Chương 112 - 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 112: Huênh Hoang Khoác Lác, Bằng Hữu? (2)  

  Tần gia quả thật quá cẩn thận, muốn bắt được cái đuôi của bọn hắn thật sự quá khó khăn. Trương thư sinh nhìn thấy mấy người kia từ Chung Cổ Hạng đi vào Ngói La Hạng, Nhạc Sở Nhân bước chậm tới Chung Cổ Hạng.

Hồi lâu, đi tới ngõ hẻm đầu tiên của Chung Cổ Hạng, đứng ở đầu đường, nhìn Ngói La Hạng, trống rỗng không có một bóng người. Xoay người, trừ nàng đi tới con đường kia, còn có ba ngõ hẻm sâu thẳm khác, mấy người kia từ ngõ hẻm nào tới đây?

Nhìn hồi lâu, Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, nếu không phải dựa vào trí nhớ của Trương thư sinh, thế nào nàng cũng lạc đường.

Ngay sau đó, nàng cúi đầu, nâng một chân lên, cởi giày.

Giày màu trắng được thêu rất tinh xảo, Nhạc Sở Nhân rất thích đôi giày, thấy nàng rất yêu thích, Phong Duyên Thương còn sai người đặc biệt đến xưởng đóng giày ở Hoàng Thành đặt 6 đôi giày để nàng có thể thay đổi.

Một chân đứng trên đất, một chân khác không mang giày nâng lên, đứng một chân nhưng rất vững vàng.

Giơ giày lên, Nhạc Sở Nhân nhảy xoay người lại, chuẩn bị ném giày về sau, ném tới con đường nào nàng liền đi con đường đó. Nếu ném giày chỉ đường tất cả đều nhìn bầu trời.

Vậy mà, vừa mới xoay người, sau lưng lại nhiều hơn 'một bức tường', quá mức đột nhiên làm nàng giật mình, chân kia trụ không được liền ngã ra sau.

Một cái tay bắt được cánh tay của nàng, sau đó dùng sức kéo nàng lại, đồng thời vang lên một trận cười hả hê: "Ở trên đường cái lại cởi giày, ngươi chuẩn bị xông chết dân chúng xung quanh sao?"

Một chân đứng vững, Nhạc Sở Nhân giơ giày của mình lên cuối cùng cũng thấy rõ kẻ giống như quỷ đứng sau lưng mình là ai, gương mặt trẻ con với má lúm đồng tiền nhàn nhạt, tròng mắt xinh đẹp cong cong, giống như thật sự nhìn thấy chuyện rất buồn cười.

Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái: "Họ Bùi kia, tại sao ngươi lại chạy đến đây vậy hả? Không cần nói ngươi tới đây để bới lông tìm vết, tay lão nương đang rất ngứa đấy."

Khẽ cúi đầu nhìn nàng, mặc dù nàng hấp hơn hắn rất nhiều, nhưng khí thế tuyệt đối không hề yếu kém chút nào.

"Đương nhiên là tới tìm ngươi, nhưng không phải bới lông tìm vết mà tới. Ngươi len lén chạy đi, cũng không thèm nói cho Bản thiếu một tiếng, thật không có chút suy nghĩ nào rồi." Khẽ nghiêng đầu, cái bộ dáng kia thật khả ái.

Nhạc Sở Nhân kéo kéo khóe môi, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Như vậy mà cũng bị ngươi tìm được, ngươi cầm tinh con chó, lỗ mũi thật sự rất thính."

"Sai, bản thiếu là theo chân Diêm Cận mà tới." Lắc đầu một cái, hắn cười đến hài lòng.

"Diêm Cận? Hắn quay trở lại!" Nhưng mà nghĩ đến hắn bí mật vào thành, một chút tiếng gió cũng không nghe được.

Bùi Tập Dạ nheo mắt lại có nhiều hứng thú nhìn mặt của nàng: "Ngươi đối với Diêm Cận thật đúng là rất tốt, đặc biệt cho hắn uống loại thuốc có thể ngăn cản con trùng của Bản thiếu. Hắn đến Lân Châu một chuyến mùi vị trên người cũng lập tức thay đổi theo liền nghĩ tới hắn đến Lân Châu gặp được ngươi, ngươi lo lắng độc Bản thiếu sẽ đối phó với hắn nên cho hắn thuốc uống. Chậc chậc, ngươi làm ta thật sự đau lòng."

Nhạc Sở Nhân hừ lạnh: "Vậy thì như thế nào, hiện tại có phải mệnh của hắn càng lớn hay không?"

"Đúng vậy, bản thiếu thật đúng là hết cách với hắn rồi." Lắc đầu một cái, khắp người phóng đãng không kềm chế được.

Giơ giày lên, Nhạc Sở Nhân dương dương đắc ý: "Tức không nhịn nổi, cho nên ngươi lại chạy tới Lân Châu tìm ta khiêu khích? Họ Bùi kia, lão nương hiện tại không rãnh để ý tới ngươi, đợi đến khi có thời gian rồi, ngươi nhất định phải chết." Một chân nhảy ra muốn cách xa hắn một chút để ném giày, không muốn Bùi Tập Dạ lại chen chân vào làm nàng bị vướng, vì để không ngã, chân kia vẫn còn đang nâng lên cuối cùng cũng rơi xuống đất. Đá xanh lót đường rất nóng, Nhạc Sở Nhân nâng chân lên ngay sau đó đá ngay đầu gối của hắn.

Bùi Tập Dạ nhanh chóng nhảy ra xa, cười lớn tiếng, khi dễ nàng, hắn cảm thấy vui vẻ muốn chết.

"Cút ra xa một chút, đừng trễ nãi chánh sự của lão nương." Quát lạnh, Nhạc Sở Nhân ném chiếc giày trong tay ra sau, nghe tiếng động rơi xuống đất nàng xoay người lại nhìn, chiếc giày rơi xuống bên ngoài con hẻm đầu tiên kia, xem ra phải đi con đường này rồi.

Bùi Tập Dạ nhìn nàng nhảy từng bước đi nhặt giày, không hiểu lắc đầu: "Ngươi ném giày làm gì?" Cho dù nàng rất rỗi rãnh, cũng không đến nỗi ném giày chơi.

"Ném giày chỉ đường." Nhạc Sở Nhân tức giận trả lời, nhảy mấy bước đến chỗ chiếc giày.

"Ném giày chỉ đường? Ha ha ha, ngươi muốn Bản thiếu phải cười nhạo ngươi sao? Ha ha ha." Thật sự rất buồn cười, Bùi Tập Dạ cười không ngừng được, khuôn mặt trẻ con đáng yêu xinh đẹp cười một cái rực rỡ như ánh mặt trời.

Nhặt giày lên, Nhạc Sở Nhân quay đầu lại quăng cho hắn một ánh mắt lạnh, sau đó giơ chân lên mang giày.

Nâng đôi chân thon dài của nàng lên, vén váy lộ ra bắp chân của nàng, sáng bóng, chói mắt cực kì.

Vẫn đang nhìn nàng cười tất nhiên Bùi Tập Dạ nhìn thấy, đồng thời hắn nhếch mày lên, tầm mắt cố định nhìn chằm chằm một đoạn bắp chân của nàng.

Mang giày vào, mặc kệ Bùi Tập Dạ vẫn đang cười ở phía sau, Nhạc Sở Nhân cất bước đi vào trong ngõ hẻm, Bùi Tập Dạ đuổi theo ngay sau đó, nếu hắn đã xuất hiện, tất nhiên sẽ không dễ dàng biến mất.

Đi sâu vào trong ngõ hẻm, thời tiết nóng ran, trong ngõ hẻm không có một bóng người, từng nhà từng nhà đều rất an tĩnh, đến chó cũng không sủa.

Bùi Tập Dạ đồng hành cùng Nhạc Sở Nhân, dáng vẻ của nàng dường như cũng không có mục, hắn cũng liền đi theo, lúm đồng tiền nhàn nhạt, bộ dáng rất vui vẻ.

Đi đến đầu ngõ hẻm, con đường dài này chính là lối ra duy nhất, đi bên trái con đường dài là ra khỏi cửa thành, đi bên phải thì đến khu phố chính, không có một chút thu hoạch nào.

Đứng ở đầu đường Nhạc Sở Nhân nhẹ nhàng lắc đầu, mái tóc dài đen nhánh sau gáy của nàng lắc lu theo, giống như một thác nước.

Nhìn nàng đứng nơi đó lắc đầu, Bùi Tập Dạ mặt mày mỉm cười: "Cuối cùng là ngươi đang tìm cái gì?"

Lườm hắn, ánh mắt của Nhạc Sở Nhân đều không tốt: "Đương nhiên là tìm kẻ địch, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta đang tìm tình lang?" Không chỉ là ánh mắt không tốt, giọng nói cũng không có thiện cảm.

Nhưng mà Bùi Tập Dạ cũng không quan tâm, ngược lại hắn cười rất vui vẻ: "Không phải tình lang đang ở ngay trước mắt sao, lại đây, nhìn Bản thiếu là được rồi." Nói xong, giơ tay lên muốn nhéo má của Nhạc Sở Nhân.

Khi bàn tay hắn đưa đến trước mắt, Nhạc Sở Nhân giơ hất tay hắn ra: "Ta không thừa lời tốn hơi với ngươi, đừng đi theo ta nữa, nhanh chóng cút về Hoàng Thành đi. Ngươi thân là vua, là khách quý của nước ta mà chạy loạn, ngươi có mục đích gì vậy?" Xoay người đi đến cửa thành, tuy Nhạc Sở Nhân không có đầu mối nhưng nàng cảm thấy tử vệ của Tần gia chắc chắn sẽ không đi vào khu phố chính, như vậy chỉ có thể bên ngoài thành.

Bùi Tập Dạ đi theo, vừa không sợ làm phiền người khác vừa nói: "Ngươi chạy loạn khắp nơi, Phong Duyên Thương sẽ tìm ngươi."

"Ta chỉ đến cửa thành xem một chút thôi, cũng sẽ không ra khỏi thành." Tuy là phiền não, nhưng cũng trả lời.

"Tóm lại là ngươi đang tìm cái gì? Nói ta nghe một chút, nói không chừng Bản thiếu còn có thể giúp ngươi một tay." Hắn đi bên cạnh nàng, vừa nói vừa nghiêng thân thể đụng nàng một cái.

Nhạc Sở Nhân lảo đảo một cái, rồi sau đó nhíu mày trừng hắn: "Hiện tại ta không có rảnh rỗi đối phó với ngươi, nhưng nếu ngươi cứ động tay động chân nữa, ta sẽ không khách khí nữa."

Bùi Tập Dạ giả vờ nhăn nhó, nhíu chặt đôi mày xinh đẹp: "Vậy ngươi nói ta nghe một chút, cuối cùng ngươi đang tìm cái gì?"

"Đang tìm một đám người không sợ chết." Tiếp tục tiến lên, trên đường không có mấy người, nàng nhỏ giọng nói cũng không sợ người khác sẽ nghe được.

Con ngươi khẽ nhúc nhích, Bùi Tập Dạ cảm thấy rất hứng thú, bắt chéo hai tay ra phía sau, bước chân tự nhiên nhàn hạ: "Đây chính là mục đích mà các ngươi tới Lân Châu?" 

 Chương 113: Huênh Hoang Khoác Lác, Bằng Hữu? (3)

  "Chẳng lẽ ngươi cũng có chuyện mờ ám ở Lân Châu? Họ Bùi kia, nếu ngươi thật sự nhúng tay vào những việc ở Lân Châu, vậy đừng trách ta trở mặt." Xoay người, ánh mắt nàng như đao nhìn chằm chằm vào hắn.

Lắc đầu một cái, bộ dạng kia nhìn có vẻ rất ngoan hiền: "Đương nhiên không có. Nói cho Bản thiếu một chút, cuối cùng là ngươi muốn làm chuyện gì, Bản thiếu sẽ giúp ngươi." Hắn giơ tay lên dường như muốn chụp bả vai của nàng, nhưng mà hắn còn chút khôn ngoan liền rụt tay lại, cười rực rỡ.

"Chuyện đó...chính là tìm một đám người không sợ chết, vì nhân số quá nhiều, nếu trực tiếp mang binh đi diệt vậy thì động tĩnh quá lớn, dân chúng ở Lân Châu chắc chắn sẽ bất an. Cho nên, chúng ta định tìm nơi tụ tập của bọn chúng, giải quyết bọn họ một lần trong yên lặng." Nhạc Sở Nhân nói xong, tự động bỏ qua chuyện kim khố và kho binh khí, tin tức này không thể tiết lộ cho tên nhãi Bùi tập Dạ được. Với lại, nàng cũng rất muốn có kim khố đó, nếu không cũng sẽ không để cho bon Trương thư sinh tìm kiếm thông tin. Tốt nhất phải tìm ra trước Phong Duyên Thương một bước, dù thế nào đi chăng nữa nàng cũng phải chiếm lấy một nửa.

Gật gật đầu, Bùi tập Dạ biết: "Như vậy Bản thiếu sẽ cố hết sức giúp ngươi, trong lúc đang rãnh rỗi, giết một đám người để giết thời gian, chơi đùa như vậy cũng tốt."

Nhạc Sở Nhân âm thầm bĩu môi, xoay người tiếp tục đi ra cửa thành, Bùi Tập Dạ đi theo, bộ dáng rất vui vẻ.

Cửa thành cổ xưa bền chắc khác thường, như loại cửa thành này, dùng thuốc nổ chưa chắc có thể rung chuyển.

Dân chúng ra vào thành đều có quan binh ở cửa thành kiểm tra, Nhạc Sở Nhân dừng bước nhìn bốn phía xung quanh, sau đó đi tới một góc tường.

Bùi Tập Dạ đi theo nàng, tuy không rõ nàng có mục đích gì nhưng hắn cũng không hỏi, cứ mừng rỡ đi theo.

Ánh mặt trời không chiếu tới được góc tường, thật thoải mái, Nhạc Sở Nhân ngồi xổm xuống, sau đó nhìn đám người thưa thớt lui tới, có một gương mặt xinh đẹp nhưng nhìn cử chỉ của nàng hình như tinh thần có chút vấn đề.

Bùi Tập Dạ không thể không nhướng mày, sau đó ngồi xổm xuống ngay bên cạnh nàng, lại đưa tay kéo kéo váy nàng, đáng lẽ váy của nàng được túm gọn trong giày mà nay lại rơi trên mặt đất, xòe ra làm chân nàng giống như một cái ô.

Nhạc Sở Nhân liếc hắn một cái, còn hắn lại cười đến lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Bên trong không mặc gì, vậy mà còn dám ngồi cạnh? Nếu bị người khác nhìn thất, Bản thiếu lại bị thua thiệt."

Nhíu mi, hắn cười hết sức vui vẻ, nhìn dáng vẻ tiểu nhân kia, Nhạc Sở Nhân dứt khoác không để ý tới hắn nữa, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục nhìn người ra vào thành, bộ dáng kia thật sự giống như hơi có vấn đề tâm thần.

"Ngồi chồm hổm theo dõi cũng không phải là cách, không bằng chúng ta ra khỏi thành tìm kiếm một phen?" Ngồi cạnh nàng, một tay Bùi Tập Dạ chống cằm, giống như một đóa hoa mặt trời.

"Đợi đến khi ra khỏi thành thì trời đã tối rồi, ta ngồi chổm hổm ở đây một lát, nếu không có thu hoạch, sáng mai lại tiếp tục." Nàng từ từ trả lời, hai cánh tay đặt trên hai đầu gối, mắt nhìn về phía trước.

Bùi tập Dạ mỉm cười chống cằm nhìn nàng, bộ dáng đáng yêu như vậy, nàng tin tưởng bất luận kẻ nào cũng không thể nào tưởng tượng được hắn chính là Bắc Vương, người lấy âm độc tàn nhẫn mà nổi tiếng thiên hạ.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, mặt trời cùng buông xuống phía Tây, người ra vào thành ngày càng ít đi, đợi đến khi mặt trời lặn hẳn, nhà nhà đều đã đốt đèn, một ngày cũng sắp qua.

Nhạc ở Nhân đứng lên quơ quơ hai chân nhức mỏi của mình, coi như hôm nay uổng phí thời gian rồi, lông cũng không thu được một cọng.

"Phải về rồi?" Bùi Tập Dạ cũng đứng lên, một bộ dáng nhàn hạ tiêu sái như cũ.

"Ừ, gặp lại sau." Trả lời miễn cưỡng, Nhạc Sở Nhân cất bước đi.

"Quá vô tình rồi, cũng không thèm quan tâm tối nay Bản thiếu có chỗ ở hay không." Hắn đuổi theo thao thao bất tuyệt bên tai nàng, dường như hắn rất vui vẻ.

"Chẳng lẽ ngươi còn có thể ở đầu đường xó chợ? Nhưng mà vào mùa này, ngươi ở đầu đường xó chợ cũng không chết được." Phất tay, nàng lộ vẻ vô tình.

"Thật ác độc. Nhưng mà Bản thiếu sẽ không ở đầu đường xó chợ., ngay khi vừa mới vào thành Bản thiếu đã thuê một gian phòng thượng hạng ở tửu lâu rồi. Cảnh vật xung quanh đẹp đẽ và yên tĩnh, hơn nữa giường thoải mái cực kì, có muốn đi xem thử một chút không?" Hắn nói xong, lại bắt đầu không biết điều." Xem ra ngươi rất muốn chết ở trên chiếc giường lớn kia thì phải." Lời nói lạnh nhạt, rất vô tình lại còn rất độc ác.

"Vậy thì phải xem chết như thế nào, nếu tiêu hồn mà chết thì cũng có thể." Hắn liếc một vòng quanh thân thể thon dài của Nhạc Sở Nhân như có ngụ ý, hàm nghĩa tuy bỉ ổi, thê nhưng bộ dáng đáng yêu và bỉ ổi lại không có ranh giới.

"Cút đi! Cút nhanh cho ta, cút." Giơ chân lên đạp hắn, ánh mắt Nhạc Sở Nhân như đao nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn nhanh chóng nhày ra xa, sau đó cười vui vẻ: "Ngươi lại tức giận? Ai da, mắng chửi người và bị mắng chửi rất khác nhau, Bản thiếu rất thích. Nếu ngươi đi theo Bản thiếu, Bản thiếu đảm bảo đời này chỉ cưng chiều một mình ngươi."

Hít sâu một hơi, Nhạc Sở Nhân đè nén một bụng lửa giận, nhìn hắn đang cười đùa, cuối cùng cùng không thể làm gì được, cũng khổng thể đánh hắn ngay trên đường cái được.

Xoay người tiếp tục đi, Bùi Tập Dạ vẫn tiếp tục đi theo, lúm đồng tiền nhàn nhạt, vẫn là bộ dáng vui vẻ đó.

Dọc theo đường đi, mặc kệ hắn khơi đề tài nào, Nhạc Sở Nhân cũng không thèm phản ứng. Quay trở về sân nhỏ, Nhạc Sở Nhân vừa bước đi vừa lạnh lùng nói: "Cút nhanh lên, nơi này có mấy trăm hộ vệ, ngươi tiến vào được nhưng sẽ không ra được."

Quả nhiên Bùi Tập Dạ dừng bước, đứng ở đầu đường nhìn Nhạc Sở Nhân đi vào sân, nụ cười trên mặt dần dần tắt, sau đó xoay người rời đi.

Vừa bước vào sân, Nhạc Sở Nhân đã thấy bóng dáng hai người đang ngồi dưới tàng cây, một là Phong Duyên Thương, hai là cái người mấy ngày nay không gặp, Diêm Cận.

"Diêm Cận, ngươi đã quay trở lại." Phải tỏ ra tự nhiên, làm ra dáng vẻ như không biết hắn đã quay trở lại, như vậy Diêm Cận cũng không biết Bùi Tập Dạ đi theo hắn tới Lân Châu.

Diêm Cận khẽ gật đầu nhìn Nhạc Sở Nhân đang đi tới: "Ta vào thành lúc sáng." Giọng nói trầm ổn, mặt mũi lạnh lùng, nếu hắn xuất hiện trước mặt vào thời tiết nóng bức này, nhiệt độ có thể giảm xuống mấy phần.

"Đi đâu vậy?" Phong Duyên Thương ôn nhu hỏi, mắt phượng như uyên, giữa lông mày tràn đầy dịu dàng và dung túng.

Đi đến bên cạnh hắn, nàng giơ tay khoác lên vai hắn, vừa nói: "Ngồi xổm cả một buổi chiều ở cửa thành, vậy mà vận khí không tốt, không tìm được người."

"Thích Phong đâu?" Khẽ ngẩng đầu nhìn nàng, thanh âm dễ nghe làm người ta không nhịn được muốn chợp mắt.

"Đi tìm Trương thư sinh. Hai người các ngươi đang thương lượng đối sách? Vậy đã nghĩ ra đối sách gì tốt chưa?" Liếc mắt nhìn Diêm Cận, vừa đúng lúc hắn cũng đang nhìn nàng, con ngươi trong suốt, giống như đầu xuân băng tuyết tan rã, lúc này chính là nước tuyết trong suốt.

"Không có đầu mối nào, hiện nay vẫn còn đang đi tìm." Phong Duyên Thương ôn nhu trả lời, khắp người hắn ôn nhu không có một chút lực sát thương nào, ấm áp nhẹ nhàng như một đám mây.

"Kim khố, kho binh khí. Nếu không, nghĩ biện pháo đưa ta vào Tần gia, bắt được chủ nhân của Tần gia, chỉ cần dùng một chút thuốc, đảm bảo hắn sẽ khai toàn bộ." Quơ quơ tay, chỉ cần để cho nàng làm thì không có gì là nàng không làm được.

Diêm Cận và Phong Duyên Thương liếc nhau một cái, sau đó lại nhìn nàng, thông qua hai đôi mắt này, nàng không biết là đồng ý hay không đồng ý.

Khẽ nhíu mày, Nhạc Sở Nhân vòng hai cánh tay trước ngực rồi lại nhìn hai người: "Không được?"

Diêm Cận khẽ lắc đầu: " Không phải là không được, chẳng qua là, ngươi xác định sẽ không mắc phải sai lầm?"

"Đương nhiên, làm sao ta lại mắc sai lầm được?" Nhạc Sở Nhân trả lời tương đối tự tin, bộ dáng kia khiến cho Diêm Cận khẽ cười, trong nháy mắt đường nét khuôn mặt nhu hòa hẳn đi.  

  Chương 114: Huênh Hoang Khoác Lác, Bằng Hữu? (4)  

  Mắt phượng của Phong Duyên Thương sâu thăm thẳm: "Tuy vì chuyện trước mắt, nhưng mấy ngày qua lại không thu hoạch được gì, nhưng như vậy cũng đã rất tốt." Tuy không địch lại Tần gia, nhưng bây giờ đang cùng bọn họ kéo dài thời gian.

"Đây không phải là vì chuyện trước mắt, đây là một kế sách. Hai người các ngươi nếu đã đồng ý, vậy thì mau mau sắp xếp ổn thỏa đi thôi." Nhạc Sở Nhân nháy mắt với Phong Duyên Thương, vô cùng kiều mị.

Phong Duyên Thương cười khẽ, giống như rất thích bộ dáng nháy mắt ra hiệu của nàng ở trước mặt những người khác.

Đã xác định xong, hai người Phong Duyên Thương và Diêm Cận lập tức sắp xếp mọi chuyện. Toàn bộ binh lính thân cận của Diêm Cận và mật vệ của Phong Duyên Thương đều tập hợp ở Lân Châu, dân chúng căn bản không biết có nhiều người tụ tập tại Lân Châu như vậy.

Chuyện kế tiếp phải đích thân Nhạc Sở Nhân hoàn thành rồi, do ai đưa nàng vào Tần gia thì vẫn chưa quyết định, nhưng mà nàng cảm thấy võ công của Diêm Cận cao hơn Phong Duyên Thương một phần. Cho nên, Nhạc Sở Nhân thấy Diêm Cận đưa nàng xông vào Tân gia khả quan hơn. Phong Duyên Thương sẽ ở bên ngoài chủ trì đại cục, dù sao Phong Duyên Thương tiểu nhân hơn Diêm Cận, vì đạt được mục đích mà hắn có thể sử dụng bất kì thủ đoạn nào, mà Diêm Cận không thể làm được điều đó.

Hai người Phong Duyên Thương và Diêm Cận đều không có ở đây, Nhạc Sở Nhân cũng không rời tiểu viện một bước, Bùi Tập Dạ đang ở Lân Châu, nàng không muốn gặp lại hắn, nếu không sẽ làm nàng hỏa khí ngất trời ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của nàng, nếu vậy sẽ làm chậm trễ công việc của nàng.

Nhưng mà, nàng không ra khỏi tiểu viện không có nghĩa Bùi Tập Dạ không dám vào, mặc dù khi đó nàng đã cảnh cáo có rất nhiều hộ vệ trong viện này.

Cửa sổ mở ra gió ùa vào phòng, Nhạc Sở Nhân ngồi trên ghế thái sư, toàn bộ bảo bối nàng mang theo lần này đều được chất đống trên bàn. Đủ các loại thuốc, có mấy chục bình nhỏ có màu sắc khác nhau, mây chục cây nhất chỉ hình dáng giống ngân châm, còn có một cuốn trấn nhỏ bỏ túi, ở trong đó có gần một trăm cái kim châm.

Có rất nhiều thuốc dùng để đối phó với chủ nhân của Tần gia, giống với loại thuốc đối phó với Tiểu Lý Cẩu ở thôn Đông Oa, đảm bảo khiến người ta nói thật. Cầm ngân châm lên, cắm cây kim vào trong bình sứ màu đỏ thẫm, thuốc dính vào cây kim sau đó để qua một bên, cầm lên một cây ngân châm khác làm tiếp hành động vừa rồi.

Một cơn gió nhẹ thổi qua bên tai, nàng dừng động tác trên tay lại, sau đó ngẩng đầu lên, một người không có vẻ gì lo lắng đang ngồi trên ghế đối diện cười hì hì nhìn nàng.

Mặt không chút biểu cảm nhìn hắn khoảng chừng hai giây, sau đó nàng cúi đầu tiếp tục động tác trên tay.

Bùi Tập Dạ khẽ nhướng mày, nụ cười vẫn như cũ: "Tại sao lại không mở miệng mắng chửi người khác rồi?" Không nghe thấy nàng mắng hắn, thật sự có chút không quen.

"Ta không có thời gian để ý đến ngươi." Hộ vệ đều đi ra ngoài cùng Phong Duyên Thương, trong viện này chỉ còn một mình nàng và Thích Phong, Thích Phong đang ở cách vách nhưng mà hắn đánh không lại Bùi Tập Dạ.

"Ngươi đang muốn đối phó với ai vậy? Nhiều thứ tốt như vậy, chậc chậc, thủ pháp của ngươi còn tinh thuần (tinh thông, thuần thục) hơn cả Bản thiếu, Bản thiếu thật sự không như ngươi tinh thuần độc dược." Những bình sứ rực rỡ màu sắc kia, còn có vài đống đan dược màu sắc khác nhau, lỗ mũi của hắn không linh hoạt thế nhưng ánh mắt sắc bén vô cùng.

"Ngươi nếm thử một chút?" Liếc hắn một cái, Nhạc Sở Nhân từ từ nói.

"Đa tạ ý tốt của ngươi, chỉ là Bản thiếu không có phúc hưởng thụ." Ngồi dựa lưng trên ghế thái sư, khoảng cách của hắn vói cái bàn gần một thước.

Kéo kéo khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy thì cút đi, ta có rất nhiều chuyện phải là, không có thời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net