Chương 79 - 80 : Làm Thơ Đặc Sắc - Kỳ Phùng Địch Thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 79: Làm Thơ Đặc Sắc  

  Tháng một ở Hoàng Thành rất lạnh, tuyết cũng rơi rất nhiều. Hầu như cứ ba ngày lại có một trận tuyết lớn sau đó tan ra thành nước đá khiến nhiệt độ vô cùng thấp.

Nhưng thời tiết như vậy cũng chỉ trong tháng một, chỉ cần qua ngày cuối cùng nhiệt độ lập tức tăng lên, điều này khiến Nhạc Sở Nhân thấy rất thần kỳ.

Ngày cuối cùng tháng một, Bắc Cương cho người đem thư đến, lần này là đích thân Bắc Vương ngự bút nói rằng xuân về hoa nở sẽ đến chơi.

Có lẽ bởi vì nhận được tin tức Bắc Vương đến thăm Đại Yến, Đông Cương cũng vội truyền đến tin tức thúc thúc ruột của Đông Vương Khánh Vương gia sẽ mang bảo vật đến yết kiến Đại Yến hoàng đế, trong thư hạ thấp tư thái rất nhiều so với Bắc Cương.

Phong Triệu Thiên tất nhiên là vừa lòng thái độ của Đông Cương, hết sức nhiệt tình chiêu đãi sứ giả, lại phái người hộ tống đến tận biên cảnh Đại Yến và Đông Cương.

Những thứ đại sự triều đình này chẳng mấy chốc truyền khắp hoàng thành, trên cơ bản chỉ trong hai ngày ngay cả ông cụ tai điếc còn biết.

Thất Vương phủ.

Gần đây, Nhạc Sở Nhân vô cùng bận rộn,cả ngày qua lại giữa Thất Vương phủ và Tế Thế đường .

Hôm nay đã là mùng một, ngày mai chính là ngày Tế thế đường rút thưởng, tuy nhiên tất cả đã có Thích Kiến lo liệu nàng cũng không cần động tay.

Nhạc Sở Nhân nhìn Đinh Đương đang bận rộn hầm thịt bò cách thủy, hương thơm mê người dần tỏa ra, nàng tưởng thư không nhẫn được nữa, Tuy nhiên thịt bò phải mềm mới được, gấp cũng vô dụng.

Đinh Đương cũng chê nàng vướng tay, nhìn thời gian đoán chừng Phong Duyên Thương đã hạ triều, to gan đuổi nàng đi.

Bên ngoài so với ngày hôm qua ấm rất nhiều, Nhạc Sở Nhân khoác áo lông cáo trắng muốt đi về phía thư phòng, quả nhiên ngoài cửa có đám người Nghiêm Thanh đã đứng đó. Những người này cả ngày theo sát Phong Duyên Thương, giờ người ở đây Phong Duyên Thương hẳn ở trong đó.

Nhạc Sở Nhân đi nhanh đến gần thư phòng, đám hộ vệ trước cửa đều chắp tay cúi đầu, Nhạc Sở Nhân phất tay rồi đẩy cửa phòng.

Trong thư phòng rất ấm áp, hơn nữa có mùi sách mực thoang thoảng, không giống mùi hương liệu trước kia.

Nhạc Sở Nhân vòng qua bình phong, vén lên rèm che lập tức nhìn thấy Phong Duyên Thương nhàn nhã ngồi sau bàn đọc sách.

Nàng đi đến bên người hắn cới áo choàng ném lên trên ghế, Phong Duyên Thương cũng buông sách ngẩng đầu lên nhìn nàng, tuấn nhan như họa, mắt phượng thâm thúy như muốn hút cả linh hồn đối phương.

"Hôm nay sao lại chăm chỉ như vậy? Vùa trở lại đã chui vào thư phòng, không phải đang xem sách * chứ?"

(hu hu cái này làm khó Nguyệt rồi, bản gốc bị ẩn, Nguyệt chẳng biết dịch sao, thông thường cái dấu * biểu thi nghĩa không trong sáng hoặc ái muội gì đó, sách gì, mọi người tự đoán nhé >___  

  Chương 80: Kỳ Phùng Địch Thủ  

  Thiếu niêu khẽ giũ áo choàng, trong chớp mắt bật lên tựa như một cơn gió hướng Nhạc Sở Nhân phi đến.

Hắn biết võ công, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh. Nhạc Sở Nhân không biết võ công căn bản trốn không thoát được tập kích, tuy rằng thân thủ nàng rất linh hoạt nhưng khoảng cách vẫn còn kém xa.

Tuy nhiên, ngay khi tay thiếu niên chạm vào bả vai Nhạc Sở Nhân lại lập tức rút lại, thân hình quay một vòng rơi xuống trên đất, bông tuyết bị động tác của hắn tác động, nhẹ nhẹ phiêu tán.

Nhạc Sở Nhân khẽ liếc bả vai, khóe môi cong lên, khóe mắt không giấu nổi đắc ý:

" Có phải nghĩ rằng ta không biết võ công thì bắt lấy rất dễ dàng không? Ha ha tuy ta không bắt được ngươi cũng chẳng làm gì được ngươi nhưng ngươi cũng chẳng làm gì được ta."

Nói rồi giơ tay giũ giũ vai áo căn bản không dính hạt bụi, ý tứ khinh miệt rõ ràng.

Tay thiếu niên ẩn trong áo choàng, nụ cười trên mặt không còn vô tội như vừa rồi, đôi mắt trong suốt nhìn dáng vẻ đắc ý của Nhạc Sở Nhân lóe qua lửa giận.

"Sư phụ nàng là cao nhân phương nào? Theo ta biết vài trăm năm trở lại đây ngoại trừ Thánh giáo không có môn phái nào khác."

Thiếu niên cười đến mê người, giọng nói ngông nghênh bất cần.

"Đó là ngươi kiến thức hạn hẹp, núi cao còn có núi cao hơn. Ngươi cũng đừng nản lòng, với tuổi của ngươi mà đã đạt được thành tựu như vậy đã rất lợi hại rồi."

Tuy rằng là đối thủ nhưng Nhạc Sở Nhân còn rất bội phục hắn, ít nhất khi nàng bằng tuổi hắn còn không đạt được cảnh giới này.

Thiếu niên cười, cười đến mê người, bộ dạng hắn tựa như em trai nhà bên khiến người ta không thể ghét được.

" Câu này dùng trên người nàng mới thích hợp. Nàng năm nay mới mười sáu, cũng là người đầu tiên có thể thoát khỏi tay ta."

Bộ dạng tuy như em trai nhỏ nhưng lời nói đầy ngông cuồng .

"Ngươi cùng là người đầu tiên dám ở trước mặt ta nói lời ngông cuồng như vậy. Tuy nhiên cái này không quan trọng, vấn đề là ngươi ẩn vào Hoàng thành lâu như vậy là muốn làm cái gì? Nếu ngươi muốn giết người cướp của thì ta cảnh cáo ngươi tốt nhất nên dừng tay lại, đây là địa bàn của ta."

Đứng yên một chỗ lâu như vậy chân nàng có chút tê rồi.

" Vì cái gì nha? Nàng cũng không làm gì được ta, nói cách khác ta muốn làm cái gì nàng cũng không ngăn được."

Cánh tay bên dưới áo choàng động đậy, nụ cười trên mặt cũng buông lỏng không ít.

"Ta không làm gì được ngươi, nhưng đối phó với thủ hạ ngươi là chuyện nhỏ. Người của Vu Giáo ta chỉ ngửi qua là nhận ra."

Nhạc Sở Nhân híp mắt hừ lạnh uy hiếp.

Thiếu niên nhe răng cười, nghiêng đầu có chút nghịch ngợm nhìn khuôn mặt Nhạc Sở Nhân:

" Chúng ta quả thật không giống nhau, ít nhất mũi cẩu như nàng ta còn không có." (Ha Ha ha ha..... xin lỗi cho Nguyệt cười tý tẹo vì lời của anh ý cũng là lời Nguyệt muốn nói :sofunny: :sofunny: :sofunny: )

Hai mắt Nhạc Sở Nhân bốc lửa:

" Ta hiện tại rất muốn trồng nấm trên người giáo đồ Vu giáo, tin rằng nấm trồng ra ăn rất ngon."

Thiếu niên nháy mắt, cười cười hối lỗi:

"Ta phải đi rồi, ta chỉ chớp mắt là có thể vào thành, còn nàng phải bước từng bước một trở về, có cơ hội gặp lại."

Sảng khoái nói xong, bóng dáng đã biến mất tại chỗ. Dưới núi có vài đạo tàn ảnh lóe ra, thật đúng như lời hắn, chỉ chớp mắt là có thể vào thành rồi.

Nhìn phương hướng hắn biến mất, Nhạc Sở Nhân bĩu môi:

"Tưởng biết võ công thì giỏi lắm sao, hừ."

Tuy rằng khinh thường nhưng giọng điệu không tránh khỏi chút ghen tỵ.

Cho đến khi thiếu niên rời đi, Thích Kiến đứng xa mới thở ra một hơi. Hắn vốn cho rằng võ công của mình cũng không tệ nhưng so với thiếu niên còn kém xa, hơn nữa cùng với thân phận Giáo Thánh Vu Giáo nữa, e rằng hắn cũng chẳng tiếp nổi mấy chiêu của hắn.

Nhạc Sở Nhân nắm lấy áo choàng đi về phía thích Kiến, đuôi mắt cong lên cho thấy nàng bị kẻ nọ khoe khoang võ công chọc tức.

"Vương phi....."

Thích Kiến đi bên cạnh Nhạc Sở Nhân xuống núi, không nhịn được lên tiếng, hắn rất muốn hỏi nàng có cần phái người tìm thiếu niên đó hay không.

" Bắt không được hắn, ngươi cũng đừng phí công. Hai ngày này hãy để ý những người vào thành, cũng không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?"

Thanh âm của nàng không chút gợn sóng, nghe qua vô cùng bình tĩnh.

" Vương phi thật sự không có biện pháp đối phó với hắn sao?"

Cả sườn núi tĩnh lặng chỉ còn âm thanh đạp tuyết của hai người, gió lạnh đập vào mặt nhưng có vẻ như cả hai người đều không nhân thấy, hoặc giả không thèm để ý.

"Không có."

Nhạc Sở Nhân trả lời rất dứt khoát nhưng trong đầu đang không ngừng tính toán tài nghệ của kẻ kia và phương pháp đánh bại hắn.

"Vậy...."

Thích Phong chau mày, như vậy để mặc hắn thích làm gì thì làm sao?

"Hắn cũng sẽ không qua mức kiêu ngạo hành động. Ta lấy giáo đồ Vu Giáo ra uy hiếp tin rằng hắn cùng sẽ thu liễm lại."

Nhạc Sở Nhân nhìn phía trước, đôi mắt xẹt qua ánh sáng lanh, đối với điểm này nàng rất tự tin.

Thích Phong gật đầu, tuy rằng hắn tin tưởng Nhạc Sở Nhân nhưng đó là Giáo Thánh, cấp bậc cao nhất trong Vu Giáo, bảo hắn làm sao không lo lắng đây?

Hai người xuống núi, hiện trường xử quyết đã chẳng còn ai, chỉ còn vài đống tro đang phiêu tán cùng với vài bộ y phục cũ dính máu đong thành bang cho thấy nơi này trước đó đã xảy ra chuyện gì.

Xe ngựa vẫn dừng bên đường, Nhạc Sở Nhân đi qua trèo lên xe, Thích Phong đánh xe, tiếng vó ngựa cùng bánh xe chuyển động trên tuyết rất nhanh rời đi nơi này chỉ lưu lại gió rét cùng tiêu điều.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net