14.I hate you I love you.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Feeling used, but I'm still missing you
And I can't see the end of this
Just wanna feel your kiss against my lips
And now all this time is passing by
But I still can't seem to tell you why
It hurts me every time I see you
Realize how much I need you"
(Garrett Nash - I hate you I Love you)

___________________

Build's POV

Trở về căn nhà sau mấy tháng xa cách.
Mọi thứ vẫn vậy, chỉ là...bám đầy bụi bẩn hơn thôi.
Tôi rệu rã bước vào phòng ngủ, lười biếng ngã xuống giường.
Một giọt nước mắt vô thức trào ra từ khoé mi.
Trong lòng tràn nhập cảm giác khó chịu.
Tôi ôm lấy gối, úp mặt vào đó mà khóc.
Sao tôi thấy căn nhà gắn bó với mình bao lâu nay bỗng chốc xa lạ thế này?
Cảm giác thật trống trải.
Tôi nhớ hương bạc hà thơm mát trên chăn gối.
Nhớ mùi canh cà ri gà.
Nhớ tiếng bàn phím gõ bên tai.
Nhớ giọng nói người đàn ông mỗi khi gọi tên tôi...
Tôi nhớ nó, nhớ tất cả những gì thuộc về tôi và anh.
Tôi nhớ anh, nhớ điên cuồng và da diết.
Chỉ mới nói lời chia tay thôi, nỗi nhớ nhung, sự trống trải đã dày vò tôi như thế này...

"Wake up, it's time to school!"
"Ăn nhiều vào Biu, hôm nay phải học ca tối đấy!"
"Biu, em lại lười không sấy tóc rồi! Lại đây!
"Biu, đã làm bài tập chưa?"
"Biu, nếm thử món bánh anh mới làm này!"
"How school today? Học mệt lắm phải không?"

Từng câu từng chữ chạy về trong dòng kí ức tuy ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ ấy.
Từ nay, không còn ai gọi tôi dậy sớm, không còn ai nhắc tôi học bài, cũng không còn ai nấu cơm cho tôi nữa.
Build...
Build...
Build...
I love the way you called my name.
Yêu cả cách anh nuông chiều tôi vô điều kiện.
Nhưng giờ thì...đó chỉ đọng lại một mảnh quá khứ đã qua.
Mọi thứ...thật sự đã chấm hết rồi.

________________

Apo rủ tôi đi ăn. Kèo này nó mời, quả là hôm nay bão to rồi.
Quán ăn Hàn hôm nay khá vắng khách, chúng tôi gọi ra một nồi lẩu Tokbokki siêu cay cùng nhiều chả cá và món ăn kèm các loại.
- Oa!!! Ngon quá ta! Lâu lắm tao mới được ăn đồ Hàn ấy!
Tôi suýt xoa, vui vẻ gắp một miếng cá viên bỏ vào miệng.
- Mày ổn không Build?
Apo mặt mày nghiêm trọng, hỏi tôi.
- Có gì mà không ổn chứ?
Tôi biết nó đang muốn nói gì nhưng vẫn cố giữ giữ thái độ bình tĩnh nhất có thể.
Tôi đã quá yếu đuối, mệt mỏi những ngày qua rồi.
- Đừng gồng nữa, Build. Tao thừa biết mày đang cảm thấy thế nào! Mệt mỏi quá thì khóc với tao, tâm sự với tao! Hắn đối xử không tốt với mày thì phải bảo tao, tao sẽ đến đạp tung nhà hắn!!!
Apo siết chặt lấy tay tôi, ánh mắt tràn ngập vẻ thương xót.
Đối diện với những lời nói này của nó, tôi không kìm nổi nước mắt.
Nghẹn ngào nắm lấy tay Apo, tôi bắt đầu thút thít:
- Tao...tao...đau lắm!
- Không sao! Không sao! Có tao đây, nín nào!
Apo chuyển chỗ, ôm lấy vai tôi, xoa đầu tôi an ủi, vỗ về như một người anh trai đang dỗ dành em mình.
Dù cố tỏ ra mạnh mẽ đến đâu, thì khi đứng trước Apo, tôi chẳng thể giấu nổi bản ngã của mình. Bởi lẽ, từ lâu, Apo còn hơn là bạn thân của tôi, tôi coi nó là người anh trai, một người thân ruột thịt thực sự.
- Build...
Apo gọi tôi, nó có chút do dự để nói tiếp.
- Bible đã đến tìm tao.
Tôi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn nó.
- Tao đã đấm hắn.
- Tao...tao... Build, đừng giận tao! Lúc đó tao khá mất bình tĩnh, nghĩ đến những việc hắn làm, tao không chịu nổi.

Apo lúng túng nói.
- Anh ấy tới tìm mày có việc gì?
- Hắn đến tìm tao để hỏi về mày. Hắn nói mày không muốn nhìn mặt hắn, nên hắn phải hỏi qua tao. Mẹ nó! Nếu yêu mày, mặt dày cỡ nào cũng phải níu giữ chứ! Đằng này...như rùa rụt cổ ấy!
Lời nói của Apo như chạm vào vết thương giấu kín của tôi.
Nó nói đúng, nếu anh quan tâm, anh thật sự yêu tôi, vậy tại sao không đến gặp tôi? Nhưng anh đã làm khác, anh chọn lối tắt mà tôi không hề biết, khiến tôi lần nữa rơi vào thất vọng lần nữa.
- Kệ đi! Không còn quan trọng nữa!
Tôi xua tay, tỏ vẻ không bận tâm đến nhưng trong lòng tràn ngập suy tư.
- Nào! Ăn thôi! Nguội hết rồi này!
Tôi đánh trống lảng, gắp chả cá vào bát Apo, thúc giục nó ăn.

_______________

Thu qua, đông lại về.
Tôi mặc một chiếc hoodie xanh đậm rộng thùng thùng thình, ra ngoài mua ít mỳ cay, dự là sẽ làm một tô mỳ thật nóng hổi để hâm nóng cái bụng đói meo này.

Bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tôi được một cô gái nọ gọi lại:
- Anh áo xanh ơi! Anh làm rơi đồ ạ!
Tôi quay lại theo quán tính, nhìn tấm polaroid trên tay cô bé.
Cô tiến lại gần, đặt nó lên tay tôi:
- Anh làm rơi ở quầy thanh toán ạ! Món đồ quan trọng như thế này, mất đi thì tiếc lắm!
Cô nàng mỉm cười dễ thương.
Tôi cũng lịch sự đáp lại:
- Cảm ơn em nhé!
Tôi cầm chặt lấy tấm polaroid mà mải miết lên gương mặt người đàn ông đang nở nụ cười nhẹ nhàng tựa nắng xuân kia.
Lòng nhói đau...
Nỗi nhớ chôn chặt bỗng chốc ùa về.
Cảm giác thật lạnh lẽo, buốt giá hơn cái tiết trời này.
- Hai anh đẹp đôi thật đó! Nhìn đáng ngưỡng mộ lắm luôn!
Cô bé đưa thêm lời khen. Nhưng khiến tôi cười thật méo mó.
Tôi đã từng nghĩ vậy, rằng: Chúng tôi là một cặp trời sinh và đáng yêu nhất thế gian này. Tôi còn nhớ ngày hôm đó tôi đã bắt Bible chụp vô số bức ảnh làm kỉ niệm, và cuối cùng chúng tôi lọc ra hai tấm đẹp nhất, mỗi người giữ một cái.
Tôi vẫn gìn giữ nó như kỉ vật, vậy anh thì sao?
Còn giữ lại không?
- Anh lại thấy nó thật xấu xí! Đáng lẽ không nên giữ lại thì hơn...
Tôi nói rồi lẳng lặng rời đi, để lại cô gái với gương mặt khó hiểu.

Đi được chừng vài bước, tôi bỗng chôn chặt chân bởi giọng nói trầm thấp đều đều vang bên tai:
- Xấu xí đến vậy sao?
Tôi im lặng không đáp.
- Em muốn vứt nó?
Tôi không trả lời.
Bible dường như mất kiên nhẫn, anh đi đến trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Trong anh tràn đầy u buồn và tiều tụy.
Tôi không nhìn anh mà vội vàng lảng tránh:
- Xin lỗi, tôi không quen anh.
Tôi lạnh lùng buông bốn từ xa lạ.
- Build...
Anh khép hờ mi mắt, bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Tôi không quan tâm nữa, từ tốn bước qua anh.
Bỗng, Bible bắt lấy cánh tay tôi, anh mệt mỏi nói:
- Em giày vò tôi bao nhiêu cũng được, nhưng làm ơn...đừng coi tôi là người xa lạ được không?
- Người lạ, chắc anh nhầm người rồi.
Đối diện với sự cự tuyệt của tôi, Bible đành ngậm ngùi buông tay.

Xe cộ qua lại, tấp nập, ồn ào chuyển động...
Nhưng dường như tôi chẳng thể nghe thấy gì ngoài tiếng thở hắt não nề của anh.
Sau hơn một tháng kể từ ngày mưa tầm tã ấy, chúng tôi chính thức trở thành hai người xa lạ.
Không quen, không biết.
Không là bạn.
Không là gì cả.
Chỉ là người xa lạ bước qua đời nhau mà thôi.

______________

Do thay đổi thời tiết, cổ họng tôi ê buốt suốt mấy ngày liền.
Tôi uể oải rời khỏi bàn học, tiến đến bàn bếp pha cho mình một ly trà mật ong.
Ngồi tựa lưng trên chiếc ghế ngoài vườn, tách trà trên tay làm tôi nhớ đến ngày thu hôm ấy:

"- Build uống trà trước đi! Trà mật ong này rất tốt cho người bệnh.
- Ồ... cảm ơn anh nhiều nhé!"

Trà mật ong chất chứa dòng kí ức ngọt ngào đã qua.
Tôi nhấp một ngụm, mong sao tìm lại được hương vị cũ ấy, nhưng không thể.
Nó bỗng trở nên đắng ngắt và dần dần vô vị trong khoang miệng.
Một lần nữa, những giọt nước mắt mặn chát lại tuôn rơi.
Tôi ghét cái cách bản thân yếu đuối, bi lụy như thế này.

Tại sao tôi không thể quên? Không thể ngừng nhung nhớ đến anh ta?
Sao nỗi thương lòng ấy cứ mãi đeo bám lấy tôi?
Mọi thứ hiện hữu xung quanh tôi, tất cả, đều đọng lại hình bóng của anh...

______________

Tôi phải tới thư viện gần trường Đại học mà Bible giảng dạy để mượn vài cuốn sách chuẩn bị cho kì thi sắp tới.
Thực lòng, tôi chẳng muốn đi qua con đường này một lần nào nữa.
Nó...thực sự chứa đựng rất nhiều kỉ niệm của chúng tôi.
Và tôi không muốn vương vấn chúng thêm lần nào nữa.

Đi qua, tôi vô thức nhìn vào khuôn viên trường.
Bóng hình người đàn ông trong chiếc sơ mi quen thuộc đứng dưới bóng cây đang ôm lấy thân hình cậu sinh viên nhỏ bé gọn trong vòng tay mình mà vỗ về, an ủi.
Tôi đứng chết chân ở đó, mắt không hề rời khỏi cảnh tượng ấy dù chỉ một giây.
Bàn tay siết lại thành nắm đấm.
Cảm giác khó chịu đến khó tả.
Build, rõ ràng là mày và anh ta đã chấm dứt, mày có quyền gì mà ghen tức với người ta?!

"- Cái này... cho anh đó!
- Build, không cần cất công như vậy...
...
- Trà đào đó, đảm bảo ngon!
- Ừm... bé đào đáng yêu vậy, sao tôi nỡ ăn?
- Hahaha, anh đùa à? Anh phải ăn hết đấy! Không được bỏ sót bất cứ thứ gì cả!"

"- Anh thầy!!!
- Build đến tìm tôi có việc gì vậy?
- Cho anh nè!
- Build làm tặng tôi à?
- Ừm! Quà cảm ơn anh vì hôm trước đã chăm sóc tôi!
- Giống bé mèo nhà tôi quá!
- Anh cũng nuôi mèo sao?
- Ừm, nó tên Grey.
- Tôi cũng nuôi một em, tên ẻm là Snow!
-..."

Tại nơi đây, tại chính nơi này là khởi đầu của rung động ngu ngốc ấy.
Tôi đã từng đứng đây, cười thật tươi, tặng những món quà đáng yêu do chính tay mình làm để tặng người đàn ông mình yêu.
Vậy mà...giờ đây thì sao?
Anh đang ôm một người khác, không phải tôi.
Tôi nhận ra rằng: khi tôi càng trốn tránh, thì chúng càng xuất hiện nhiều hơn.
Giày vò tôi nhiều hơn.

Bible, sau từng ấy chuyện, em vẫn không thể hiểu nổi bản thân.
Em ghét anh!
Ghét cách anh xuất hiện làm đảo lộn cuộc sống của em.
Ghét cách anh chiều chuộng em khiến em phụ thuộc vào anh quá nhiều.
Ghét cách anh đem đến những kỉ niệm ngọt ngào khiến em chẳng thể quên nổi.
Ghét ánh mắt anh nhìn em vào ngày đông hôm đó.
Ghét cả hương thơm trên cơ thể luôn khiến em mê mẩn.
Ghét cả cách anh ở bên người khác, yêu thương người khác không phải em.
Em thực sự, thực sự ghét anh
Nhưng cũng thực sự yêu anh rất nhiều...

Tôi đứng đó, nơi chỉ cách tôi và anh bởi khung cổng sắt, cảm tưởng như bị ngăn cách bởi hai thế giới khác nhau vậy.
Phải! Từ khi tự mình đặt dấu chấm hết cho chuyện tình này, tôi vốn biết, tôi và anh sẽ chẳng còn gì để liên quan và níu giữ nhau cả.
Chúng tôi bây giờ đơn giản chỉ là hai người xa lạ, như cái cách tôi hắt hủi anh vậy.
Đúng vậy! Chẳng còn liên quan nữa rồi! Hà cớ gì phải đau lòng khi thấy họ ôm nhau như thế kia cơ chứ?!
          
            ....

"I hate you, I love you
I hate that I love you
Don't want to but I can't put nobody else above you
I hate you, I love you
I hate that I want you
You want her, you need her
And I'll never be her"

           ....

-----------------------------

Bible's POV

Dù có gọi bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tin nhắn đi nữa thì Build vẫn không phản hồi lại.
Tôi đã tới nhà em, nhưng lần nào căn nhà ấy cũng tối om, chẳng lấy nối một ánh sáng len lỏi qua những ô cửa sổ.
Tôi tìm đến trường em, nhưng kết quả là bị đám bạn của em xua đuổi.
Tôi thấy vô cùng bất lực và hối hận.
Muốn sửa lỗi, bù đắp nhưng lại chẳng thể.
Vì mọi thứ đã quá muộn rồi.

Cuối cùng, tôi quyết định đến gặp Apo.
Và kết quả là , tôi bị cậu ta đấm một cú đau điếng.
Tôi không ngạc nhiên về điều này, bởi tôi hiểu rõ cảm giác của Apo ra sao. Bạn thân mình bị một tên khốn như tôi làm tổn thương, dày vò đến đau khổ, hành động như vậy là còn nhẹ với tôi.

- Tới tìm có việc gì?
Apo lấy lại tinh thần, lạnh lùng hỏi tôi.
- Build...em ấy, dạo này thế nào?
Tôi quẹt vệt máu dính trên khoé môi.
- Anh nói xem?! Nó đang ra sao?! Nếu không vì một tên như anh dày vò, nó đã không tiều tụy như bây giờ! Mẹ kiếp, việc gì phải bi lụy đến nỗi vậy?!
Apo trừng mắt, miệng lẩm bẩm chửi thề.
- Em ấy làm sao?! Có vấn đề gì với Build?!
Tôi hốt hoảng, tra hỏi cậu ta dồn dập.
- Biến đi! Biến khỏi cuộc sống của nó đi! Đã chia tay rồi, đừng lảng vảng đến gần nó nữa! Để nó yên được không?!
- Không sao là tốt rồi, nhờ cậu chăm sóc Build nhé!
Tôi cụp mi, từ từ rời đi
Apo nói đúng, tôi không nên xuất hiện trong cuộc sống của em thì tốt hơn.

__________________

Tản bộ trên con phố tấp nập người qua lại trong tiết trời vào những ngày đầu đông, tôi bỗng bắt gặp em trong chiếc áo hoodie xanh rộng thùng thình đứng cách mình vài bước chân.
Build thật đáng yêu trong bộ đồ dày cộp này.
Em quay lưng về phía tôi, nên chẳng thể biết được sự hiện diện này.
Bước chân vô thức cứ thế tiến gần em hơn.
Tay em cầm tấm polaroid quen thuộc, và tôi đang giữ một cái.
Hoá ra, em vẫn còn để lại nó, điều này khiến trong tôi bỗng chốc nở hoa.

"- Anh lại thấy nó thật xấu xí! Đáng lẽ không nên giữ lại thì hơn..."

Từng câu, từng chữ chạy qua trong đầu tôi, như gáo nước lạnh tạt vào mặt, khiến tôi bừng tỉnh.
Thì ra...em đã sớm muốn vứt bỏ hết tất cả những gì thuộc về chúng tôi. Đối với em, những thứ đó...chỉ khiến em thấy nặng nề và đau lòng.
Dù biết được sự thật tàn khốc là vậy, nhưng tôi vẫn mặt dày bám lấy em, hi vọng sẽ nhận được câu trả lời khác.
Tim như sắp bật khỏi lồng ngực khi cuối cùng, sau hơn một tháng xa em, tôi cũng có thể gặp em. Biết được em vẫn sống tốt, điều đó khiến tôi cảm thấy an tâm phần nào.
Nhưng...đến một cái nhìn em còn không trao cho tôi, thì sao có thể?
Giây phút em lạnh lùng buông hai từ "không quen" xa lạ ấy, tôi như bị đẩy xuống vực sâu của tuyệt vọng.
Trái tim như bị bóp nghẹt.
Tôi đau đớn đến hèn mọn cầu xin em, nhưng đáp lại tôi vẫn chỉ vẻn vẹn bằng từ "người lạ" xa cách như thế.
Build, tôi thực sự đã biến mất khỏi cuộc sống của em rồi.

____________________

Dưới ánh đèn nhiều sắc màu quen thuộc, tôi không còn nhớ mình đã dành bao nhiêu đêm ở đây để giải toả nỗi muộn phiền nữa.
Rượu đối với tôi bây giờ vô vị đến lạ.
Nhạt nhẽo như nước lã, chẳng thể khiến tôi chìm vào cơn say nữa.

Lờ mờ nhìn phía bàn được đặt ở góc quán, tôi mong hình ảnh ấy chẳng phải ảo ảnh.
Tôi đã thực sự say chưa vậy?
Cậu trai với mái tóc mượt mà như tơ, gương mặt khả ái ẩn hiện sau sắc đỏ của ánh đèn tù mù. Đôi mắt trong veo nhưng đượm u buồn.
Em mặc một chiếc sơ mi ngắn tay nhiều hoạ tiết đan xen được bật mở hai cúc đầu thoải mái.
Em ngồi đó một mình, tay vô thức lắc ly rượu trên tay mà không uống.
Một bóng lưng màu đen to lớn tiến đến, che khuất tầm nhìn của tôi.
Tay gã cầm hai ly vang màu hổ phách và nở một nụ cười lịch thiệp nhưng đầy ẩn ý.
Tôi không biết họ đã nói gì với nhau nhưng chỉ thấy em khẽ gật đầu đồng ý. Và gã kéo ghế ngồi cạnh em, bắt đầu những cử chỉ thân mật đến lạ.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt tôi dán chặt vào em không hề rời một giây, và bây giờ, nó như một ngọn lửa muốn thiêu rụi tất cả khi gã đàn ông kia xuất hiện.
Tên lạ mặt có vẻ rất lắm chuyện, hắn liên tục luyên thuyên bên cạnh em nhưng thứ em đáp lại chỉ là những nụ cười gượng gạo, hờ hững hay là cái gật đầu chán nản.
Gã đưa ly vang lên và em đón lấy nó, nốc cạn.
Tôi cau mày khó chịu, muốn lại gần nhưng rồi lại thôi.
Là bởi, tôi có quyền gì mà ra đó cơ chứ?
Chẳng là gì của nhau nữa rồi.

Ngửa cổ uống cạn chất lỏng màu đỏ rượu như đốt cháy ruột gan, khiến cơ thể tôi nóng bừng.
Tôi siết chặt lòng bàn tay khi thấy em nép chặt vào gã đàn ông kia với sự đê mê, nhục dục khó tả hiện hữu trên gương mặt ẩn hiện sau ánh đèn xanh đỏ.
Gã đứng dậy, đỡ em lên, và dìu em đi về phía sau quán.
Tôi sửng sốt đứng dậy, hơi men cay nồng lan toả khắp cơ thể, nóng rát và khó chịu.
Tôi tất tốc chạy theo em, đầu óc quay cuồng và choáng váng.

- Ưm...anh đang làm gì...
- Buông tôi ra...ưm...ưm...
Giọng nói yếu ớt cùng tiếng rên khẽ nỉ non lọt vào tai khiến tôi như bừng tỉnh.
Đảo mắt một vòng, tôi bắt gặp thân thể bé nhỏ mềm nuột đang dán chặt vào gã lạ mặt bỉ ổi.
Nhưng gã nào có để em yên, bàn tay đó không ngừng chạm lên cơ thể em, dọc theo đường cong của eo đến khuôn ngực phập phồng.
- Bé ngoan, tôi sẽ khiến em hạnh phúc đêm nay.
Chết tiệt! Thằng khốn!
Nó bỏ thuốc Build!

Chẳng chần chừ thêm giây nào, tôi lao đến hắn như tên bắn, giáng xuống khuôn mặt gã một cú đấm đau điếng, khiến hắn ngã xuống.
Gã giận dữ nhìn tôi, loạng choạng đứng dậy định tấn công lại, nhưng tôi đã nhanh hơn gã, đạp thẳng vào bụng hắn khiến hắn ngã lùi về phía sau.
Tên biến thái thân thể yếu như bị rút cạn sức, hắn nằm lăn ra đất, miệng lẩm bẩm chửi.
Tôi không đánh nữa, chỉ ghim ánh mắt hình viên đạn lên hắn:
- Stay away from Build!

-----------------------------

Chuyện gì tới rồi cũng phải tới nhủy mấy pà:))
Sogi vì ra chap muộn nha, hihiu🥰
Cố gắng enjoy nốt mấy cái moment này nha, chứ mấy chap sau hổng có đâu:))
Mn thấy hay thì tặng tui 1 ngôi sao nhỏ xinh và góp ý dưới phần bình luân nhoa!!!
Iu nhìu nhìu🖤💙


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net