Chương 87 - 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 87  

Bởi vì mùa đông chưa qua, trời vẫn tối rất nhanh. Sau khi màn đêm buông xuống, hộ vệ trong Thất vương phủ đều tập trung tại đại sảnh, nhưng chỉ sau hai khắc (30') đã biến mất từ cửa sau của Vương phủ.


Nếu nhìn kỹ sẽ thấy có thêm vài bóng dáng màu đen khác đuổi theo các hộ vệ, thấp thoáng như quỷ mị vô cùng lén lút.

Trong phòng thuốc, Nhạc Sở Nhân đem từng thứ bỏ vào chiếc túi lớn ở eo. Chiếc túi này cùng váy dài không hợp chút nào, không chỉ lớn mà còn dày. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy cô số miệng túi nhỏ, trong những túi đó đều là độc dược.

Sau khi lấy đồ xong, nàng lấy áo choàng khoác lên che giấu chiếc túi kỳ quái này.


Mọi việc xong xuôi, Nhạc Sở Nhân mới quay đầu nhìn kẻ đang nằm trên nhuyễn tháp, hắn vẫn nhìn nàng không chớp mắt từ này đến giờ.

"Đi thôi."

Nhạc Sở Nhân cần thêm địch trúc sau đó đi về phía Phong Duyên Thương.

"Trên người nàng nhiều đồ như vậy, ta chạm vào có sao không vậy?"

Nhìn nàng thoải mái như vậy, rất khó có thể tượng tượng trên người đem nhiều đồ như thế.

"Ngươi thì không sao nhưng người khác thì chưa biết được."

Mắt nàng cong cong vui vẻ nói.

Phong Duyên Thương dứng dậy, phong nhã rũ trường bào, hơi híp mắt nhìn nàng, môi mỏng mỉm cười:

"Bản vương vô cùng vinh hạnh."

Hắn nhàn nhạt nói nhưng vui sướng trong lòng không ai biết đến. Nếu mà không chạm được không biết bản thân sẽ thất vọng thế nào đâu.

_Truyện chỉ đăng tại Lưu Nguyệt ta căm thù nhà nào đạo truyện của ta :shoot: _

Hai người quang minh chính đại đi bằng cổng chính, không có xe ngựa cũng chẳng có ngựa. Nhạc Sở Nhân đang nghĩ chẳng lẽ đi bộ thì eo nhỏ bị nắm lấy. sau đó chỉ thấy cảnh vật nhanh chóng lùi lại, hai người chớp mắt đã ra khỏi Đồng Thước phố.

Gió lạnh đập vào mặt khiến Nhạc Sở Nhân hoàn hồn, là Phong Duyên Thương ôm nàng bay nha. Tuy cảm giác không giống nàng tưởng tượng nhưng cũng không tệ lắm.

"Lạnh sao? Mau ôm chặt ta!"

Giọng Phong Duyên Thương từ đỉnh đầu truyền đến, có lẽ vì chuyển động hớn nữa tốc độ rất nhanh, gió đập vào mặt nên giọng nói mất đi sự trầm ổn thường có.

Nhạc Sở Nhân không đáp nhưng vẫn ôn chặt lấy hắn, má áp vào lồng ngực ấm áp, tóc dài bay loạn trong gió.

Từ Thất vương phủ đến Bảo Trấn tháp rất xa nhưng nhờ có " bay nhãn hiệu Phong Duyên Thương" mà nàng quên luôn khái niệm thời gian, chỉ biết rằng đến khi cánh tay ôm hắn đã tê rần mới thấy hắn chậm lại.

Nàng ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên tháp, cùng không lên tiếng vẫn ôm chặt lấy hắn, cả người dựa vào trong ngực Phong Duyên Thương.

Phong Duyên Thương di chuyển trong bóng đêm, rất nhanh đã tiến vào trong tháp, trong này so với bên ngoài thì ấm áp hơn nhiều.

Sau khi thả nàng xuống, Phogn Duyên thương cũng dừng lại. Nhạc Sở Nhân đứng vững, chờ đến khi thích ứng bóng tối mopwis phát hiện phía trước có bóng người.

"Ngũ ca?"

Nhạc Sở Nhân vừa chậm rãi tách đôi tay trên eo ra, nhỏ giọng gọi.

"Ha ha, là bản vương."

Có vẻ như giọng điệu nghi vấn của Nhạc Sở Nhân rất buồn cười, Phogn Duyên Thiệu không khách khí bật cười rồi mới trả lời.

"Giả thần giả quỷ như vậy làm gì? Không phải hắn vẫn chưa đến sao?"

Trong này vẫn còn những người khác, nếu nàng đoán không sai thì đều là người của Ngũ Vương phủ.

"Biết hắn thực lực không tầm thường đương nhiên không thể coi thường."

Phong Duyên Thiệu thở dài. Hắn quả thật cảm thấy may mắn vì bọn họ có Nhạc Sở Nhân, nếu Nam Cương sử dụng người của Vu Giáo sớm vài năm không biết Đại Yến giờ ra sao?

"Không cần quá căng thẳng, cả Đại Yến này chỉ sợ chỉ có mệnh của hộ vệ Thất vương phủ cùng Ngũ Vương phủ là cứng rắn nhất. Mặc kệ bọn hắn là người của Vu Giáo cũng chẳng thể vừa rat ay là giết người, mọi người thả lỏng chút đi."

Nếu là những người khác có lẽ còn không có đường thoát nhưng hộ vệ trong hai phủ đều có vòng tay lúc trước nàng phân phát, chỉ cần bọn họ đeo vào, độc dược thông thường cũng không đến gần được. Nếu trúng loại độc kỳ quái nào đó thì tốc độ phát độc so với người thường cũng chậm hơn rất nhiều.

Nàng vừa nói xong, không ít người thở phào. Nhạc Ở nhân mỉm cười, chợt cảm thấy đám người này cũng thật đáng yêu. Mặc dù thường vào sinh ra tử nhưng vẫn sợ chết, đây mới là phản ứng của người bình thường.

"Lát nữa đừng chạy loạn rời khỏi bản vương đó."

Phong Duyên Thương từ phía sao ôm lấy nàng thấp giọng nói. Tuy giọng nói rất bé nhưng mỗi người ở đây đều không phải người thường nên đều nghe rõ ràng.

Nhạc Sở Nhân nắm lấy bàn tay ở eo, khiễng chân lên quay đầu hôn lên má Phong Duyên Thương, cười nói:

"Lát phải nghe ta chỉ huy rồi."

Thực ra những lúc như thế này nàng muốn hợp tác với Thích Phong hơn vì hắn luôn nghe lời nàng.

(Nguyệt: ha ha, lời này mà để Duyên Thương ca nghe được thì Thích Phong chỉ có nước khóc rồi

"Được."

Giọng hắn nhẹ nhàng như ly rượu ấm nồng khiến người ta say.

Nhạc Sở Nhân cười khẽ dựa vào người hắn, mặc dù ở đây không lạnh nhưng độ ấm sau lưng khiến nàng tham luyến không muốn rời.

Bên ngoài rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có cấm vệ quân đi tuần tra vang lên tiếng khôi giáp ma sát. Tiếng vang cùng với going lạnh khiến người ta không khỏi đề cao tinh thần.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng kêu thanh lảnh, tựa như tiếng hồng hạc kêu làm người ta giật mình run lên.

Sau đó là tiếng cấm quân hô gọi, tiếng đánh nhau, chớp mắt đã phá vỡ bóng đêm yên tĩnh.

Mắt Nhạc Sở Nhân sáng rực, Phogn Duyên Thương phía sau ôm nàng di duyên sang bên cạnh vài bước, hai người đứng trước cánh cửa sổ nhỏ, có thể xem rõ tình hình bên ngoài.

Cấm quân giao đấu với một đám người mặc đồ đen, sở trường của cấm quân là vây đánh, lấy nhiều đấu ít, còn đám người kia mỗi người đều võ nghệ cao cường, chớp mắt đã có cả chục cấm quân ngã trên đất .

Nhạc Sở Nhân híp mắt nhìn đám người trước mắt càng đánh càng xa, nói:

"Tiểu Thương Tử, ngươi xem, trên nóc nhà bên dó có người."

Vì quá xa nên nàng không xem rõ được, mơ mơ hồ hồ.

Phong Duyên Thương ngước mắt nhìn, khẽ gật đầu.

"Đúng vậy, không dưới năm mươi người."

Xem ra đều là cao thủ, bọn họ đứng trên nóc nhà, rõ ràng đang nhìn bên này.

"Bọn chúng có lẽ đảm nhiệm việc đưa Ninh Dự đi, không biết tên khốn khiếp kia có đến không."

Mắt nàng nhìn không đến nên cũng không thể xác định hắn có đến không.

"Ta lại chưa gặp hắn, hơn nữa đám người đó đều che mặt."

Giọng Phong Duyên Thương nhàn nhạt vang lên bên tai nàng.

"Mặc kệ hắn có đến hay không, lão nương cũng không sợ."

Nhạc Sở Nhân đầy tự tin thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn trận chiến trước mặt. Mặc dù là vũ khí lạnh (đại khái chỉ vũ khí thô sơ cổ đại, không có súng ống đạn dược mọi người nhé) nhưng người người đầu võ nghệ cao cường bay qua bay lại, xem còn phấn khích hơn phim hành động.

Đột nhiên một đội quân lớn từ phía ngoài tập kích đến, giọng Phong Duyên Thương chứa đựng ý cười nói:

"Cấm quân trong thành đến đây."

Nhạc Sở Nhân kiễng chân nhưng vẫn không nhìn được nhiều hơn. Chỉ nghe đến tiếng hô chém giết vang dội, tiếng binh khí đập vào tai, cả trời đất như chỉ còn lại cảnh trước mắt.

Bỗng một trận gió thổi qua, trong bóng đêm có người bay về hướng này, cả người đồ đen kín mít, hai cánh tay vung lên tựa như loài dơi trong bóng đêm.

Nhạc Sở Nhân nhìn không chớp mắt, trong mắt không che giấu nổi ngưỡng mộ. Mặc dù vài chục người cùng bay có chút quỷ dị, nhưng chỉ cần cho nàng bay như vậy một lúc, đừng nói quỷ dị, nói nàng giống quỷ nàng cũng chịu.

Bọn họ bay trên không trung, trận chiến bên dưới như có phép thuật đột nhiên dừng lại. Cấm vệ quân cùng quân độ hoàng thành đều dừng mọt động tác, đám người mặc áo đen cũng không tham chến, nhanh chóng tiến vào trong địa lao.

Lưu Nguyệt: Muộn rồi, cho pháp Nguyệt cắt chương tại đây nhé. Trận chiến diễn ra thế nào nhớ xem phần sau nha mọi người  

chương 88

  Của lớn vừa mở, đám người lập tức tiến vào. Thực ra số cấp quân trong địa lao cũng không nhiều, Phogn Duyên Thiệu lại sớm cso sắp xếp nên đám hắc y nhân chớp mắt đã biến mất ở cửa.

Cấm quân bên ngoài vẫn đứng yên bất động, hơn mười hắc y nhân chạm đất, gương mặt bịt khăn chỉ để lộ đôi mắt.

Nhạc Sở Nhân đảo mắt giữa đám người đó, không có tên tiểu tử kia. Tuy nhiên nhìn thủ đoạn của chúng thì cao tay hơn đám người của Vu Giáo xuất hiên lúc trước nhiều.

Cửa lớn rất nhanh lại mở ra, một hàng hắc y nhân lao ra, hai người còn xách theo một kẻ khác. Người này ăn mặc sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, râu dài ba tấc (3cm), gương mặt rất có tinh thần, kẻ đó không ai khác ngoài Ninh Dự.

Hắc y nhân xách Ninh Dự nhanh chóng nhập vào đám người bên ngoài. Ninh Dự nhìn cảnh này, vô cùng bình tĩnh.

"Đi."

Chính vào lúc này, Nhạc Sở Nhân khẽ nói. Eo nhỏ nhanh chóng bị Phong duyên thương ôm lấy, hai người rời khỏi vị trí, người trong tháp cũng xông ra.

"Đi đi lại lại dễ dàng như vậy, các ngươi đều không thấy ngượng ngùng sao?"

Phong Duyên Thương ôm Nhạc Sở Nhân chạm đất, xung quanh là cấm quân đang sẵn sàng chiến đấu. Nhạc Sở Nhân mỉm cười "thân thiện, dễ gần" nhìn đám người áo đen. Một tay lôi cây địch trúc từ dưới áo choàng đưa lên miệng nhẹ thổi. Chỉ một tiếng vang lên, toàn bộ cấm quân đều ngã xuống, thiên địa nhất thời yên tĩnh. (Nguyệt: kỳ quái, sao lại đổ ngã người của mình nha?)

Nhạc Sở Nhân thu hồi địch trúc, cười nhìn bọn họ. Trong khoảng cách hơn chục mét, thông qua ánh đuốc lập lòe trên tháp, nàng có thể thấy sắc mặt họ không chút biến đổi, không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của nàng.

Một người áo đen nắm lấy Ninh Dự. Ninh Dự bình tĩnh đối mặt với đám người Phong Duyên Thương, Phong Duyên Thiệu, đối với ông ta mà nói bị đám người không biết từ đâu đến đưa đi vẫn còn tốt hơn ngồi trong lao.

"Thủ lĩnh của các người đâu? Không phải hắn nói đích thân đến sao? Tên tiểu tử đó không phải là sợ không dám đến chứ?"

Ban đêm yên tĩnh, hai đội nhân mã giao phong cũng vô cùng tĩnh lặng, chỉ có giọng nói của Nhạc Sở Nhân vang vọng.

"Không nhìn thấy bản thiếu gia, nàng thấy tịch mịch đúng không? Bản thiếu đến rồi đây!" (Nguyệt: Hắc hắc, câu cuối dễ gợi liên tưởng quá)

Chớp mắt, vang lên giọng nói đùa cợt ngạo nghễ. Một bóng đen xẹt qua, đến khi nhìn rõ thì người đã xuất hiện trước mắt.

Hắn mặc áo chàng rộng, đầu đội mũ choàng chỉ để lộ cằm, căn bản không thể nhìn rõ diện mạo thế nào.

Phong Duyên thương híp mắt nhìn hắn, đứng bên cạnh Nhạc Sở nhân, vững như bàn thạch.

Nhạc Sở Nhân nhướn mày hừ lanh:

"Ngươi quả thật đến rồi. Mặc dù ta cũng chẳng thèm để ý đến tên Ninh Dự đó, nhưng ngươi cũng không thể đem hắn đi."

Vừa nói vừa chỉ Ninh Dự, bộ dạng vô cùng ngạo mạn.

Kẻ đội áo choàng cười khẽ, mặc dù không được diện mạo nhưng tiếng cười rất dễ nghe, hơn nữa lại có chút cợt nhả.

"Không được, bản thiếu đã đáp ứng với người khác rồi."

"Cố chủ của ngươi là ai?"

Phong Duyên Thiệu tiếng, mặc dù toàn thân nho nhã nhưng giữa lông mày là cỗ bễ nghễ không thể coi thường.

" Ha ha, Ngũ Vương điện hạ, nghe danh không bằng gặp mặt."

Mặc dù hắn nói thế nhưng người đối diện vẫn chỉ nhìn thấy cằm hắn mà thôi.

"Cũng vậy thôi, Các hạ có bản lĩnh như vậy, sao lại tiếp tay kẻ ác?"

Phong Duyên Thiệu chắp tay, khiêm nhường nhưng không mất phong độ.

"Chậc chậc, tiếp tay cho kẻ ác? Câu này bản thiếu gia không thích nghe chút nào."

Đối phương lắc đầu, bộ dạng giống như quả thật không thích nghe.

"Mặc kệ ngươi thích nghe hay không. Tiểu tử, nhìn thấy chưa? Hôm nay ngươi sẽ không đi dễ dàng như vậy."

Nhạc Sở Nhân cắt đứt đối thoại giữa hai người, nàng không thích nghe mấy lời lòng vòng tốn nước bọt đó.

"Thế sao? Lần trước chưa tận hứng, hôm nay chúng tay tiếp tục."

Lời dứt, hắn giơ tay lên. Giống như có một lực hút cực lớn, Ninh Dự nhanh chóng rơi vào tay hắn.

"Chỉ cần nàng cuopws được hắn, bản thiếu lập tức dời đi."

"Hù, ta sợ ngươi chắc."

Nàng vừa nói xong, một cánh tay từ áo choàng vươn ra. Chớp mắt mọi người chỉ thấy xuất hiện đám khói xanh, chưa kịp có động tác gì, khói xanh đã biến mất. Sau đó là một loạt tiếng cóc xanh kêu lên. Thời tiết mùa đông mà cóc xanh loạn kêu rõ ràng không bình thường chút nào.

Trên mặt đất, một làm khói đen tràn qua chân mọi người, quỷ dị đến mức mọi người không dám cử động chút nào. Có thứ gì đó len lỏi theo vết may của giày cùng áo bào chui vào.

Có tiếng địch vang lên, khỏi đen dưới chân lập tức tản đi, mùi tanh tưởi bốc lên khiến người ta muốn ngất xỉu.

Thiếu niên nắm lấy Ninh Dự , đột ngột bay lên, ném về phía đối diện thứ gì đó.

Động tác của Nhạc Sở Nhân không chậm, lập tức ném đồ về phía đỉnh đầu. Trong chớp mắt vang lên tiếng nổ lớn, ánh sáng chói mắt, trong không trung chẳng còn thứ gì cả.

"Chúng ta cũng đi lên."

Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn kẻ nắm Ninh Dự lơ lửng trên không trung, mày liễu nhíu chặt.

Phong Duyên Thương ôm eo nàng phi lên. Chớp mắt có chút không ổn định, sau khi ổn định lại, nàng lấy từ trong áo choàng ra thứ đồ gì đó để bên môi thổi. Bỗng có hai sợi dây màu đỏ tựa như hai con rắn phi về phía kẻ đang lơ lửng trong không trung kia.

Thiếu niên giơ tay tiếp lấy, cả người run lên, sau dó nắm lấy Ninh Dự cùng tiếp đất.

Phong Duyên Thương cũng ôm nàng tiếp đất, Nhạc Sở Nhân cười lớn:

"Ngươi cho rằng đồ gì của lão nương ngươi cũng tiếp được sao? Không tự lượng sức mình."

Mặc dù hắn giống như không có việc gì vẫn nắm lấy Ninh Dự, nhưng Nhạc Sở Nhân biết rõ càm giác của han, thật giải hận.

"vậy nàng thử xem thứ này của bản thiếu gia."

Giọng thiếu niên trầm thấp, ẩn chức tức giận. Nói xong áo choàng vung lên, hai vật sống gì đó lấy tốc độ không thể nhìn thấy bay về phía Nhạc Sở nhân.

Nhạc Sở Nhân giơ tay chặn lại, lòng bàn tay nhất thời tê liệt. Nàng nhíu mày, rụt tay lại vào trong áo choàng. Tay khác nhanh chóng cầm châm bạc đâm vào phần bên cạnh, chớp mắt đã đỡ hơn rất nhiều.

"Cũng không cao minh lắm. cái này cho ngươi, đảm bảo ngươi sẽ thích."

Nhạc Sở Nhân cắn răng cười âm trầm nhìn hắn, không chút do dự cầm địch trúc để bên môi. Vài tiếng địch chói tai vang lên, phía đối diện chớp mắt bị vây trong khói đen.

"Đi bắt Ninh dự lại."

Khói đen dày đặc, họ không nhìn thấy người, cũng chẳng nghe thấy âm thanh.

Phong Duyên Thương vẫy tay, hai hộ vệ không hcuts do dự lao vào khói đen.

"Nàng không sao chứ?"

Phogn Duyên Thương cúi mắt nhìn gương mặt đã hơi trắng của Nhạc Sở Nhân thấp giọng hỏi.

"Không sao, cổ trùng của tên đó còn chưa lấy được mạng của ta."

Tê buốt trên tay đã giảm bớt, cũng dễ chịu hơn nhiều rồi.

Phong Duyên Thương dùng một tay ôm lấy nàng, ngẩng đầu nhìn phía đối diện. hai hộ vệ vừa rồi đã trở lại, trên tay nắm lấy Ninh Dự đã hôn mê.

Nhưng người khác đi lên phía trước đón lấy Ninh Dự. Hai người đó sợ hãi nhìn Nhạc Sở Nhân, khiến những người khác cũng nhìn lại phía đối diện. Khói đen đã biến mất, hơi mười kẻ áo đen nằm trên đất, Thiếu niên kia cũng những người áo bào đen (những người đã bay như chim lúc đầu ấy ^____^) đã biến mất.

Gương mặt Nhạc Sở Nhân vô cùng bình tĩnh, nàng cũng sớm biết được bọn họ sẽ chạy. Khói trùng vừa rồi là dựa theo trí nhớ bập bõm nghiên cứu ra, cũng là lần đầu tiên sử dụng. Người khác không nhìn thấy bên trong nhưng nàng cũng hai người vừa rồi đều thấy, vì vậy họ mới nhìn nàng kỳ quái như vậy.

"Bọn họ chạy rồi, Sở Nhân, muội không sao chứ?"

Phong Duyên Thiệu đi qua, thu hết tất cả vào mắt, bừng tỉnh như mộng. Trận đấu kỳ quái này, bọn họ ai cũng không thể góp tay nào.

"Chạy rồi, mau thu dọn thôi, những cấm quân này phải nghỉ ngơi khoảng nửa năm mới có thể bình thường trở lại."

Nhạc Sở Nhân quét mắt nhìn quanh, sắc mặt khoogn tốt lắm.

Phong Duyên Thiệu gật đầu, sau đó vẫy tay chỉ huy người dọn dẹp.

Nhạc Sở Nhân kéo tay Phong Duyên Thương vòng qua đám người nằm đầy đất đi về. Bộ pháp Phong Duyên Thương trầm ổn phối hợp với bước chân nàng.

Sau khi ra khỏi ánh sáng, Phong Duyên Thương ôm nàng nhanh chóng rời khỏi chõ cũ. Hai người dừng lại ở con phố nhỏ, Nhạc Sở Nhân nhảy ra khỏi lồng ngực hắn, chống tường bắt đầu nôn. Nàng vừa nôn, nước mắt cũng tí tách rơi không dừng lại được, chớp mắt cả gương mặt đầm đìa nước mắt.

Một lúc lâu sau, trận nôn hành hạ người này mới dừng lại, Nhạc Sở Nhân lau nước mắt trên mặt nhìn Phong Duyên Thương trong bóng tối:

"Cảm ơn, nếu mà trước mặt nhiều người như vậy nôn mửa, mặt nũi của ta chắc đã mất hết rồi."

Phong Duyên Thương giơ tay xoa nhẹ mặt nàng, tuy không nhìn thấy mặt nhưng nàng vẫn cảm nhận được ôn nhu của hắn.

"Nhìn nàng không ổn lắm, vẫn còn muốn nôn sao?"

Lúc ôm nàng phi tẩu cảm thấy nàng giống như buồn nôn, may mắn hắn hiểu ý nàng.

"Dạ dày không còn thứ để nôn rồi, chúng ta về thôi, ta hơi mệt."

Cổ trùng của tên nhóc khốn khiếp đó không giết được nàng nhưng cũng khiến nàng không dễ chịu. Nôn xong cả người nàng dường như không còn chút sức lực nào cả.

"Được."

Phong Duyên Thương ôm lấy nàng, dùng thân thể ấm áp giúp nàng chắn gió lạnh. Hắn nhìn nàng, trong lòng có chút tự trách, nàng đối đầu với cường dịch hắn lại không thể giúp chút nào, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.  

chương 89

  Lễ hội đèn lồng cuối cùng cũng đến. Khắp ngõ lớn, ngõ nhỏ đều vô cùng nhộn nhịp. Có điều Nhạc Sở Nhân thật không có diễm phúc đi xem bởi vì nàng đang nằm trên giường, cả người chẳng còn chút hơi sức nào.

 Đây không phải Vọng Nguyệt Lâu của nàng, cũng không phải giường lò so của nàng, mà là phòng Phong Duyên Thương, giường cũng là của giường của hắn.

 Giường hơi cứng, dù hắn đã lót thêm vài lớp đệm nhưng nàng vẫn thấy không quen。

  Tối qua, Phong Duyên Thương ôm nàng về, nàng vẫn nằm từ lúc đó đến giờ, cả người không có chút sức lực nào, ngay cả lật người cũng lười.

 Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài, giống như giọng Đinh Đương. Nhạc Sở Nhân cũng chẳng thèm để ý, tìm tục chìm vào mộng đẹp.

Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, có tiếng bước chân đến gần. Nhạc Sở Nhân nhận ra chút khác lạ, hơi hé mắt. Thình lình nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tỷ mỉ kỹ lưỡng thì không giật mình hoảng sợ.

 "Trần phi nương nương?"

Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này, Nhạc Sở Nhân hoàn toàn tỉnh ngủ. Hơn nữa chân tay cũng có chút sức lực, giằng co muốn ngồi dậy.

"Thất vương phi cứ nằm xuống đi.Ta vâng lệnh Hoàng Thượng đến thăm cô. Xem ra quả thật rất nghiêm trọng rồi."

Nói xong, ngồi xuống ghế bên giường Đinh Đương vừa mang đến. Nhạc Sở Nhân cũng ngoan ngoãn nằm xuống, tư cổ trở xuống đắp chăn kín mịt, không để hở chút nào.

"Đúng vậy, độc của đối phương rất lợi hại, mặc dù ta bách độc bất xâm nhưng vẫn bị ảnh hưởng không nhỏ."

Nhạc Sở Nhân thở ra, giọng nói không còn mạnh mẽ, hào sảng như trước khiến người ta cảm thấy mềm mại hơn nhiều.

 Trần phi giơ tay vuốt ve má Nhạc Sở Nhân, khẽ nói:

"Yên tâm đi, lão thất với ngũ vương đã bẩm báo sự việc tối qua với hoàng thượng, cô không phải chịu khổ không công đâu, hoàng thượng đương nhiên sẽ luận công ban thưởng mà."

Câu này của nàng trong ngoài đều không nói sai, Phong Triệu Thiên nhất định sẽ có ban thưởng.

Trong lòng Nhạc Sở Nhân hừ lạnh,trên mặt lại cười cười:

"Vậy là tốt nhất, nếu không lần sau ta cũng chẳng bán mạng nữa đâu. Có điều phụ hoàng lần này định thưởng cái gì? Vài lần trước ta làm việc cho người đều thưởng tiền, lần này nếu chỉ tiền không e rằng không đủ nha!"

Nàng hoàn toàn không sợ Trần Phi nghĩ mình tham tiền mà chán ghét, nói vô cùng đương nhiên.

   Trần phi cười khẽ, vô cùng quyến rũ nói:

"Đương nhiên sẽ khiến cô hài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net