12. Love is hurt sometime

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bible, ánh mắt của anh...đã nói lên câu trả lời.
Anh không nói gì, là ngầm thừa nhận đúng không?
Đừng im lặng như vậy được không?
Nói gì đi chứ, Bible?
Chỉ cần một câu "Không phải vậy" thôi, em chắc chắn sẽ tin anh mà...
Nhưng câu trả lời vẫn vậy, vẫn là sự lặng im.
Bible, em hiểu rồi. Thực sự hiểu ra rồi!
___________
_________________________
Build's POV

Hôm nay Bible về nhà khá muộn. Điều đặc biệt là...trên người anh nồng nặc mùi rượu.
Bible từ trước đến nay, chưa từng như vậy. Anh đi làm đúng giờ, về nhà đúng giờ, chưa từng khiến tôi phải đợi quá lâu. Vậy mà bây giờ, trước mắt tôi là một Bible với đôi mắt đỏ xộc, mặt mũi bơ phờ, chân đứng cũng không vững nữa.
- Bible, anh đi đâu mà bây giờ mới về? Anh có biết là...
- Build... Đừng nói nữa! Anh đau đầu lắm!
Chẳng đợi tôi nói hết câu, anh đã chặn tôi lại.
- Đã xảy ra chuyện gì? Nói em nghe.
Tôi ân cần tiến đến, đỡ anh.
- Sao em nhiều chuyện thế? Anh đủ mệt mỏi rồi! Để anh yên!
- Bible...
Tôi như không tin vào tai mình. Bible to tiếng mắng tôi, xua đuổi tôi, tại sao? Tôi chỉ biết lặng im nhìn anh bước vào phòng tắm mà đóng sầm cửa lại.
Đã xảy ra chuyện gì khiến anh tuyệt vọng đến mức phải tìm đến men rượu như thế? Tôi mơ hồ suy nghĩ. Là về công việc, là về áp lực tài chính hay là về vấn đề tình cảm?
Tôi ghét phải suy đoán linh tinh như thế này? Tôi muốn rõ ràng, tôi không muốn ở trong một mối quan hệ mà ở đó nó luôn tồn tại quá nhiều bí mật giấu kín.
__________
____________________________

Sau đêm hôm đó, Bible đã trở lại trạng thái bình thường. Anh tiến đến sô pha đánh thức tôi bằng một nụ hôn ngọt ngào.
Tôi khẽ cựa mình, mở mắt ngạc nhiên:
- Hôm qua anh say...
- Ừm... Anh xin lỗi.
Anh nằm xuống, ôm tôi vào lòng.
- Bible, anh phải thành thật. Anh gặp vấn đề gì đúng không?
- Build ngoan, đừng suy nghĩ nhiều.
Anh dịu dàng xoa đầu tôi.
- Đừng giấu em! Em muốn mọi thứ rõ ràng! Bible, anh luôn ở bên em lúc em cần, vậy tại sao? Tại sao anh muốn đẩy em ra xa những lúc anh gặp khó khăn? Anh không tin em?
- Build, không phải vậy. Nhưng...bây giờ chưa phải lúc...
Anh siết chặt lấy tôi, khẽ giọng.
- Anh nghĩ bao giờ mới là lúc? Là lúc tôi biến thành thằng ngốc à?!
Tôi rời khỏi vòng tay anh, chẳng thể kiềm chế nổi bản thân nữa! Tôi khó chịu, bất an và lo lắng cho mối quan hệ hiện tại này! Tôi thấy mình như một con rối, một thằng ngốc, không hay không biết bất cứ chuyện gì!
Có phải... Bible đang làm gì có lỗi với tôi?
Một bí mật mà nếu nói ra chắc chắn tôi sẽ đau lòng?
Tôi lắc đầu, cố gắng loại bỏ phương án xấu nhất, tôi không muốn! Thực sự không mong điều đó xảy ra! Bible sẽ không đối xử với tôi như vậy!
___________
_____________________________

Bible nhận được cuộc gọi đến, anh lẳng lặng ra ngoài bắt máy.
Theo bản tính đa nghi, tôi bí mật bám theo anh.
Nói tôi không tôn trọng quyền riêng tư cũng được, nhưng những hành động lạ này của anh, tôi không thể không ngừng tò mò. Một Bible quang minh chính đại, bây giờ lại tỏ ra lén lút như vậy để làm gì?
- Tôi nói với em rồi phải không? Chúng ta đơn giản đã chấm dứt rồi!

Anh trả lời, ngữ điệu có vẻ khó chịu.
-.....
- Chỉ một lần thôi! Lần cuối!
-.....
Chỉ vẻn vẹn mấy câu đó thôi cũng đủ khiến đầu óc tôi quay cuồng. "Chấm dứt", "lần cuối"? Những câu chữ đó liên tục chạy dọc đầu tôi. Tôi có nên tin là...
Không! Không! Tôi không muốn hiểu lầm anh vì những thứ mập mờ không chắc chắn này!
Tôi muốn làm rõ, muốn lí giải thắc mắc một lần để không vướng bận điều gì nữa. Vì thế, tôi quyết định theo dõi Bible ngay sau khi anh rời nhà để gặp con người bí ẩn kia.
___________
____________________________

Điểm hẹn của anh và người ấy là một quán cafe nhỏ gần Đại học anh dạy.
Bible tiến đến chiếc bàn được kê ngay ngắn ở gần cửa sổ.
Ở đó đã có người ngồi chờ từ trước.
Tôi bịt kín mặt mũi, ăn mặc tối màu hơn và chọn một góc khuất để ngồi.
Từ đây, tôi có thể nhìn rõ phần nào gương mặt của người kia.
Chân tay tôi mềm nhũn, mắt như mờ đi một nửa, tai cũng ù đi.
Người con trai kia, có một vài nét rất giống tôi. Vâng, không phải tất cả, nhưng tại sao? Tôi thấy mình trong cậu ta?
Từ cách ăn mặc, đến nét cười cũng có điểm giống, có khi là cả cách biểu đạt cảm xúc?! Như chúng tôi có một điểm chung riêng biệt thu hút đối phương vậy! Cụ thể...đó là Bible!
Anh ta khá xinh, có phần sắc xảo hơn tôi.
Tôi ngậm ngùi nhìn họ, nhìn cách Bible im lặng, cách anh kìm nén cảm xúc, cách ánh mắt anh thể hiện.
Tôi không thể phủ nhận nữa rồi! Tôi không thể lừa dối mình nữa rồi!
Tôi không khó chịu khi anh đi gặp người yêu cũ, tôi không có quyền can dự. Đó là cuộc sống riêng của anh, quá khứ của anh, tôi không thể vô cớ ghen tuông như vậy. Nhưng...thứ tôi ghét nhất chính là thái độ của anh trước việc này. Tại sao anh phải che dấu? Tại sao phải lén lút như vậy? Nếu là người cũ, hết tình cảm với nhau, thì không có gì phải quan ngại.
Bible đã làm khác. Anh khiến tôi thất vọng về anh. Anh lựa chọn cách che giấu nó.
Gặp lại người cũ, anh mượn rượu giải sầu.
Anh trở nên bệ rạc và u sầu.
Anh không giống Bible tôi quen.
Và...điều tôi không muốn nghĩ tới cũng đến, rằng: Anh chẳng thể quên được người con trai kia. Năm tháng trôi đi, người anh yêu, hiện tại và quá khứ, là người kia.
Tôi cười chua xót khi nhận ra mình là người thay thế cho bóng hình thiếu vắng trong anh.
Rằng Bible đến với tôi là vì tôi có nét giống người yêu cũ anh.
Tôi là người mang lại, khơi gợi lại tình yêu sâu đậm trong anh.
Hoá ra...từ trước đến nay, tôi chỉ là cái bóng thế thân không hơn không kém!
Có thể nói tôi đang suy diễn linh tinh, nhưng...mọi sự trước mắt, đối mặt với đôi mắt khi nhìn cậu trai kia của anh, tôi không thể không phủ nhận nó.
Tôi thấy Bible lau nước mắt cho cậu ấy, nắm tay cậu ấy.
Ôn nhu có, dịu dàng có, đau lòng có, vẫn yêu?
Cũng có...

Tôi không rõ họ đã nói những gì với nhau. Chỉ thấy một lúc sau đó, Bible đã chủ động về trước, để lại cậu trai ngồi đó một mình.

- Nói chuyện một chút được không?
- Cậu là...?
Cậu trai kia ngước mắt nhìn tôi, nghi hoặc hỏi.
- Build Jakapan Puttha - tôi là người yêu của Bible.
- A... Cậu ngồi đi.
Anh ta chỉ về phía ghế đối diện.
- Tôi tên Pete.
- Pete...
Tôi gọi tên cậu, rồi im lặng, đáy lòng không khỏi sục sôi.
- Tôi hiểu mà.
Chỉ vẻn vẹn ba từ, Pete ảo não nói.

Đối diện với cậu ta như thế này, những điều muốn nói bỗng chợt bị chặn lại.
- Tôi xin lỗi. Chắc Build sẽ giận lắm!
- Ha, tôi thấy thất vọng nhiều hơn là giận.
- Là lỗi của tôi, đang yên đang lành xuất hiện khiến chuyện tình cảm của hai người trở nên rắc rối.
- Không... Ai xuất hiện cũng vậy thôi. Quan trọng là...
Tôi trùng mi xuống, giọng nói trở nên nặng nề hơn.
- Bây giờ không quan trọng nữa rồi!
- Bible không có lỗi...
Một giọt lệ rơi xuống, Pete bật khóc nức nở.
- Tôi biết...hức...hức...
Tôi rút ít khăn giấy đưa cho cậu.
Ổn định lại, Pete tiếp tục:
- Tôi và Bible từng có quãng thời gian rất hạnh phúc. Đó là năm tôi tròn mười tám tuổi, món quà lớn nhất mà tôi có là Bible. Tôi từng nghĩ, rằng: tôi và anh sẽ cùng nhau nắm tay đi qua những ngày tháng đẹp nhất của tuổi trẻ. Nhưng...chính tôi, chính tôi lại là người đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ này. Tôi chấp nhận từ bỏ, ra đi là vì tôi nghĩ, Bible cần một người xứng đáng hơn tôi. Tôi không bao giờ quên được đêm hôm ấy... Sau khi tạm biệt Bible, tôi đã bị một tên biến thái trong trường luôn theo dõi mình cưỡng hiếp...
Nghe đến đây, người tôi đóng đá. Tôi nhìn vào mắt Pete thật sâu, siết chặt lấy tay cậu.
- Lúc ấy, tôi thấy thật bản thân mình thật bẩn thỉu, thật nhơ nhớp, mọi thứ... Tình yêu của tôi...đều bị phá hủy. Tôi không dám đối mặt với anh, không dám gặp anh nữa, cũng không dám nói cho anh biết. Tôi sợ ánh mắt anh nhìn tôi ghê tởm. Tôi chọn cách im lặng, chọn cách từ bỏ. Bible là một người tốt, anh ấy xứng đáng với người tốt hơn tôi. Tôi nói lời chia tay và bỏ sang Úc định cư, mở một quán cafe bên đó. Năm tháng trôi qua, vết thương cũng dần lành, nhưng tôi biết, nó chỉ lành thôi, không thể xoá nhoà được. Sau một thời gian ổn định mọi thứ, tôi quyết định về Thái Lan một chuyến để gặp lại anh. Là vì năm đó, vội vàng rời đi, không một lời tạm biệt. Build...tôi không biết mình nói ra những điều này có phải phép hay thừa thãi không nữa, nhưng... Làm ơn, đừng nói nó cho anh ấy được không? Và đừng vì thế mà bỏ mặc Bible được không? Bible...anh ấy rất yêu Build, đừng vì vậy mà làm tổn thương nhau được không?
Pete nài nỉ nhìn tôi.
- Tại sao? Tại sao lại giấu anh ấy chuyện động trời như vậy?
- Tôi sợ, Build! Tôi sợ phải đối mặt, sợ phải nhìn thấy Bible đau khổ vì mình.
- Pete, anh thật ngu ngốc! Anh làm vậy, chính là khiến Bible tổn thương! Tại sao không dũng cảm đối diện, tại sao lại để mình chịu khổ một mình?!
Tôi có chút kích động, nhưng thương xót anh ấy nhiều hơn.
Nước mắt lăn dài, tôi xót cho chính mình và Pete nữa.
- Mọi chuyện qua rồi, Build! Nó không còn quan trọng nữa...
- Nhưng Pete, anh cứ mãi chịu uất ức vậy sao?!
- Đã năm năm rồi, cũng đủ để tôi nguôi ngoai phần nào... Tôi thấy ổn hơn trước rồi!
Anh mỉm cười lau nước mắt cho tôi.
Tim đau quặn thắt.
Nhưng Pete, Bible...không nghĩ vậy. Anh ấy không thể ngừng yêu anh, anh không thấy ánh mắt ấy sao?
- Pete, sau tất cả...tôi nghĩ người xứng đáng hơn tất cả là anh. Anh nên nhận lại những gì vốn dĩ anh đáng có được.
Nói rồi, tôi đứng dậy, ôm chặt lấy Pete. Tôi thương anh, thương Bible, thương cho câu chuyện của họ, thương cho tình duyên ngang trái của mình.
- Build...tôi...
- Tạm biệt anh!
Không đợi anh nói hết, tôi vội vàng chạy khỏi quán, nước mắt kìm nén nãy giờ cuối cùng tuôn lã chã.
Tôi không nhớ mình đứng khóc bao lâu nữa, cũng không để ý bao ánh mắt kì lạ đổ dồn vào mình nữa. Tôi muốn trút bỏ tất cả, mọi gánh nặng, mọi nỗi đau dày vò.
____________
_____________________________

Tôi nhanh chóng dọn dẹp hành lí trước khi Bible về, nhưng...không kịp.
Khi xách vali đi xa trung cư một đoạn, tôi bị Bible vội vã chạy theo từ lúc nào, kéo tay lại:
- Build, em định đi đâu? Em rời bỏ anh?
- Bible, chia tay đi!
- Vì sự xuất hiện của Pete? Build, em thôi trẻ con được không? Anh và cậu ấy đã chấm dứt từ năm năm về trước rồi.
- Em không trẻ con! Em hoàn toàn nghiêm túc!
Tôi thở hắt ra, đau lòng nói:
- Bible, anh từng nghĩ rằng, bản thân vẫn còn yêu Pete chưa? Anh có từng nghĩ rằng em chỉ là cái bóng thay thế cho Pete không? Cái bóng...lấp đầy sự trống trải suốt năm năm của anh?
Bible mấy máy môi, định nói gì đó, nhưng bị tôi chặn lại:

- Em biết anh sẽ chối bỏ. Nhưng Bible này...hãy nhìn thẳng vào sự thật được không? Tại sao phải trốn tránh? Chúng ta...đơn giản chỉ quen vài tháng, chưa có gì sâu đậm cả, vậy nên...hãy chấm dứt càng sớm càng tốt. Em không trách anh. Em thương anh và Pete, em sẽ rất vui khi thấy hai người hạnh phúc!
Tôi cố nặn ra nụ cười méo mó đầy chua chát. Tôi cố kìm nén cảm xúc, tỏ ra bình thản nhất có thể.
- Em điên à?! Có biết mình đang nói gì không?! Anh và Pete đã chấm dứt! Tại sao em không chịu hiểu?!
- Là em hay anh đây? Bible, đôi mắt không biết nói dối. Anh có dám chắc chắn với em 100% không? Hết yêu, tại sao lại khóc, tại lại mượn rượu giải sầu khi gặp lại người cũ. Bible, logic đó ở đâu?
Bible im lặng, mi mắt trùng xuống. Gương mặt trở nên sa sầm.
- Build, anh xin lỗi.
- Anh không có lỗi.
- Build, làm ơn đừng...
- Không, Bible! Anh biết mà, em không thể tiếp tục được nữa. Em mệt lắm, Bible!
Tôi nghẹn ngào nói.
- Đi đi, Bible! Pete cần anh! Cậu ấy yêu anh, và anh cũng vậy! Đừng bỏ lỡ nhau thêm lần nào nữa.
Tôi quay gót, vội vã gạt đi giọt nước mắt dần lăn trên má.
- Build, đừng...
Bible kéo tay tôi lại, luyến tiếc níu giữ.
- Đừng làm em khó xử.
Tôi gỡ tay anh. Khoé môi vẽ lên nét cười chua xót:
- Hoá ra, từ trước đến nay...là do em ngộ nhận. Bible, cái gọi là tình yêu không tồn tại, hà cớ gì phải níu giữ mối quan hệ này?
- Tình yêu không tồn tại?
Bible cau mày lại.
- Đúng! Anh không hề yêu em, chỉ do bản thân anh ngộ nhận thôi...
Tôi dứt khoát quay lưng.
Không cho bản thân vì đôi mắt thâm sâu kia mà mủi lòng.
Không chần chừ bất cứ một giây nào nữa.
Vì...chỉ cần một ánh nhìn, một tiếng gọi kia của anh thôi, cũng đủ khiến tim tôi mềm nhũn, tan ra.
Tình yêu là vậy.
Lấn át lý trí.
Khiến ta chẳng thể tỉnh táo nổi.
Khiến ta không thể phân biệt đúng sau hay tốt xấu.

Tôi nặng nề bước đi.
Anh lặng lẽ quay lưng.
Mưa rơi, làm ướt đẫm lưng áo chúng tôi.
Bao trùm lên là mảng trời âm u mây mù, như cái kết cho chuyện tình này.
Mưa chuyển nặng hạt.
Mưa rào to kêu gào thay cho tiếng khóc nức nở của tôi.
Tôi thích mưa, vì khi mưa xuống, không ai có thể nhìn thấy sự yếu đuối của những giọt lệ tuôn.
Lồng ngực thắt chặt, đau nhói lên từng cơn.
Tôi đau đớn nhớ lại sự im lặng khi ấy của anh.
Sự lặng yên đó chính là đáp án.

- Là em hay anh đây? Bible, đôi mắt không biết nói dối. Anh có dám chắc chắn với em 100% không? Hết yêu, tại sao lại khóc, tại lại mượn rượu giải sầu khi gặp lại người cũ. Bible, logic đó ở đâu?

- Đúng! Anh không hề yêu em, chỉ do bản thân anh ngộ nhận thôi...

Không một lời phủ nhận.
Tôi đã mong anh nói gì đó, dù biết đó chỉ là điều giả dối, tôi vẫn muốn nghe.

Bible, em yêu anh.
Nhưng,
Người anh yêu không phải là em.
----------------------------
Hế lô cả nhà, sau một tuần vắng bóng, tôi đã 'ngoi' lên đây:))
Sogi vì tui dạo này có chút bế tắc trong việc sáng tác nha:((
Chính vì vậy, mình xin cảnh báo trước là: những chap sau sẽ ngược nha:))
Chúng ta lâu lâu đổi khẩu vị cũng ok đk :))
Enjoy cái moment này nhoa!
Iu cả nhà nhều🥰🥰🥰


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net