên thường được gọi là Quang Tự Đế.

Ở cửa mấy người cười nói ồn ào náo động, là Tiết Thiên Sơn đến, Phạm Liên nhân cơ hội kết thúc cuộc nói chuyện, đứng lên cười nói: "Tế Nhụy tự mình tìm chỗ ngồi chơi một chút, lầu hai căn thứ ba bên tay phải là phòng nghỉ, bên trong có đĩa hát có thể nghe, chờ khi nào ăn cơm tôi tới gọi cậu." Vừa khom người thấp giọng ở bên tai y nói: "Những người hôm nay tới có không ít người mê hí của cậu, bị bọn họ dây dưa thì cậu khỏi rảnh rỗi."

Thương Tế Nhụy nhất thời cảm thấy sợ hãi, đồ ăn gì cũng không để ý nữa, cũng không chờ Trình Phượng Đài nữa. Phạm Liên nhìn y giống hệt như một con thỏ, chạy một mạch lên lầu trốn người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net