Chương 26 -27: Biện luận - Bản sắc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 26: Biện luận 

 "Thất đệ, đệ muội, dọc đường đi hãy cẩn thận chút." 


Phong Duyên Thiệu đứng trên bậc thang, khiêm tốn nói.

Nhạc Sở Nhân hướng về phía Phong Duyên Thiệu hào phóng gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn con ngưa cao to trước mắt. Tuy rằng trên yên ngựa phủ một tầng nhuyễn điếm, nhưng dưới tầng nhuyễn điếm chính là sắt a, ngựa chạy không cần bao lâu mông nàng chắc nát quá.

"Đi lên đi."

Nhìn thần sắc Nhạc Sở Nhân rối rắm, Phong Duyên Thương cười khẽ, dùng cánh tay không bị thương ôm lấy eo nàng rồi nhẹ nhàng xoay người, trong nháy mắt hai người đã ngồi ở trên lưng ngựa.

Nhạc Sở Nhân ngồi ở phía trước, phía sau là Phong Duyên Thương, hắn một tay giữ chặt cương ngựa, cúi mắt nhìn người phía trước đang chăm chú nhìn hắn, ôn hòa nói:

"Nếu mệt mỏi, chúng ta liền dừng lại nghỉ tạm, không vội."

Nhạc Sở Nhân giật giật khóe miệng, nàng kỳ thật muốn hỏi không phải cái này, nàng muốn hỏi hắn cưỡi ngựa khác không được sao? Nhưng trong nháy mắt nàng liền đánh mất ý niệm này trong đầu bởi vì như thế này rất thoải mái nha. ( Tiện ăn đậu hũ ca ấy ý mà :3 )

"Ngũ ca, chúng ta đi ."

Một tay nâng hồng xà một tay cầm lấy áo dài Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân hướng về phía Phong Duyên Thiệu mặt mày tươi cười, con ngựa dưới thân liền động .

Phong Duyên Thiệu gật gật đầu, nhìn chăm chú vào bọn họ một đoàn người ngựa rời đi, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Phong Duyên Tinh tựa vào bên cạnh đại môn không ngừng hắt xì, lắc đầu thở dài:

"Thất tẩu ngươi đi rồi, ngươi nếu không đuổi theo, cho đến khi nàng trở về ngươi hắt xì sẽ không dừng lại."

Phong Duyên Tinh hắt xì đến nỗi đầu cháng váng ù tai từ trong đại môn đi ra, hộ vệ Thất vương phủ đồng thời đều tỏ vẻ đồng tình.

"Ngũ ca... hắt xì!"

Hắt xì này chia đều mười giây một cái, Phong Duyên Thương cảm giác chính mình màng tai đều phải rung lên . Nhớ tới Nhạc Sở Nhân, hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng lại thầm run sợ.

Phong Duyên Thiệu có chút nhíu mi lui ra phía sau hai bước, quay đầu ý bảo hộ vệ bên cạnh, hộ vệ kia động tác nhanh chóng chỉ tầm một phút đã dắt theo một con ngựa đi tới.

"Mau đuổi theo đi, trong cung bổn vương tự sẽ nói giúp ngươi."

Phong Duyên Thiệu cũng không có khả năng làm cho hắn hồi cung với bộ dạng này. Mẫn phi lá gan nhỏ như vậy, Phong Duyên Tinh nếu trở về như vậy, thế nào cũng đem Mẫn phi dọa ngất.

Phong Duyên Tinh một tay ôm miệng mũi, một bên hướng Phong Duyên Thiệu khoát tay, rất nhanh nhảy lên ngựa, nắm dây cương, con ngựa tức thời chạy vội đi.

Mặc dù nghe lời Phong Duyên Thiệu đuổi theo, nhưng hắn đối Nhạc Sở Nhân vẫn là hận a! Tìm được cơ hội, hắn thế nào cũng phải hảo hảo trả thù nàng.

Một hàng hơn mười nhân mã theo ngã tư đường yên tĩnh hướng tới cửa Bắc hoàng thành mà đi, đây là lần thứ hai Nhạc Sở Nhân tận mắt xem thành trì cổ đại, từng dãy nhà ở trùng điệp cùng với dân chúng nhìn thấy họ đều né tránh từ xa đều tản ra hơi thở cổ xưa.

Mặc dù đây là hoàng thành, là nơi phồn hoa nhất Đại Yến, nhưng vẫn không hề thiếu khất cái (ăn xin). Bọn họ nằm ở trong góc đường, mặc áo rách tung toé, bên người đặt một cái chén bể, làm Nhạc Sở Nhân không khỏi nghĩ tới cái bang.

"Tiểu Thương Tử, khất cái này có phải là cao thủ võ công hay không?"

Nhìn xung quanh , Nhạc Sở Nhân một bên hỏi.

Nghe được câu hỏi như thế, không chỉ Phong Duyên Thương khó hiểu, bốn phía hộ vệ cũng mờ mịt, vài người cùng nàng quen biết trực tiếp quay đầu nhìn nàng ý hỏi vì sao nàng lại nói như vậy.

"Bọn họ nếu có võ công, cũng không đến mức lưu lạc đầu đường xin cơm."

Cúi đầu nhìn Nhạc Sở Nhân trước người thực muốn biết đáp án, Phong Duyên Thương kiên nhẫn trả lời.

"Nói như vậy, nơi này không có cái bang a!"

Nếu bọn họ đều biết võ công bay tới bay lui, hẳn là có giang hồ mới đúng a. Có giang hồ, tự nhiên còn có đủ loại môn phái.

Phong Duyên Thương bật cười:

"Cái bang? Là cái gì vậy? Đại Yến có thiếu lâm tự, am ni cô, đạo môn, còn có một chút đạo sĩ nhàn tản."

Cái bang? Ha ha!

"Ta nói đùa một chút không được sao? "

Nhìn hắn cười đến vui vẻ, Nhạc Sở Nhân thoáng có chút khó chịu, giống như nàng thực không biết gì a.

"Cũng không thể nói như vậy, bởi vì quả thật có một và tà giáo chống đối triều đình. Đa số đều cổ động dân chúng tạo phản, từ tổ tiên Đại Yến cho đến hiện nay đã thanh trừ không dưới trăm tà giáo ."

Phong Duyên Thương thấp giọng nói, thanh âm dễ nghe trực tiếp tiến lỗ tai nàng. Khoảng cách quá gần, nàng còn ngửi được mùi hương đặc hữu trên người hắn, rất dễ chịu a.

Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, quả nhiên vô luận hiện đại hay là cổ đại, đều có một đám người e sợ thiên hạ bất loạn!

"Vương phi vừa nói đến cái bang, tên thực có ý tứ."

Phong Duyên Thương tựa hồ không muốn đả kích Nhạc Sở Nhân, nhẹ giọng nói.

Nhạc Sở Nhân nhướn đuôi lông mày:

"Khất cái nếu vận dụng thích đáng cũng là một cỗ thế lực không thể bỏ qua. Khất cái lần đến mỗi một tấc đất , có mặt khắp nơi, đồng dạng thân phận khất cái cũng tuỳ cơ ứng biến."

Phong Duyên Thương còn thật sự nghe nàng nói, con ngựa đạp đá đi trước, tầm mắt hắn cũng dừng lại ở trên gương mặt tinh xảo của Nhạc Sở Nhân.

"Có chút đạo lý. Nhưng phải biết rằng từ xưa chỉ có nhân tài không hiểu thấy đủ. Nàng nếu là đảm bảo một khất cái ăn, mặc ở, đi lại, hắn như thế nào còn khả năng nguyện ý mỗi ngày chịu đựng hôi thối lên phố ăn xin? Bị người xem thường chịu người đánh chửi?"

Phong Duyên Thương tựa hồ thực thích cùng nàng thảo luận, hộ vệ bốn phía cũng đều dương cao lỗ tai nghe a. Nhạc Sở Nhân xảo ngôn biện luận võ mồm bọn họ cũng đều biết, tựa hồ cũng đều rất thích xem hai người bọn họ biện luận a.

"Ai nói muốn ngươi trực tiếp liền cam đoan cho bọn họ cái ăn, mặc ở, đi lại ? Có làm mới có ăn a, ai làm tốt thì cho họ tiền."

Nhạc Sở Nhân không phục, ninh lông mi ngửa đầu nhìn Phong Duyên Thương. Hắn thật đúng là thừa tiền không biết dùng, trực tiếp cho phép người ta ăn, mặc ở, đi lại?!

Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn nàng, hai đôi mắt đối diện, cùng mặc nam trang, người ở bên ngoài thoạt nhìn có chút quái dị.

" Thật ra cũng có chút đạo lý. Tuy nhiên, bí mật nếu nhiều người biết thì khó giữ, bọn họ một chữ bẻ đôi cũng không biết, sinh hoạt tại tầng dưới cùng cũng chẳng làm nên được đại sự gì."

Cười lắc đầu, Phong Duyên Thương thần sắc ôn hòa.

Nhạc Sở Nhân chậm rãi trừng mắt nhìn hắn, nghẹn không nói lên lời. Nàng nghĩ gì lại cùng tên gia hỏa này thảo luận về khất cái? Hắn đường đường một vương gia sinh ra đã ở tầng lớp trên đỉnh xã hội, làm sao có thể tin tưởng khất cái? Thật sự là phí lời!

"Chúng ta sắp ra khỏi thành."

Nhìn mặt Nhạc Sở Nhân biến sắc chuẩn bị tức giận, Phong Duyên Thương nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn phía trước, cửa thành cao cao tiến vào tầm mắt. Tường thành rất cao, ước chừng bằng ba bốn tầng lầu, trên tường thành có binh sĩ mặc áo giáp tuần tra, tại thời đại vũ khí lạnh này, bọn họ chính là lợi khí của mỗi quốc gia.

Không hề thiếu dân chúng bình dân, tiểu thương ra vào thành, ở cửa thành có binh sĩ kiểm tra giấy thông hành ( Cv ghi là thân phận điệp tương đương với chứng minh thư hiện đại nhưng Nguyệt chẳng bết dịch thế nào đổi thành giấy thông hành cho nó cổ trang nhé hj hj ). Nhạc Sở Nhân có chút tò mò vươn cổ muốn xem chứng minh thư của cổ nhân viết như thế nào.

"Nhìn cái gì vậy?"

Thấy Nhạc Sở Nhân có chút gian nan vươn cổ nhìn, Phong Duyên Thương tươi cười như trước hỏi.

"Cái kia!"

Bọn họ không trải qua này kiểm tra trực tiếp thông qua, Nhạc Sở Nhân lấy tay chỉ chỉ tờ giấy trong tay tiểu binh kia.

"Có cái gì tò mò ? Nàng cũng không phải không có, đợi hồi phủ, ta đi thư phòng lấy cho nàng xem."

Phong Duyên Thương một tay cầm lấy dây cương thay đổi phương hướng, một cánh tay bị thương nâng lên giữ thắt lưng Nhạc Sở Nhân miễn cho nàng giatạ mình ngã xuống.

"Thân phận điệp của ta vì sao để ở chỗ ngươi?"

Nhạc Sở Nhân nhìn sông đào chảy mãnh liệt bao quanh thành, không để ý hỏi.

"Xuất giá thì phải theo họ phu quân, nàng nói vì sao?"

Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn nàng, thấp giọng cười nói.

Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, sao nàng thấy hắn cười có điểm đắc ý? Chẳng phải Nhạc Sở Nhân là vợ hắn cho nên mới tới chỗ hắn có cái gì phải đắc ý ?

  Chương 27: Bản sắc

  Thái dương qua đỉnh đầu, Nhạc Sở Nhân cùng một đoàn người ngựa rốt cục cũng tiến vào sơn đạo ( đường núi a, nhưng để thế nghe hay hơn nhỉ???). Trời đã vào giữa hè, dù đi đường núi, tán cây đã che khuất ánh mặt trời nhưng vẫn không ngăn được không khí oi bức. Ngay cả ngựa đều có chút xao động, càng đừng nói đến người.

Nhạc Sở Nhân thật ra cảm thấy còn chịu được, trước kia nàng cũng luôn tiến vào thâm sơn rừng già, có khi nửa tháng không ra được, đợi đến khi nhìn thấy ánh mặt trời, nàng giống như đã thành người nguyên thủy.

Đi lại gần như cả ngày trong đường núi nhỏ hẹp, hộ vệ đi phía trước lục tục ngừng lại, Phong Duyên Thương cũng giữ chặt cương ngựa dừng lại. Thanh sam như gió, thoạt nhìn hắn còn chịu được khí hậu buổi trưa của núi rừng.

"Vương gia, vương phi. Phía trước không có đường, ngựa không thể đi trước, chúng ta chỉ có thể đi bộ ."

Hộ vệ mở đường phía trước trở về bẩm báo. Kỳ thật đây là con đường mà nông phu hái thuốc thôn bên vẫn thường đi, từ nơi này vào núi rồi đi qua hai cái đỉnh núi mới có thể tiến vào thâm sơn rừng già.

"Vậy đi bộ, vốn hái thuốc cũng là đi bước một, có thấy ai đi hái thuốc còn cưỡi ngựa?"

Từ trên lưng ngựa nhảy xuống, kỳ thật so với cưỡi ngựa Nhạc Sở Nhân vẫn thích đi bộ hơn.

"Lưu lại hai người trông coi ngựa, những người còn lại đi theo vào núi."

Phong Duyên Thương phân phó xong cũng nhảy xuống ngựa, tư thái vô cùng tao nhã.

Nhạc Sở Nhân không biết từ nơi nào lấy ra bình sứ nhỏ đưa cho một hộ vệ dặn dò:

"Mỗi người bôi một chút lên giày, tay, còn có trên đùi ngựa."

Hộ vệ đó tiếp nhận, hiển nhiên rất ngạc nhiên đây là thuốc bột gì, nhưng vì Phong Duyên Thương đứng ở phía sau Nhạc Sở Nhân nên ai cũng không dám hỏi nhiều, cầm bình sứ tránh ra, những người còn lại cũng đi tò mò qua đó.

"Đó là cái gì?"

Không chỉ hộ vệ tò mò, Phong Duyên Thương cũng thực hiếu kỳ.

Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, đối với trên mặt hắn không một chút mệt mỏi có chút kinh ngạc, trên chóp mũi nàng đều là mồ hôi vậy mà hắn vẫn một thân nhẹ nhàng khoan khoái , chẳng lẽ trên người hắn có giấu khối băng?

"Thuốc này có công dụng tương tự thứ ngươi đang đeo, bất quá chỉ có thể tránh được độc vật, tránh không được cổ."

Vừa nói xong, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn quanh bốn phía, đều là núi non trùng điệp hùng vĩ. Từ lúc chua vào núi nàng đã nhìn ra thâm sươn này rất lớn, nay ở trong núi lại càng rõ ràng.

Phong Duyên Thương phượng mâu vừa động, chăm chú nhìn Nhạc Sở Nhân đang đánh giá xung quanh, thanh âm ôn hòa:

"Liệu có thể làm phiền vương phi chế tác thêm vòng tay có thể tránh được cổ? Mỗi lần có nguy hiểm, xông vào trước nhất đều là bọn hắn, những người đó đều đi theo bổn vương nhiều năm, bổn vương không đành lòng xem họ gặp nguy hiểm gì."

Nghe xong lời hắn, Nhạc Sở Nhân thu hồi tầm mắt nhìn Phong Duyên Thương, sau một lúc lâu mở miệng nói:

"Muốn bao nhiêu?"

Phong Duyên Thương mắt không nháy, đồng mâu thâm thúy bừng tỉnh u đàm:

"Hai vạn."

Thủ hạ mật vệ hắn có hai vạn, phân bố đại giang nam bắc, mỗi ngày đều cận kề sinh tử.

Nhạc Sở Nhân lập tức nhướn mày:

"Vì sao muốn nhiều như vậy?"

Hộ vệ trong vương phủ tổng cộng lại không quá trăm người.

Khóe môi Phong Duyên Thương giơ lên:

"Còn có ngũ ca. Nàng đã quên Thích Kiến chính là hộ vệ ngũ ca sao? Hộ vệ của huynh ấy thường xuyên chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, có khi một đi không trở về."

Ngữ điệu hắn nhu hoãn, Nhạc Sở Nhân vào lại có điểm mao cốt tủng nhiên. Hộ vệ cũng là nghề nghiệp quá nguy hiểm đi? Một đi không trở về? "

"Vậy chờ trở về đi, hai vạn? Ta phải mệt chết đi."

Có vẻ khônhg vừa ý, Nhạc Sở Nhân hừ lạnh xoay người đi về phía trước không để ý tới hắn nữa. Nhóm hộ vệ cũng sửa soạn xong, hai người ở lại trông coi ngựa, những người còn lạio giỏ trúc trên lưng xuất phát vào núi.

Một đội hàng ngũ hộ vệ trẻ tuổi hứng trí bừng bừng đi vào núi, con đường phía sau Nhạc sở Nhân và Phong Duyên Thương thậm chí cỏ đều bị đạp bằng chứ đừng nói nhánh cây chặn đường, chúng đều bị bẻ gãy, bọn ở trên núi như mở một con đường mới.

Nhạc Sở Nhân có chút không vừa lòng, sắc mặt Phong Duyên Thương lại không đổi tựa hồ còn thực vừa lòng.

"Các ngươi muốn đem núi này san bằng sao? Không cần tập trung như vậy, chia ra đi, Thích Kiến nói cho bọn họ hôm nay nên lấy những loại thảo dược gì."

Khi sắp đi đến đỉnh núi Nhạc Sở Nhân rốt cục nhịn không được nữa, nếu là cứ thể này tiến vào thì dù tiến vào sâu cùng trong núi cũng chẳng thu được gì. Ngay cả cỏ dại đều bị san bằng thì thu được cái rắm ấy ( Ăc, tỷ quá thô tục rồi a...).

"Vâng."

Thích Kiến đã sớm nhịn không được , nghe thấy Nhạc Sở Nhân mệnh lệnh lập tức đem đám hộ vệ còn sửng sốt hộ vệ phân tán ra, một bên giảng giải bộ dáng những thảo dược Nhạc Sở Nhân cần .

"Gấp gáp như vậy làm gì? Chúng ta hiện tại cái khác không nhiều lắm, nhưng thời gian nhiều nhất."

Phong Duyên Thương một tấc cũng không rời Nhạc Sở Nhân, nhìn mặt nàng đầy không kiên nhẫn cười nói.

"Thời gian dĩ nhiên nhiều, nhưng nhiệm vụ cũng rất nặng. Tiểu Thương Tử, ngươi nếu không tính làm việc, vậy đi theo phía sau nhìn đừng vướng bận ta."

Buông tay thả ra hồng xà, Nhạc Sở Nhân nói giống như răn dạy con.

Phong Duyên Thương có vài giây không nói gì, nhưng Nhạc Sở Nhân đã muốn theo hồng xà đi lên phía trước. Lắc đầu, hắn không nhanh không chậm đuổi kịp, còn thực sự nghe lời Nhạc Sở Nhân không quấy rầy nàng.

Đi theo hồng xà rất nhanh họ đã qua đỉnh núi, núi này cây cối thực rậm rạp, tán caay cơ hồ bao trùm cả đỉnh đầu ngẩng đầu khó có thể nhìn tới bầu trời. Hơn nữa nhiệt độ không khí rất cao, đi trong núi dị oi bức.

Hồng xà đang trượt đi bỗng dưng dừng lại tại một chỗ cỏ dại rậm rạp, ngẩng cao nửa người trên chờ Nhạc Sở Nhân đi qua.

"Vật nhỏ, ngươi quả nhiên tìm được bảo bối ."

Trong chốc lát Nhạc Sở Nhân theo kịp, liếc mắt một cái nhìn thấy một gốc thực vật màu tím giữa đám cỏ dại. Vui vẻ ra mặt, vỗ vỗ đầu hồng xà rồi từ trong giày lấy con dao nhỏ ngồi xổm xuống đào lên.

Phong Duyên Thương chậm rãi bước tới. Trong vòng hai mươi thước, không sai biệt lắm cứ khoảng hai thước thì có một hộ vệ, quả thực là tỉ mỉ tìm tòi. Nhưng trôi qua lâu như vậy không có thu hoạch gì, ngoại trừ hai huynh đệ Thích Kiến Thích Phong cùng Nhạc Sở Nhân giao tiếp từ lâu.

"Đây là cái gì?"

Xem thứ Nhạc Sở Nhân lấy được, Phong Duyên Thương đứng ở một bên nhẹ giọng hỏi. Hắn tựa như đến trong thâm sơn rừng già này tản bộ, bộ dáng còn thật nhẹ nhàng khoan khoái .

"Đây là ma thảo, một mình làm thuốc khả trị liệu bệnh phổi. Nhưng nếu cùng bách mao thanh trồng một chỗ, sẽ làm người hoặc sinh vật tiếp cận chúng nó trong vòng ba thước lâm vào hôn mê. Cho nên, trong phạm vi ba thước khẳng định có bách mao thanh. Thích Kiến, tìm bách mao thanh."

Vừa nói, Nhạc Sở Nhân đã đem gốc ma thảo đào lên. Rễ bọc một đoàn bùn đất, nàng nâng gốc ma thảo hướng một hộ vệ cách đó không xa vẫy tay, đợi đến hắn đi tới, nàng đem nó đặt trong giỏ trúc hắn cõng trên lưng.

"Nếu nói như vậy, chúng ta đã tiến vào phạm vi chúng nó phóng thích độc khí, vì sao không có phản ứng gì?"

Những thực vật đó Phong Duyên Thương chưa thấy qua, nghe nói uy lực của chúng nó thực kinh ngạc. Những hộ vệ cách đó không xa lại không bình tĩnh, bất tri bất gics tiến vào nơi nguy hiểm.

Nhạc Sở Nhân giũ giũ chủy thủ ( dao găm) đầy bùn đất cười đến mặt mày loan loan:

"Không thấy thượng ngão thảo này tươi tốt như vậy sao? Độc khí đều bị chúng nó hút đi ."

Thiên nhiên chính là kỳ diệu như vậy.

Phong Duyên Thương giật mình, bốn phía hộ vệ vểnh tai lắng nghe cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Vương phi, người xem đây là bách mao thanh đi?"

Nghe theo Nhạc Sở Nhân mệnh lệnh, Thích Kiến cõng giỏ trúc ở dưới sườn núi cũng đi lên, trên tay nâng một gốc cây chỉ cao ba tấc ( ô ô theo đơn vị cổ thì 1 tấc = 3,3 cm nhưng hiện nay 1 tấc = 10 cm a...>____<) màu vàng nhạt đưa cho Nhạc Sở Nhân xem, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ.

Nhạc Sở Nhân nhìn thoáng qua sau đó gật gật đầu:

"Đúng vậy, chính là nó. Các ngươi đều đã nhìn thấy bộ dáng ma thảo cùng bách mao thanh, quanh đây ngão thảo rất nhiều, hai loại này tất nhiên cũng không ít, có bao nhiêu lấy bao nhiêu. Đừng quên lấy một ít ngão thảo xen lẫn trong giỏ trúc, bằng không đợi đến lúc rời núi, chúng ta đều chết chắc rồi."

Sau khi đem mệnh lệnh hoàn tất, Nhạc Sở Nhân tìm bóng dáng hồng xà. Thế nhưng chỉ trong chốc lát vật nhỏ kia vậy mà không thấy tăm hơi.

"Nó ở trên cây kia."

Phong Duyên Thương thức thời mở miệng, ngón tay chỉ vào một gốc đại thụ trong rậm rạp rừng cây phía xa xa, hồng xà thật nhỏ kia đang sung sướng leo lên trên.

Nhìn đến kia cây, đôi mắt Nhạc Sở Nhân sáng lên, nhấc vạt trước của áo choàng chạy nhanh tới.

Phong Duyên Thương khóe môi mỉm cười cùng đi qua, kết quả mới vừa đi hai bước liền thấy được hình ảnh làm cho hắn kinh ngạc. Chỉ thấy động tác Nhạc Sở Nhân cực nhanh, tay chân cùng sử dụng trèo lên đại thụ, động tác kia vạn phần thuần thục, tứ chi phối hợp thích đáng, so với hầu tử ( con khỉ) tốc độ còn muốn nhanh hơn, chỉ vài đông tác đã leo lên trạc cây cách mặt đất hai ba thước ( Ừm, nếu là đv cổ thì 1 thước = 0,33 m, còn đv hiện đại thì 1 thước = 1m mọi người nhá J)  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net