Chương 67: Sờ chân - Chân tướng (Thương trở về)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trở lại vương phủ, Nhạc Sở Nhân trước tiên đi nhìn Phong Duyên Nghị. Thích Kiến luôn luôn "chiếu khán" hắn, tồn tại của hắn tương đối mà nói vẫn là bí mật ở trong phủ.

Hắn cũng không tệ lắm, mấy ngày hôm trước có chút nóng nảy dữ dằn, cho nên Thích Kiến cho hắn ăn thuốc, hiện tại thực yên tĩnh, hơn nữa còn có vẻ béo ra.

Nhạc Sở Nhân còn chưa nghĩ tốt nên an trí hắn như thế nào, nếu là tuỳ tiện giết kỳ thật cũng rất đơn giản, nhưng là nàng có chút lo lắng Phong Duyên Thương sẽ không đồng ý, dù sao cho tới bây giờ nàng vẫn chưa nói cho hắn tin tức này, bởi vì thư của Phong Duyên Thương cho tới bây giờ nàng không có hồi âm.

Hôm sau, tin tức Trung Vực nguyên soái trở về đã truyền khắp hoàng thành, Diêm Cận mang theo mấy trăm thân binh quang minh chính đại vào từ cửa thành, sau đó thẳng đến hoàng cung gặp mặt Phong Triệu Thiên.

Thời điểm đó Nhạc Sở Nhân còn đang ở Thất vương phủ kiếm tiền, nàng tính ngày mai sẽ đi xem cửa hàng mặt tiền đã đặt cọc kia, ba gian cửa hàng cạnh nhau nằm sát đường, đều là phòng ốc hai tầng. Theo Thích Phong bẩm báo thì khoảng cách vách tường của ba cửa hàng đó đã dỡ bỏ, lập tức có thể tiến vào giai đoạn trang hoàng.

Vốn là kế hoạch đã chuẩn bị tốt, ngày hôm sau lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn, người trong cung đến.

"Ý tứ Lâm công công là phụ hoàng muốn ta tiến cung xem bệnh cho hoàng hậu nương nương?" Ngồi ở trong đại sảnh, trên người Nhạc Sở Nhân khoác áo choàng đính ngọc trai, chân dài bắt chéo, có chút nhíu mày nhìn Lâm công công so với nàng còn nữ tính hơn, kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, vài vị thái y đều không thể chữa khỏi bệnh của hoàng hậu nương nương nên ở trước mặt hoàng thượng đề cử vương phi ngài. Hiện tại ai mà không biết y thuật Thất vương phi rất cao a." Giơ ngón tay cái lên, còn không quên làm kiểu Lan Hoa Chỉ, Lâm công công ra vẻ xinh đẹp nịnh hót.

"Nga! Như vậy a." Lâm công công vừa nói như vậy, Nhạc Sở Nhân hiển nhiên là biết sao chuyện lại thế này, chỉ sợ là có người không phục nên cố ý kéo nàng vào a. Chính là thông minh bị thông minh hại, người muốn cho hoàng hậu tiếp tục điên vẫn đang nhìn họ đấy.

"Thất vương phi, chúng ta thỉnh đi." Lâm công công mỗi lần đến thỉnh, đều vô cùng lo lắng, hơn nữa hắn không giống thái giám khác, hắn dám lên túm tay kéo đi, ngay cả Nhạc Sở Nhân cũng không có biện pháp với hắn.

"Hảo, đợi ta thay quần áo, bên ngoài thật sự rất lạnh, chắc Lâm công công cũng không muốn ta cứ như vậy ra ngoài đi." Nhìn Lâm công công đứng lên muốn đi tới, Nhạc Sở Nhân cũng nhanh nhẹn đứng lên nói, nàng không đối phó được tên thái giám này.

"Hảo hảo, tạp gia chờ." Lâm công công che miệng, thực ý nhị, chậc chậc, Đinh Đương nhìn đến ánh mắt đều trợn tròn.

Trở lại Viên Nguyệt Lâu thay quần áo, thay áo choàng hồ cừu rất nặng, lông cừu trắng thuần trơn nhẵn, bọt nước nhỏ dính vào cũng rất nhanh ngã nhào, không dính mảy may.

Mặt phấn hoa đào, mi dài mắt ướt, thật là vô hạn phong tình.

Thay quần áo xong, Thích Phong cầm cái hòm thuốc, tự mình hộ tống nàng tiến cung. Nhạc Sở Nhân ngồi vào nhuyễn kiệu, trong khuôn mặt tươi cười vừa lòng của Lâm công công, rất nhanh hướng hoàng cung đi đến.

Đã qua tháng mười hai, nhiệt độ không khí vẫn rất thấp, ở trong vương phủ đã cảm thấy rất lạnh, không nghĩ tới sau khi tiến vào hoàng cung còn lạnh hơn. Có thể bởi vì tường cung cao cao kia, cũng có thể là bởi vì đá cẩm thạch mênh mông vô bờ kia, nhân lúc nhiệt độ không khí thấp chúng nó liền càng lạnh lẽo thêm, cho nên hàn khí bắt đầu khởi động.

Muốn đi ngự thư phòng đưa tin Phong Triệu Thiên trước, dọc theo đường đi hòm thuốc Thích Phong cầm cũng chuyển tới trong tay Lâm công công, Thích Phong chờ ở ngoài cửa cung.

Phụ cận ngự thư phòng không phải ai cũng có thể tiếp cận, Lâm công công ở ngoài một cửa điện dừng lại, Nhạc Sở Nhân một mình đi vào.

Đi lên bậc thang rực rỡ nhiều màu, vừa bước lên một bậc cuối cùng liền nhìn thấy vài người quen từ cửa lớn ngự thư phòng đi ra, kia không phải là ba thái y đã chữa bệnh từ thiện ở Đông thành khi đó sao, sau lại bị Thích Phong mạnh mẽ "tiễn bước." Quả nhiên là có duyên phận, ở chỗ này lại gặp.

Nhạc Sở Nhân ngoéo khoé môi một cái, "Đã mấy ngày không thấy ba vị thái y đại nhân, trời giá rét khí lạnh, vài vị thoạt nhìn sắc mặt xanh trắng, tinh thần có vẻ không tốt lắm a."

"Gặp qua Thất vương phi." Ba vị rõ ràng bị Nhạc Sở Nhân dùng lời nói ức hiếp, nhưng lại không thể phản bác, còn phải hành lễ với nàng.

"Ba vị không cần khách khí, mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cũng đã từng hợp tác." Thân mình cao gầy được bao vây dưới áo choàng hồ cừu quý giá đẹp đẽ, bộ dáng nàng cười rộ lên lại đục lỗ.

"Không dám không dám, Thất vương phi y thuật cao siêu, mà nay hoàng thượng lại phê để ngài đích thân chẩn bệnh cho hoàng hậu nương nương, ta thực bội phục." Một người chắp tay nói xong, nhưng vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ không che dấu được toát ra từ trong ánh mắt.


Nhạc Sở Nhân nhíu mày, cười đến càng vui vẻ, "Đúng vậy, nhờ ơn phụ hoàng còn nhớ rõ, ta sẽ được một ít mặt mũi gì đó a, nhưng thật ra làm cho các vị chê cười. Bệnh của hoàng hậu nương nương chỉ sợ ta cũng bất lực a." Thở dài, nàng rất là tiếc nuối nói.

Ba vị thái y cũng không nghĩ tới Nhạc Sở Nhân sẽ nói như vậy, vốn đang muốn nhìn nàng chê cười, vậy mà nàng lại "tự nhận kém cỏi" trước.

"Lời ấy của Thất vương phi có ý gì? Y thuật của Thất vương phi vẫn chưa có ai so được, dân gian đều lưu truyền Thất vương phi là Dược Phật chuyển thế đó." Vẫn chưa chết tâm muốn làm nàng xấu mặt.

Nhạc Sở Nhân mặt mày loan loan, đồng tiền bên má như ẩn như hiện, thật đáng yêu.

"Bởi vì a, bởi vì ông trời không cho a. Ba vị thái y đại nhân đức cao vọng trọng, các ngươi biết "Thiên" này là ai không? "Thiên" là chúa tể của sinh linh, hắn bảo người chết canh ba, không người nào có thể sống đến canh năm." Nàng nói ý vị thâm trường, chỉ cần là người có đầu óc đều có thể nghĩ thông.

Thần sắc ba người khác nhau, suy nghĩ một chút, không khỏi có chút kinh hoảng, Nhạc Sở Nhân cười đến thuần thiện, khách khí vẫy vẫy tay, nàng vòng qua bọn họ đi thẳng vào ngự thư phòng.

Bước qua cửa lớn, Nhạc Sở Nhân hít thở sâu, vẫn là trong phòng ấm áp, tuy rằng toàn bộ thư phòng bay huân hương, tuyệt không dễ ngửi.

"Lại hồ ngôn loạn ngữ? Nha đầu nhà ngươi thiệt thòi một chút liền khó chịu như vậy!" Thanh âm dễ nghe từ đỉnh đầu truyền đến, Phong Triệu Thiên mặc dù trách cứ như thế, nhưng rõ ràng bởi vì Nhạc Sở Nhân nịnh hót một phen "Thiên" kia mà cảm thấy vui vẻ.

"Vốn là bọn họ không biết lượng sức, cùng "Thiên" đối nghịch, sẽ chết thực thảm." Cũng không quỳ lễ, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn bóng dáng minh hoàng sau ngự án, vẫn là có khí phách như vậy.

"Lời hay một đống, ngươi sao không đến nhìn hoàng hậu lại tự nhận kém cỏi?" Phong Triệu Thiên buông sói hào trong tay, giương mắt nhìn về phía Nhạc Sở Nhân.

"Lời nói của phụ hoàng thật sự là khó nghe, tự nhận kém cỏi? Ta có thể nghe thấy Phật Tổ nói chuyện, Phật Tổ lão nhân gia nói trị không được." Nàng hoàn toàn theo ý tứ của hắn diễn theo, nhưng lại thành tự nhận kém cỏi.

"Đã nói ngươi hồ ngôn loạn ngữ, lá gan này cũng không phải lớn bình thường, ngay cả Phật Tổ cũng dám đem ra nói dối." Lắc đầu, Phong Triệu Thiên rõ ràng đối với nàng không thể nề hà.

"Ta làm nhiều việc tốt như vậy, Phật Tổ sẽ tha thứ cho ta." Nhạc Sở Nhân có thứ tự trả lời, Phong Triệu Thiên ngay cả giáo huấn cũng không nói nên lời.

"Tóm lại ngươi vẫn nên liếc mắt một cái, ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ." Phong Triệu Thiên giống như là thương lượng mà không phải mệnh lệnh.

Gật gật đầu, Nhạc Sở Nhân đáp ứng, tuy là nàng không phải rất muốn đi thăm lãnh cung.

"Đúng rồi, phụ hoàng, nghe nói thái tử điện hạ mất tích, nay đã có tin tức chưa?" Nhìn Phong Triệu Thiên, Nhạc Sở Nhân hỏi chân thành.

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Phong Triệu Thiên thay đổi, tóc bạc trên đầu khiến cho hắn thoạt nhìn có vài phần thương lão. "Bạch thuật sĩ kia nói, có cao thủ tà thuật vào hoàng lăng đem hắn vây khốn cũng nhân cơ hội đó bắt đi thái tử. Vợ lão Thất, trẫm từng nghe nói, ngươi cũng hiểu được một ít đường ngang ngõ tắt?" Trên cao nhìn xuống Nhạc Sở Nhân, ánh mắt Phong Triệu Thiên tương đối có áp lực.

Ánh mắt Nhạc Sở Nhân mở to vài phần, "Phụ hoàng đây là hỏi ta có hiểu biết cái gì là tà thuật hay là thử ta?" Quả nhiên hoàng đế không phải ai cũng có thể làm, hắn còn biết chuyện này.

Phong Triệu Thiên cười khẽ, thời khắc kia thật có sức quyến rũ, lão nam nhân thành thục, lực sát thương không giảm chút nào.

"Chỉ cần hắn không phải chạy đến Nam Cương, ở đâu cũng không sao cả. Chỉ là dù sao hắn cũng là cốt nhục của trẫm, cũng là đứa nhỏ đầu tiên của trẫm. Trẫm còn nhớ rõ bộ dáng hắn vừa sinh ra năm đó, tiếng khóc to rõ." Tựa hồ nhớ lại tình cảnh lúc đó, trên mặt Phong Triệu Thiên lộ ra biểu tình chỉ có phụ thân mới có.

Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, kỳ thật thực muốn hỏi một chút hắn có nhớ hay không bộ dáng Phong Duyên Thương lúc vừa sinh ra. Ở trong thai trúng độc, nói vậy vừa sinh ra đã thực dọa người. Phong Triệu Thiên yêu thích Phong Duyên Nghị, cũng không cho hắn một chút yêu thương, trách không được Phong Duyên Thương mấy lần thản nhiên trào phúng, không phải không có cơ sở.

"Ý tứ phụ hoàng ta đã hiểu, chút nữa ta phải đi nhìn hoàng hậu nương nương bất hạnh một cái. Bất quá thành sự tại thiên, ta cũng chỉ có thể làm hết phận sự của mình, hết thảy còn phải xem ông trời mới được." Tâm tình Nhạc Sở Nhân không còn tốt như vừa rồi, có lẽ là vì ý tứ hàm xúc ám chỉ không rõ kia của Phong Triệu Thiên, cũng có lẽ là vì hắn yêu thích Phong Duyên Nghị làm cho nàng thấy phản cảm.

"Đi đi." Thở dài, Phong Triệu Thiên gật gật đầu, nhìn Nhạc Sở Nhân rời đi.

Từ ngự thư phòng đi ra, Nhạc Sở Nhân xiết chặt áo hồ cừu trên người, vốn nàng tính ép buộc Phong Duyên Nghị vài ngày sẽ đem hắn đuổi về. Nhưng hiện tại nàng đã sửa chủ ý, đợi đến lúc Phong Duyên Thương trở về sẽ đem Phong Duyên Nghị đưa cho hắn, mặc hắn xử trí.

Ra khỏi cửa điện, Lâm công công nâng hòm thuốc đang chờ. Nhiệt độ không khí thấp, hắn lại đợi hồi lâu, đã muốn phát run.

"Ta muốn đi lãnh cung xem một chút, công công thoạt nhìn giống như không quá thoải mái, để tránh ảnh hưởng tâm tình của hoàng hậu nương nương, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, bảo người khác đưa ta đi." Mặc dù nàng đối với Lâm công công này không có hảo cảm gì, bất quá đùa với hắn rất vui, nhìn hắn đáng thương run run hề hề, Nhạc Sở Nhân cũng tốt bụng một chút.

"Thất vương phi nói đúng, tạp gia đi tìm Lý Trung, hắn là lão nhân trong cung, nhất định sẽ không phạm lỗi." Lâm công công chạy nhanh xuống bậc thang, hắn đã muốn đông lạnh, chân đều đã tê rần.

"Quên đi, không cần, ta tìm được người rồi." Mới vừa ra khỏi cửa điện nàng liền thấy được người quen, hơn nữa hắn cũng đã thấy nàng, đang đi tới.

"Thất tẩu." Phong Duyên Tinh bước nhanh đi tới, một thân áo khoác đỏ thẫm hoa lệ, thật tuấn tú.

"Nguyên lai là Thập Bát gia a, tạp gia gặp qua Thập Bát gia." Quay lại thấy Phong Duyên Tinh, Lâm công công nhanh chóng thi lễ.

"Được rồi, Lâm công công mau trở về đi thôi, có Thập Bát ở đây, đi chỗ nào cũng không thành vấn đề." Lấy hòm thuốc trong tay Lâm công công nhét vào tay Phong Duyên Tinh, hắn liền thay thế chức trách gã sai vặt của Lâm công công.

"Thất tẩu muốn đi chỗ nào?" Nâng hòm thuốc, Phong Duyên Tinh khó hiểu.

"Đi xem bệnh cho hoàng hậu nương nương a, đi thôi." Xiết chặt áo choàng hồ cừu trên người, Nhạc Sở Nhân xoay người bước đi, Phong Duyên Tinh bước nhanh đuổi kịp. Lâm công công cúi lưng, mãi cho đến khi không thấy bóng dáng hai người kia mới rời đi rất nhanh, hai chân tựa hồ sắp không đứng được.

Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Tinh đi giữa cung điện trong trẻo nhưng lạnh lùng, lãnh cung nằm ở góc hẻo lánh nhất của hoàng cung, từ điện trước cần đi rất xa.

Phong Duyên Tinh nâng hòm thuốc, trên vẻ mặt tuấn tú có chút phức tạp. Hắn không thích hoàng hậu, mấy ngày trước biết nàng bị điên, hắn còn thầm thích thú hồi lâu. Trong cung chính là vậy, khi đắc thế vui vẻ, có thể tuỳ tiện đem một người ép chết. Nhưng nếu là rơi đài, vậy thảm. Ví như hoàng hậu hiện tại, bên trong lãnh cung thâm cư, cơ hồ không có người để ý tới nàng.

"Phụ hoàng là thật muốn chữa bệnh cho nàng? Ta nhớ rõ mẫu phi khi đó còn nói, đối với kết quả này, phụ hoàng thực vui vẻ." Phong Duyên Tinh lắc đầu, hắn không rõ a.

Đuôi lông mày Nhạc Sở Nhân khinh động, quay đầu nhìn lướt qua thần sắc có chút mê man của Phong Duyên Tinh, "Mẫn phi nương nương thật đã nói như thế?"

"Đúng vậy. Hơn nữa mẫu phi còn đi nhìn hoàng hậu vài lần, hiện tại ngay cả cung nhân cũng dám khi dễ nàng. Mẫu phi cảm thấy nàng thực đáng thương, cho nên mỗi lần đi đều làm một chút gì đó bình thường nàng thích ăn mang theo." Phong Duyên Tinh cảm khái nói, thiện lương giống như mẫu phi của hắn, trong cung này tìm không ra người thứ hai.

Nhạc Sở Nhân thập phần ngoài ý muốn, "Mẫn phi nương nương thực thiện lương, nếu địch nhân của ta có kết cục này, ta sẽ đốt pháo ăn mừng ba ngày."

Phong Duyên Tinh cười cười, sau đó gật gật đầu, "Thật ra ta rất cao hứng, nhưng là trước mặt mẫu phi không thể biểu hiện ra ngoài, nàng sẽ trách cứ ta." Cao hứng cũng phải vụng trộm cao hứng.

Nhạc Sở Nhân cười khẽ, "Hôm nay ngươi có thể tận tình cao hứng, cũng không biết nàng điên thành cái dạng gì?" Tuy là nói như vậy nhưng là trong lòng Nhạc Sở Nhân đều biết. Tin tưởng không chỉ là nàng, ngay cả người ở trong lãnh cung kia cũng sẽ không tốt, khẳng định cũng tinh thần hoảng hốt.

"Ta nghe người trong cung nói qua, khi nổi điên sẽ ầm ĩ hét lớn, còn có thể đánh người. Cho nên cung nhân không có biện pháp, ở thời điểm nàng phát bệnh đều đem nàng trói lại." Phong Duyên Tinh đem tình báo biết được nói.

Nhạc Sở Nhân khoé môi loan loan, không khỏi nhớ tới hôm sinh nhật Trần phi nhìn thấy bộ dáng của nàng, cao quý ung dung, bề ngoài mặc dù không diễm lệ nhưng có một loại khí chất người khác không có. Hiện nay điên rồi, nói vậy các loại phong thái ngày xưa cũng không còn. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đây là nhân sinh a. (Trùm: Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: Ngạn ngữ Trung Quốc, sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bây giờ là hướng Tây, thì sau 30 năm, nó đổi thành hướng Đông. Ý nói sự đời thay đổi.)

Càng đi sâu vào trong, bốn phía càng thêm lạnh lùng, nhiệt độ không khí rất thấp, phụ cận nơi này lại có vẻ lạnh hơn.

Phong Duyên Tinh thành thành thật thật ôm hòm thuốc dẫn đường, trên đường đi qua cung điện nào đó không có người, hắn cảm khái rất nhiều.

"Mới trước đây ở trong cung chạy đùa khắp nơi, hoa cỏ trong cung tươi tốt, ta núp ở bên trong, bên ngoài mọi người nhìn không thấy. Sau ta nghe những người bên cạnh mẫu phi nói với ta, những cung điện không người ở đều do người đã chết. Có quỷ hồn thường lui tới, cho nên người khác sợ tới mức không dám ở lại."

"Quả thật giống như chuyện ma quái, cũng chỉ có bệnh tâm thần mới thích tiến cung." Nhạc Sở Nhân thản nhiên nói, ngày sau Diêm Tô cũng sẽ bị vây ở chỗ này, hi vọng năng lực nàng ngày càng tăng a.

"Cũng chỉ có Thất tẩu mới nói như vậy. Bất quá đó cũng là sự thật, nhìn mẫu phi xem, một mình một người trong trẻo nhưng lạnh lùng tịch mịch, người làm trượng phu kia cũng không hỏi thăm. Nghe bà vú nói, năm đó mẫu phi có thể gả cho một người rất tốt nhưng là nàng thích phụ hoàng, nói thế nào cũng muốn tiến cung. Tĩnh di, cũng chính là mẫu phi của Thất ca, kiệt lực ngăn cản, nhưng là cuối cùng cũng không ngăn được, nàng vẫn vào cung. Vài năm đầu được sủng ái, sau lại vẫn không có con nên phụ hoàng dần dần vắng vẻ nàng. Không ngờ vài năm sau phụ hoàng sủng hạnh một lần liền có ta, nàng lại được sủng ái thêm vài năm. Nhưng là người mới hàng năm đều có, sủng ái đối với mẫu phi liền dần dần không còn nữa." Phong Duyên Tinh có vài phần mất mát nói xong, phụ hoàng không thiếu nữ nhân, hắn cũng không phải thực vĩ đại, muốn vì nàng tranh thủ tình cảm cũng tranh không được.

Nhạc Sở Nhân nghe, cảm thấy con người Mẫn phi này, nghe qua là một người thực chấp nhất. Hơn nữa, vài năm không được sủng, ngẫu nhiên bị Phong Triệu Thiên sủng hạnh một lần liền mang thai, này thực thần kì.

Mẹ quý nhờ con, ở trong cung này không hiếm thấy, bất quá nàng lại không quý lâu dài, vài năm sau lại bị vắng vẻ, thật ra thực bất hạnh, có lẽ do nàng thủ đoạn không đủ, đấu không lại nữ nhân khác.

"Mẫu phi của Thất ca ngươi là dạng nữ nhân gì?" Phong Duyên Thương cho tới bây giờ vẫn chưa nói qua về mẫu thân của hắn với nàng, nhưng là nàng cảm thấy hắn đối với mẫu thân tình cảm rất sâu đậm.

"Tĩnh di a, ta chưa thấy qua. Thời điểm ta sinh ra, Tĩnh di đã qua đời thiệt nhiều năm. Bất quá nghe bà vú nói, Tĩnh di người cũng như tên, là một người thực yên tĩnh. Hơn nữa có tri thức, hiểu lễ nghĩa, am hiểu thi thư, nghe nói năm đó phụ hoàng vì một bài thơ của Tĩnh di mà nạp nàng làm phi." Phong Duyên Tinh nháy mắt, tuyệt đối đem những điều hắn biết đều nói ra hết.

Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, có thể tưởng tượng ra là một tài nữ cực kì có hơi thở cổ điển.

Càng đi càng hẻo lánh, vòng qua một cung điện hoang vắng, cũng chính là chỗ ở hiện tại của hoàng hậu nương nương.

Không nghĩ rằng vừa mới vòng qua, Phong Duyên Tinh liền sửng sốt, "Mẫu phi ở chỗ này." Đứng trước cửa đại điện loang lổ là một cung nữ thoạt nhìn còn nhỏ tuổi, đó là người bên cạnh Mẫn phi.

Nhạc Sở Nhân động tác rất nhanh túm chặt áo khoác Phong Duyên Tinh kéo hắn lại, Phong Duyên Tinh nhìn nàng khó hiểu, Nhạc Sở Nhân có chút trừng mắt cố tình khiến hắn câm miệng.

Phong Duyên Tinh quả nhiên nghe lời ngậm miệng lại, sau đó theo sau Nhạc Sở Nhân lùi lại mấy bước.

"Ta đến đây không thể để cho người ngoài nhìn thấy, chúng ta chờ mẫu phi ngươi đi rồi lại đi vào." Nhạc Sở Nhân hoàn toàn là nói bừa, bất quá Phong Duyên Tinh lại rất tin tưởng.

Ánh mắt đảo một vòng, cung điện này một toà một toà, giống như đều giống nhau.

"Ở đâu có thể nhìn thấy trong cung kia?" Mẫn phi chịu khó chạy tới nhìn hoàng hậu như vậy, Nhạc Sở Nhân thật muốn nhìn một cái các nàng đang làm gì.

Phong Duyên Tinh nhìn chung quanh một vòng, có lẽ hắn cũng tò mò Mẫn phi vì sao thường hướng nơi này đi đến. "Đi chỗ đổ sập ở góc cung điện kia, chúng ta leo lên tường là có thể thấy."

Hai người bước nhanh theo kẽ hở giữa tường đổ của cung điện kia đi vào chỗ ở của hoàng hậu, tuyết rơi ngập khắp nơi cũng không ai dọn dẹp, còn có hoa cỏ khô héo, hai người một bước sâu một bước cạn tiêu sái đi vào, sau đó ở cạnh tường dừng lại, còn chưa leo lên nhìn, chợt nghe thanh âm truyền đến từ phía bên kia tường, mặc dù thanh âm không lớn nhưng nghe qua dường như là đang cãi nhau.

Hai người liếc nhau, Phong Duyên Tinh tựa hồ có chút gấp, khả năng là lo lắng Mẫn phi chịu khi dễ. Buông hòm thuốc trong tay, hắn chạy đến một

bên đem một khối ghế đầu gỗ lớn đã muốn hư hỏng đưa đến, giúp đỡ Nhạc Sở Nhân leo lên trước.

Nhạc Sở Nhân cũng thực linh hoạt, hai tay bám chặt đầu tường, hai chân đạp ghế, thực vững vàng đứng lên.

Phong Duyên Tinh cũng rất nhanh đạp ghế dựa leo lên, hai người bám vững ở đầu tường, có thể mơ hồ nhìn vào sân, còn có mấy bụi cúc đã muốn bị tuyết vùi lấp trong viện, nhưng lại nhìn không thấy ai.

"Ha ha ha... Chính là ngươi, chính là ngươi... Ha ha ha." Một đoạn tiếng cười to không rõ ràng cùng mấy từ ngữ khùng điên không ngừng từ trong điện truyền ra. Nhạc Sở Nhân chậm rãi nháy mắt mấy cái, trạng thái này, chắc là Hoàng hậu.

"Là ta thì thế nào? Hiện tại không có ai tin ngươi nói." Một đoạn âm thanh mảnh khảng vang lên, tựa hồ rất tức giận, nhưng lại vẫn tinh tế nhu nhược như trước.

Nhạc Sở Nhân nhìn lướt qua Phong Duyên Tinh, hắn tập trung tinh thần, còn có chút lo lắng, này chính là Mẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net