18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì lợi ích của mẹ anh (và bí mật của anh nữa), Beomgyu thực sự đã ngừng “rên rỉ” để giúp mẹ lên kế hoạch cho ‘đám cưới trong tương lai’ của mình và Taehyun. Beomgyu muốn tiếp tục rên rỉ thêm nữa, nhưng đồng thời, việc giúp đỡ mẹ mình cũng khiến anh rơi vào ảo tưởng. Ảo tưởng của anh về việc kết hôn lần thứ hai, nhưng với một người thực sự yêu anh.

(Cứ cho là cô ấy đã chạy ra ngoài trước khi Beomgyu thậm chí có thể đệ đơn ly hôn, vì vậy cô ấy và anh về mặt pháp lý vẫn là vợ chồng.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Phải không?)

Beomgyu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, kế hoạch tổ chức đám cưới của anh và mẹ anh đã dừng lại khi bố anh về đến nhà. Ông chào vợ và con trai trước khi hỏi họ đang làm gì. Vợ ngượng ngùng giải thích, chồng thở dài bảo vợ thôi ngay mấy trò tai quái này đi, nếu không chúng nó sẽ dọa Taehyun mất. Vợ ông chỉ bĩu môi nhưng biết ông nói có lý. Đã khá muộn nên cả ba nói lời chúc ngủ ngon và tạm biệt nhau trước khi cúp máy. Beomgyu dọn dẹp thêm một chút ở tầng dưới, rồi lên lầu chuẩn bị đi ngủ. Khoảnh khắc đập đầu vào gối, anh lập tức thiếp đi nhanh như tắt như một ngọn đèn.

Và bây giờ, một đứa trẻ năm tuổi nào đó đang đánh thức anh, khiến anh kêu lên một tiếng khi bị nhảy ngay lên ngực.

"Bố!" Hyeon hào hứng nói. "Dậy đi dậy đi! Hôm nay là thứ Hai!”

“Bố không nghĩ con thực sự là con trai bố,” Beomgyu càu nhàu tinh nghịch. “Bố không bao giờ hào hứng với những ngày thứ Hai.”

Hyeon cười khúc khích. “Đi nào, bố, nếu không chúng ta sẽ trễ mất.”

Beomgyu thở dài, biết rằng Hyeon có lý. "Được thôi. Chú NingNing có ở đây không?”

“Unh-unh.” Hyeon lắc đầu, khiến Beomgyu ngạc nhiên.

Lông mày của alpha hơi nhướng lên. "Thật sao?" Thông thường Kai không ở đây vào cuối tuần vì công việc, nhưng việc cậu không ở đây vào các ngày trong tuần là điều không bình thường.

“Thật đấy,” Hyeon nói, hơi buồn. “Con cũng nhớ chú ấy.”

Beomgyu không thực sự chú ý nhiều đến Hyeon và nhoài người với lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Màn hình sáng lên, và điều đầu tiên Beomgyu nhìn thấy là thông báo từ Kai.

gremlin nhỏ (lớn):
chào buổi sáng anh!!

gremlin nhỏ (lớn):
nếu em lỡ đánh thức anh dậy thì em không xin lỗi đâu

gremlin nhỏ (lớn):
nhưng nếu em không thì aww :(

gremlin nhỏ (lớn):
dù sao thì

gremlin nhỏ (lớn):
hôm nay em sẽ không thể đến cùng mọi người được 😓

gremlin nhỏ (lớn):
giáo sư ngớ ngẩn của em đã quyết định có một lớp học sớm ngày hôm nay vì một số lý do nên là 😿

gremlin nhỏ (lớn):
gửi giúp em lời chào tới hyeon nhé & bảo nhóc em hứa sẽ mang bánh nướng nhỏ vào lần tới!

“Đó là chú NingNing sao?” Hyeon hỏi, và giọng nói của cậu bé nhắc bố mình rằng nhóc vẫn còn ở đây.

“Mmh.” Beomgyu gật đầu, đặt điện thoại trở lại tủ đầu giường để quay lại với con trai mình. “Chú ấy nói rằng không thể đến được vì hôm nay có tiết học sớm.”

“Thật nhàm chán.” Hyeon khẽ cau mày.

“Đúng vậy, nhưng ồ, thôi nào.” Beomgyu nhún vai. "Bây giờ, con đã đánh thức bố dậy, vì vậy thôi nào, bạn nhỏ bất lương, chuẩn bị đi thôi."

Hyeon bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ và nhảy ra khỏi lòng bố mình. Nhóc chạy về phòng, khiến bố lắc đầu với nhóc. Anh cũng đứng dậy bắt đầu chuẩn bị, đi về phía phòng tắm.

Khi đánh răng, Taehyun trở lại với tâm trí của anh (như mọi khi). Sự ấm áp lan tỏa khắp người Beomgyu, và mặt anh hơi nóng lên khi nghĩ đến việc gặp lại em. Họ vẫn chưa nói chuyện kể từ khi hẹn hò, nhưng Beomgyu đang lên kế hoạch thay đổi điều đó vào hôm nay.

Gần ba mươi phút sau, Beomgyu và Hyeon đã yên vị ở trong xe của chàng trai tóc nâu. Họ đang lái xe về phía trường của Hyeon, với bài “Into the Unknown” đang phát trong đài. Hyeon đang hát theo nó, khiến bố nhóc cười khúc khích mỗi khi hát một nốt cao quá mức.

Họ đến trường của Hyeon vài phút sau đó, và Beomgyu đỗ xe ở bãi đậu xe của trường. Anh và Hyeon ra ngoài sau khi đỗ xe, và Beomgyu nắm tay Hyeon bằng một tay, trong khi tay còn lại của cầm ba lô của Hyeon.

Khi họ bước đi, Beomgyu chợt nhận ra rằng Ari không còn ở đây nữa. Anh ngạc nhiên khi Hyeon vẫn chưa nhận ra, nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Bằng cách đó, anh sẽ không phải đối phó với tâm trạng khó chịu của Hyeon hoặc đối phó với việc Hyeon rất có thể sẽ đổ lỗi cho anh, mặc dù đó không phải là lỗi của anh. Jihyo đã quyết định chuyển con gái của cô ấy.

"Bố!" Tiếng kêu của Hyeon khiến trái tim của alpha hơi chùng xuống. Anh bắt đầu chuẩn bị tinh thần, đợi Hyeon hỏi liệu nhóc có thể đi cùng Ari không. “Con có thể đi với Chae không?”

Đó không phải là điều Beomgyu mong đợi. Anh cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng anh nhận ra mình nên cảm thấy nhẹ nhõm. Và anh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn xuống Hyeon. Con trai đang nhìn anh đầy hy vọng, và Beomgyu gật đầu với một nụ cười nhẹ. Hyeon ré lên, và cậu bé buông tay bố mình để chạy về phía Chae-Yeong.

Trong khi cả hai bắt đầu chơi, Beomgyu lướt qua xung quanh để tìm một chàng trai tóc vàng dâu nào đó. Anh thậm chí còn ngửi để xem liệu có thể ngửi thấy mùi quế vani đáng yêu của em không. Nhưng thật không may, anh không ngửi thấy nó ở đâu cả. Thay vào đó, anh chỉ ngửi thấy mùi kẹo táo quen thuộc.

“Chào em, Beomgyu-ah.” Như thể được gợi ý, chủ nhân của mùi kẹo táo xuất hiện, mỉm cười với Beomgyu.

“Chào anh, hyung,” anh đáp lại, mỉm cười đáp lại Yeonjun.

“Hôm nay Kai không đi cùng các em à?” anh ấy để ý khi dừng lại bên cạnh Beomgyu.

“Không ạ,” anh trả lời với một tiếng thở dài nhỏ. “Hôm nay em ấy có tiết học sớm.”

“Cậu ấy vẫn đang học đại học à?” Lông mày của Yeonjun hơi nhướng lên.

Beomgyu gật đầu. “Em ấy đã có một năm nghỉ phép vì không muốn bắt đầu học đại học ngay lập tức.”

"Ah." YeonJun gật đầu. “Điều đó cũng có ý nghĩa nhỉ.”

Beomgyu gật đầu đáp lại. Anh do dự vài giây, trước khi nói, hơi chậm rãi, "Em không có ý thô lỗ, nhưng mà... Taehyun đâu rồi ạ?"

Một nụ cười nhếch mép nở trên khuôn mặt của Yeonjun, và y bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ. “Em đã rất muốn hỏi điều đó kể từ khi anh nói xin chào, phải không?”

“Heh, yeah,” Beomgyu ngượng ngùng thừa nhận, mặt hơi nóng lên.

Yeon Jun cười khúc khích. “Chà, như em thấy đấy, thật không may, Tae không có ở đây. Bà chủ ngu ngốc của tụi anh đã gọi em ấy đến sớm vì bà ấy không thể tự giải quyết vấn đề của mình và chỉ dựa vào Taehyun để giải quyết chúng.”

“Tại sao lại chỉ có Taehyun vậy?” Beomgyu hỏi.

“Bởi vì em ấy thông minh,” Yeonjun trả lời, Beomgyu cùng đồng tình.

“Chà, chẳng phải Taehyun ghét sếp của các anh sao?”

“Em ấy có, nhưng em ấy chỉ làm việc đó để kiếm thêm tiền thôi.”

"Phải ha," Beomgyu cười khúc khích. “Có lẽ em cũng sẽ làm như vậy.”

Yeonjun bật ra một tiếng cười nhỏ. “Hai người đã nói chuyện chưa?”

Nụ cười của Beomgyu hơi chùn lại trước điều đó. "Chưa ạ."

"'Chưa'?" Đôi mắt của Yeonjun mở to. "Thật sao?"

"Thật." Beomgyu gật đầu. “Tụi em thậm chí còn chưa nhắn tin kể từ thứ Bảy.”

“Thằng nhóc dối trá đó,” Yeonjun gắt lên. "Em ấy nói với anh rằng các em đã nhắn tin."

"Có lẽ để giúp em ấy thoát khỏi anh," Beomgyu nói. “Em cũng làm như vậy với Kai.”

“Khốn nạn thật đấy,” Yeonjun càu nhàu tinh nghịch, khiến Beomgyu bật cười khúc khích. “Tại sao các em không nhắn tin?”

“Chà…” Beomgyu ngượng ngùng nhìn xuống đất. “E-em hơi ngại.”

“Ugh, tất nhiên sẽ ngại rồi.” Yeonjun đảo mắt. “Tae cũng nói như vậy.”

“E-em thực sự không biết phải nói gì với em ấy,” Beomgyu thừa nhận, hơi ngượng ngùng. “Nếu cuộc trò chuyện của tụi em trở nên khô khan hay gì đó thì sao?”

“Anh nghi ngờ điều đó,” Yeonjun nói. “Hôm thứ bảy giữa các em có khô khan không?”

“Không…” Beomgyu chậm rãi trả lời. "Nhưng có lẽ đó chỉ là sức nóng của thời điểm này."

“Em và Taehyun giống nhau mà,” Yeonjun thở dài, xoa xoa thái dương. “Hành động trước là được rồi, Beomgyu-ah. Em không phải lúc nào cũng phải sợ hãi.”

"Nói thì dễ mà," Beomgyu cau mày, hơi bông đùa. “Anh đã kết hôn với người bạn đời thực sự của mình và có một đứa con với anh ấy.”

"Cái gì, và em nghĩ rằng tụi anh đã có nó dễ dàng?" Yeonjun nhướn mày nhìn anh. “Điều đó cũng khó khăn lắm. Anh đã ngại nhắn tin cho Soobin, nhưng cậu ấy còn ngại hơn. Cậu ấy là kiểu người nhút nhát, và anh đã mất một thời gian dài để phá vỡ vỏ bọc và biến cậu ấy thành con người như ngày hôm nay. Vì vậy, vâng, có thể tụi anh là bạn đời thực sự và đã kết hôn, có con rồi, nhưng đó cũng là một con đường gập ghềnh đối với tụi anh. Vì vậy, đừng cố bào chữa, bởi vì chúng sẽ không hiệu quả đâu.”

“Được thôi,” anh lẩm bẩm. "Anh có biết liệu Taehyun có đang bận để em nhắn tin cho em ấy ngay bây giờ không?"

“Biết bà chủ ngu ngốc của tụi anh, có lẽ là như vậy,” Yeonjun trả lời. “Nhưng tụi anh ra ngoài vào khoảng bảy giờ. Em có thể nhắn tin cho em ấy sau đó."

“Em tan sở lúc 8 giờ,” Beomgyu nói với một cái cau mày nhỏ. “Anh có nghĩ rằng em ấy sẽ bận rộn lúc tám giờ không?”

Yeon Jun lắc đầu. “Tên mọt sách đó thường làm việc trong các dự án của mình. Nhưng anh chắc rằng em ấy sẽ dành thời gian cho em.” Y nở một nụ cười nhếch mép với Beomgyu, khiến má anh nóng bừng.

“E-em sẽ nhắn tin cho em ấy sau,” anh lầm bầm, khiến Yeonjun cười khúc khích.

“Cuối cùng cũng,” y nói. “Ồ, nhân tiện, hai tuần nữa là sinh nhật của Tae. Anh đã lên kế hoạch cho một bữa tiệc bất ngờ và chắc chắn là em được mời. Đó là nếu mọi thứ vẫn tốt đẹp giữa hai đứa. Và nếu đúng như vậy, anh đã tự hỏi liệu em có thể đưa Tae ra ngoài không. Khiến em ấy nghĩ rằng em đang đưa em ấy đi ăn tối sinh nhật, hay đại loại thế. Sau đó, khi các em trở về nhà, em ấy sẽ ngạc nhiên vì không biết chúng ta sẽ tặng cho em ấy một sự bất ngờ.

Beomgyu chỉ gật đầu với một nụ cười, không muốn nói với Yeonjun rằng Taehyun đã biết về bữa tiệc bất ngờ của em ấy. Tuy nhiên, việc anh đưa Taehyun đi ăn tối sinh nhật nghe có vẻ lý tưởng. Dù sao thì đó cũng là những gì anh định làm.

“Nghe giống như một kế hoạch,” anh nói. “Bữa tiệc sẽ được tổ chức ở nhà anh hay nhà Taehyun?”

“Của em ấy,” Yeonjun trả lời. “Bằng cách đó, em ấy sẽ buộc phải dọn dẹp sau bữa tiệc bất ngờ của chính mình vào sáng hôm sau.”

“Hyung,” Beomgyu cười, khiến Yeonjun cười theo. “Điều đó không tốt đâu.”

“Anh chỉ đùa thôi,” t cười khúc khích. “Bin, Chae và anh rất có thể sẽ ở lại qua đêm, vì vậy tụi anh cũng sẽ giúp dọn dẹp. Ồ, Hyeon và Kai cũng được mời nữa.”

"Họ biết mà " Beomgyu nói. “Chae đã mời Hyeon lâu rồi.”

“Chết tiệt, anh đã bảo con bé không được nói với ai mà,” Yeonjun tức giận. Đôi mắt y sau đó mở to. "Em không nghĩ rằng con bé đã nói với Taehyun chứ?"

“Không, Taehyun a-” Beomgyu ngay lập tức dừng lại. “Uh, không, Chae có vẻ là kiểu người giỏi giữ bí mật.”

Yeonjun thở phào nhẹ nhõm. "Tốt đấy. Anh thực sự muốn điều này là một bất ngờ, em biết đấy."

Beomgyu gật đầu, tự ghi nhớ trong đầu để nhớ bảo Taehyun hành động thật bất ngờ vào đêm sinh nhật của em.

"Anh định mời ai nữa?" Beomgyu hỏi.

“Ồ, chỉ vài người thôi,” Yeonjun trả lời. “Một số bạn bè của tụi anh, một vài người bạn của em ấy, một vài thành viên trong gia đình và bố mẹ em ấy.”

“O-oh.” Việc đề cập đến việc bố mẹ của Taehyun ở đó khiến Beomgyu cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Anh và Taehyun chỉ mới hẹn hò được hai tuần trước ngày sinh nhật của Taehyun, nhưng anh đã sắp gặp bố mẹ em.

“Chết tiệt, anh quên mất các em còn chưa thành người yêu,” Yeonjun lẩm bẩm, chủ yếu là với chính mình. “Chà, đừng lo lắng, Beomgyu-ah. Bố mẹ Tae yêu em ấy rất nhiều, nhưng họ khá bận rộn, vì vậy anh nghi ngờ họ biết Tae đang hẹn hò với ai đó. Vì vậy, nếu họ hỏi, tụi anh sẽ chỉ nói rằng em là một người bạn mới. Nhưng em nên cố gắng đừng tiếp xúc quá gần gũi với Tae nếu em hiểu ý anh."

“Hyung, điều tụi em làm nhiều nhất chỉ là nắm tay nhau thôi,” Beomgyu nói, mặt nóng bừng lên.

"Heh, anh biết mà," Yeonjun nói với một tiếng cười khúc khích nhỏ. “Dù sao thì, em có thể giúp anh việc này được không?”

"Vâng." Beomgyu gật đầu. “Và đừng lo lắng, hyung, Taehyun và em vẫn sẽ rất tốt khi đến sinh nhật của em ấy.” Hy vọng rằng.

"Tốt." Yeonjun thở phào nhẹ nhõm. "Cảm ơn em."

Beomgyu gật đầu. Ngay sau đó, chuông reo và cả hai chào tạm biệt nhau trước khi chia tay nhau: Yeonjun hướng đến Chae-Yeong, trong khi Beomgyu hướng đến Hyeon.

“Chào bố,” cậu bé chào khi họ đoàn tụ.

“Chào con, bánh bao yêu,” Beomgyu quay lại, giúp Hyeon đeo lại ba lô. “Hôm nay con chơi với Chae có vui không?”

Hyeon gật đầu, khuôn mặt rạng rỡ khi nhắc đến người bạn thân mới của mình. "Vâng! Nhưng, Ari đâu, bố?”

Beomgyu nhăn mặt nhỏ. Anh đã hy vọng Hyeon vẫn chưa quên cô bé kia.

“Ừm…chúng ta sẽ nói về cậu ấy sau,” Beomgyu nói. "Bây giờ, hãy lo lắng về trường học, được chứ?"

Mặc dù hơi bối rối nhưng Hyeon vẫn gật đầu. Nhóc và bố ôm nhau, trước khi Hyeon vẫy tay chào tạm biệt bố. Beomgyu vẫy tay đáp lại với một nụ cười nhẹ và nhìn con trai mình bước vào lớp học. Beomgyu sẽ không rời đi cho đến khi anh chắc chắn rằng Hyeon vẫn an toàn và lành lặn, và khi rời đi, Beomgyu quay lại và bắt đầu đi bộ trở lại xe của mình. Không có gì đáng ngạc nhiên khi Yeonjun không thấy đâu cả, điều đó có nghĩa là y có thể đã rời đi.

Ý nghĩ về Yeonjun đưa Taehyun trở lại tâm trí Beomgyu, khiến anh mỉm cười. Và anh tiếp tục mỉm cười và nghĩ về Taehyun, ngay cả khi đang trên đường đi làm.

.

"Kể.Anh.Mọi.Thứ ” là điều đầu tiên Wooyoung nói khi Beomgyu vừa đến tầng làm việc của mình.

“Hyung?” Beomgyu ngạc nhiên khi thấy Wooyoung. "Anh đang làm gì ở đây vậy?"

“Đừng cố thay đổi chủ đề,” người lớn hơn cảnh báo. “Bây giờ, hãy kể cho anh nghe mọi chuyện. Anh đã chờ đợi em kể từ buổi hẹn thứ bảy!"

“Tất nhiên là có rồi.” Beomgyu không ngạc nhiên. Anh dẫn Wooyoung đến văn phòng của mình, và Wooyoung đóng cửa lại sau khi họ đến nơi.

"Vậy?" anh ấy nói với vẻ chờ đợi, nhướn mày nhìn Beomgyu.

“Anh cũng có thể gọi cho San-hyung,” anh nói, hơi mỉa mai khi ngồi sau bàn làm việc.

“Ồ, em nói đúng.” Như thể một bóng đèn sáng lên trong đầu Wooyoung, và anh ấy nhanh chóng lấy điện thoại ra, mặc cho Beomgyu chỉ đang mỉa mai. Nhưng anh chỉ thở dài, và không mất nhiều thời gian để San trả lời cuộc gọi của Wooyoung. Khi đã làm vậy, Beomgyu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu giải thích mọi thứ cho hai người lớn hơn.

.

“Trời ơi, hai người hoàn toàn là bạn đời thực sự rồi!” San ré lên khi Beomgyu kết thúc câu chuyện.

“Tại sao mọi người lại nói vậy?” anh nói, nhưng không thể phủ nhận cách mặt anh đang dần nóng lên.

“Có lẽ bởi vì nó là sự thật?” Wooyoung nhướn mày nói, và San ậm ừ đồng ý.

“Khi nào các em có buổi hẹn hò tiếp theo?” anh ấy hỏi.

“Ừm…bọn em vẫn chưa thực sự quyết định điều đó,” Beomgyu nói, hơi ngượng ngùng.

"Cái gì?!" San và Wooyoung đồng thanh kêu lên.

“Làm thế nào em có thể không có một cuộc hẹn thứ hai?” anh ấy nói.

“Ừ, không phải buổi hẹn hò đầu tiên của các em diễn ra rất suôn sẻ sao?” San cho biết thêm.

Beomgyu giải thích: “Có, nhưng không ai trong tụi em liên lạc với nhau kể từ đó."

"Là sao?" Wooyoung chế giễu. “Không phải hai người đã hôn nhau, kiểu như, ba lần sao?”

“Ôi chúa ơi, phần đó là phần yêu thích của anh đấy,” San nói.

Wooyoung kêu lên một tiếng nho nhỏ. "Em cũng thế."

Beomgyu lắc đầu với họ. “Chà, thành thật mà nói, em đã hơi ngại ngùng khi nói lời chào với em ấy, ngay cả khi đó là tin nhắn. Thêm vào đó, Yeonjun-hyung nói Taehyun cũng rất nhút nhát, vì vậy em không phải là người duy nhất.”

“Đó không phải là điều đáng ngạc nhiên,” Beomgyu nghe thấy San lẩm bẩm, khiến anh nổi cáu.

“Ooh, nhân tiện, Jun thế nào rồi?” Wooyoung hỏi, lông mày nhướn lên khi nhắc đến một trong những người bạn thân của mình.

“Anh cũng biết Yeonjun-hyung à?” Beomgyu nhướn mày với anh ấy.

“Mhm,” San trả lời cho người bạn đời của mình. “Woo và Jun là bạn từ thời trung học. Thật trùng hợp khi anh cũng là bạn với cậu ấy.”

“Vậy là các anh đã biết Yeonjun-hyung và Taehyun suốt thời gian qua, và không bao giờ buồn giới thiệu em?”

“Chà, tụi anh không biết là em đang tìm người để hẹn hò đấy,” Wooyoung nói.

“Hyung, anh nghiêm túc đấy chứ?” Beomgyu nhìn Wooyoung với vẻ hoài nghi. “Kể từ khi anh phát hiện ra em là một ông bố đơn thân, anh đã không làm gì khác ngoài việc cố gắng gài bẫy em.”

“Chắc hẳn Tae đã để ý đến em rồi,” người lớn hơn ngượng ngùng nói, khiến Beomgyu lắc đầu với anh ấy.

“Hơn nữa, Taehyun đã có chủ,” San xen vào.

Điều đó thu hút sự chú ý của Beomgyu. "Em ấy có?"

“Ồ, vâng.” Wooyoung gật đầu khi nhớ lại. “Mặc dù vậy, anh chàng này hoàn toàn là một tên khốn. Anh ta chắc chắn không xứng đáng với Taehyun.”

“Chắc chắn là không,” San đồng ý. “Anh rất vui vì bây giờ họ đã chia tay.”

Lông mày của Beomgyu nhướng lên. “Tệ đến thế à?”

“Tin tụi anh đi, ngay cả một người lạ cũng có thể nói rằng họ không hợp nhau,” Wooyoung nói.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Beomgyu hỏi.

“Đó là câu chuyện của Taehyun nên hãy để em ấy kể,” San nói trước khi Wooyoung kịp mở miệng. “Vậy hỏi em ấy đi, Beom.”

“Tụi em hầu như không biết nhau,” anh nói với một chút giận dữ. "Em không thể hỏi em ấy."

“Vậy thì hãy để dành nó cho tương lai.” Wooyoung nhún vai.

“Mọi người có biết anh ta không?” Beomgyu thắc mắc.

“Duh,” San trả lời như thể điều đó không rõ ràng. “Tuy nhiên, chỉ có anh biết hắn ta trông như thế nào. Woo còn chưa bao giờ có cơ hội gặp hắn ta.”

“Thật không may,” Wooyoung càu nhàu. “Anh thậm chí còn không biết tên hắn ta!”

Đôi mắt của Beomgyu mở to. "Thật sao?"

WooYoung gật đầu. “Nếu không thì anh đã đánh cho tên khốn đó một trận ngay khi hắn và Taehyun chia tay rồi.”

“Ôi chết tiệt, anh phải đi đây,” San đột ngột nói. “Beom, đừng có nhu nhược nữa, và chỉ cần nhắn tin cho Taehyun thôi. Dù sao thì sinh nhật của em ấy cũng sắp đến. Và anh chắc rằng Jun đã mời em đến bữa tiệc bất ngờ của cậu ấy. Vì vậy, hai đứa cần có một cuộc hẹn thứ hai trước sinh nhật của em ấy, vì vậy đừng có khóc nhè nữa, và hãy mạnh mẽ lên nào.”

"Nói thì dễ thôi," Beomgyu lẩm bẩm.

“Cứ làm đi, em bé bự con,” San thở dài. “Dù sao thì bây giờ anh thực sự phải làm việc. Một điều gì đó đã đến tại nơi làm việc. Làm đi, Beomgyu, nếu không anh sẽ không khuyên em nên tặng bất kỳ con thú nhồi bông nào cho Kai nữa. Tạm biệt, Woo. Yêu em."

“Em cũng yêu anh, Sannie,” Wooyoung đáp lại với một nụ cười. Anh ấy và San hôn nhau trước khi San cúp máy. Wooyoung mỉm cười với chiếc điện thoại của mình, sau đó ngước nhìn Beomgyu với khuôn mặt nghiêm nghị. "Em đã nghe thấy rồi đó."

Beomgyu thở dài. “Em sẽ làm việc đó sau.”

“Đáng lẽ anh phải ép em ngay bây giờ, nhưng thật không may, anh phải quay lại làm việc,” Wooyoung thở dài, đứng dậy. “Hẹn nhau ăn trưa nhé?”

"Anh ăn cơm trưa lúc mấy giờ?" Beomgyu hỏi.

"Cũng giống như em thôi."

“Và làm thế nào để anh biết điều đó?”

Wooyoung nhếch mép cười. “Anh có cách của mình.”

Beomgyu lắc đầu. “Tạm biệt, đồ đáng ghét.”

Wooyoung cười khúc khích. Anh ấy mở cửa phòng làm việc của Beomgyu, nhưng ngay khi mở cửa, anh ấy há hốc mồm, mắt mở to. Tiếng thở hổn hển của Wooyoung thu hút sự chú ý của Beomgyu, và anh hơi nhướng mày nhìn lên.

"Chuyện gì vậy?" Beomgyu thắc mắc.

“Sếp của em đang ở đây,” Wooyoung thì thầm lớn.

Đôi mắt của Beomgyu mở to, và anh đứng dậy khỏi bàn làm việc. "Có á?"

WooYoung gật đầu. “Và cô ấy không đi một mình.”

"Cái gì?" Lông mày của Beomgyu nhíu lại, và anh đến cạnh Wooyoung trước cửa phòng mình. Khi đó, anh thực sự đã nhìn thấy bà sếp của mình, và thực tế là cô ta không ở một mình. Bên cạnh cô là một người đàn ông—một alpha, dựa vào mùi hương của anh ta—người mà Beomgyu và Wooyoung chưa từng gặp trước đây.

“Ai vậy?” người lớn hơn lẩm bẩm.

"Sao em biết chứ," Beomgyu lẩm bẩm lại.

"Mọi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC