Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53: Oan gia ngõ hp - Gp li k thù cũ

"ẦM! ẦM! ẦM!..."

Tiếng pháo vang lên liên tiếp, trùng độc bị áp chế lùi ra sau, thừa dịp bình ổn, thuyền hải tặc đến gần thuyền nhỏ, thả dây thừng xuống.

Hợp Hoan kéo dây thừng, điểm mũi chân ôm Nhược Yên phi thân lên thuyền, đáp xuống trước mặt Hoán Thần, đưa Nhược Yên cho Hoán Thần, "Con mọt sách, ngươi mau cứu tam tỷ đi, nàng sắp không xong rồi!" Vừa dứt lời, Hợp Hoan vội vàng nhìn Mộ Ly dưới biển, kéo dây thừng nhảy xuống bên cạnh Mộ Ly.

"Lục tỷ, để ta cứu tỷ lên trên!" Hợp Hoan chớp mắt nhìn Mộ Ly, "Nắm chặt tay ta!"

Mộ Ly mỉm cười gật đầu, nắm chặt tay Hợp Hoan, "Nắm rồi thì ta không buông nữa!"

"Tỷ muốn buông tay ta sao, nhưng ta không cho phép tỷ buông!" Hợp Hoan mỉm cười gật đầu nhìn Mộ Ly, nàng nắm chặt tay Mộ Ly phi thân lên thuyền, vừa bước lên thuyền, nàng mới nhìn rõ có một con trùng độc đang hung hăng cắn chân Mộ Ly.

Hợp Hoan căm hận trừng mắt nhìn con trùng độc kia, nàng đứng dậy rút kiếm của tên thuộc hạ bên cạnh, hung hăng chém đứt đôi trùng độc!

"Hợp Hoan, ta không sao..." Mộ Ly thở phào nhìn Hợp Hoan, "Chỉ là một con trùng thôi mà."

"Ta sẽ không để bất kỳ con trùng độc nào cắn tỷ!"Hợp Hoan nghiêm túc gật đầu.

Trong lòng Mộ Ly ấm áp, ngây ngốc nhìn Hợp Hoan, "Ta nên nói những lời này mới phải."

"Ta muốn nói hơn cơ! Nếu như tỷ muốn giành của ta, ta sẽ... cắn tỷ giống con trùng kia đấy!" Hợp Hoan tức giận kêu to, nắm chặt tay Mộ Ly, những ngón tay đang xen cùng nhau chưa từng nới lỏng, "Hoa Mộ Ly, ta không muốn nàng làm lục tỷ của ta nữa!"

"Được!" Mộ Ly gật đầu liên tục.

"Rút quân nhanh lên!" Hoán Thần vội vàng hạ lệnh, để Nhược Yên dựa vào lòng mình, nhịn đau dùng móng tay vạch một đường trên ngón tay, nhỏ máu vào miệng Nhược Yên.

Bọn thuộc hạ chần chừ nhìn Nam Cung Liêu.

"Rút... rút lui!" Cuối cùng Nam Cung Liêu cũng nhìn thấy rõ người đang đứng trên thuyền lúc này, "Ô quý phi! Không ngờ là Ô quý phi!" Thì ra... thì ra người thần bí bất ngờ tấn công Đại Việt cùng Đại Chiếu năm đó chính là kế hoạch của Ô quý phi!

Hồng nhan họa thủy! Hồng nhan họa thủy!

Năm đó vì nàng mà phụ vương trở thành hôn quân, còn hắn vì nàng mà suýt nữa mất ngôi thái tử, không ngờ nàng còn ác độc hơn, thừa dịp hai nước đang giao chiến lập kế hoạch như bị hải tặc đánh lén, rốt cuộc lòng nàng chứa đựng bao nhiêu thù hận? Hơn nữa lại dự tính bao lâu rồi?

Nam Cung Liêu không cam lòng hít sâu, hắn nhìn Nhược Yên nằm trong lòng Hoán Thần, ngươi chính là muội muội... là muội muội của ta... mặc dù dáng vẻ bên ngoài đã không còn như lúc nhỏ, nhưng phong thái kia giống Vương hậu năm đó như đúc... muội muội, lần này, nhất định ca ca sẽ bảo vệ muội chu toàn, sẽ không để muội phải rời khỏi ca ca nữa!

"Ngươi... ngươi là..." Môi Nhược Yên chạm vào ngón tay Hoán Thần, khi máu độc nhỏ vào miệng làm cho lòng Nhược Yên dâng lên cảm giác đau lòng.

"Nhược Yên..." Hoán Thần vô cùng kinh ngạc nhìn nàng, "Nàng không nhớ ra ta sao?" Trong lòng trống rỗng, đau đớn từng hồi đánh vào lòng nàng, vì sao vậy? Vì sao lại như vậy?

"Khụ..." Nhược Yên ho khan, vừa uống máu độc liền ho ra ngoài.

"Được rồi... được rồi... đừng nghĩ ngợi gì nữa, uống xong máu độc này đi... chỉ cần nàng sống là được rồi!" Hoán Thần đau lòng giúp Nhược Yên lau đi vệt máu nơi khóe miệng, kiên định mỉm cười, "Cho dù nàng đã quên ta, ta cũng sẽ bên cạnh nàng, tìm cách giúp nàng thoát khỏi bệnh tật..."

"Ngươi... ngươi..." Nhược Yên liên tục uống vài giọt máu độc, đau đớn toàn thân giảm bớt một chút, "Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?"

Chỉ thấy trong lòng Hoán Thần chua xót, nàng nhịn xuống nước mắt, lắc đầu, "Nhược Yên, nghỉ ngơi thật tốt đi, chờ đến khi chúng ta an toàn ta sẽ nói cho nàng biết ta là ai."

"Tam tỷ, tỷ yên tâm, có con mọt sách ở đây rồi, nhất định chúng ta sẽ an toàn." Hợp Hoan đỡ Mộ Ly dậy, nhìn trùng độc đuổi theo sát, vô cùng vội vàng nhìn Hoán Thần, "Con mọt sách, ngươi nói phải không?"

Hoán Thần gật đầu liên tục, "Đúng vậy!" Vừa dứt lời, vẫn mỉm cười ôn nhuận nhìn Nhược Yên trong lòng, "Nhược Yên, ta sẽ dụng tâm mà sống vì nàng lần này..."

"Ngươi..." Nhược Yên khó hiểu nhìn nửa mặt bên đang đeo mặt nạ của nàng, trong lòng muốn tháo chiếc mặt nạ kia xuống.

"Muội muội." Bàn tay giơ lên giữa không trung bị Nam Cung Liêu cầm chặt, chỉ thấy hắn rưng rưng nhìn Nhược Yên, "Muội muội, muội có còn nhớ được ta? Còn nhớ được ta không?"

"Muội muội?" Nhược Yên yếu ớt hít sâu, lạnh lùng rút tay ra, thoát khỏi vòng tay Hoán Thần, "Các ngươi buông ta ra, nam nữ hữu biệt, nếu như tiếp tục vô lễ, đừng trách ta vô tình..."

"Nhược Yên..." Hoán Thần nghẹn ngào, vừa xé mảnh vải băng bó vết thương, vừa nhìn Hợp Hoan, "Hợp Hoan cô nương, nàng sao vậy?"

"Bà bà dùng châm..." Mộ Ly nặng nề nói ra, "Nếu như các ngươi tìm được đá nam châm, chỉ cần ta có thể rút được châm ra, tam tỷ sẽ nhớ lại được."

"Đá nam châm?" Nam Cung Liêu có chút trầm ngâm, nhìn Vệ tướng quân bên cạnh, "Vệ tướng quân, nhanh chóng lấy la bàn ra, ta muốn muội muội phải nhớ ra ta ngay lập tức!"

Hoán Thần nhìn bọn trùng độc đang đuổi theo phía sau, "Điện hạ, chỉ sợ bây giờ chúng ta không có nhiều thời gian ở lại đây, chúng ta phải mau chóng đuổi được bầy trùng độc này mới là thượng sách!"

Vệ tướng quân nhìn thật sâu bóng hình mơ hồ bên kia, không nhịn được nắm chặt tay, "Điện hạ, cho phép ta dẫn theo một vài binh sĩ trở lại!" Không cần biết ra sao, ta muốn chính miệng hỏi nàng một câu, rốt cuộc trong lòng nàng có ta hay không?

"Vệ tướng quân, không thể làm loạn." Hoán Thần bình tĩnh nhìn hắn, dường như đã hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn.

Nam Cung Liêu liếc mắt nhìn Hoán Thần cùng Vệ tướng quân, "Phò mã nói đúng lắm, Vệ tướng quân, 'nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản' đừng vì một chút tình riêng làm liên lụy tướng sĩ theo ta nhiều năm!"

"Phò mã?" Hợp Hoan kinh ngạc nhìn Hoán Thần, "Tô Hoán Thần, ngươi cưới công chúa nhà ai, nếu như ngươi dám không quan tâm tam tỷ, bây giờ ta sẽ giết chết ngươi!"

Hoán Thần cười khổ, "Hợp Hoan cô nương, từ đầu đến cuối người ta cưới chỉ duy nhất một mình Nhược Yên thôi, nàng là công chúa Đại Việt, ngươi quên Bạch tiền bối trên đảo Quy Khư đã từng gọi nàng là công chúa sao?"

"Công chúa? Phò mã?" Nhược Yên nhìn hai người xa lạ trước mặt nàng, một người tự xưng huynh trưởng, một người tự xưng phu lang, nhưng vì sao nàng lại chẳng nhớ được chút gì?

Nhược Yên nhìn kỹ Hoán Thần, ôn nhuận như ngọc, ngay thẳng không bám bụi trần, ánh nhìn đau thương trong đôi mắt kia sâu đậm vô cùng làm người ta cảm thấy đau lòng, nàng quay đầu nhìn cẩn thận Nam Cung Liêu, gương mặt này...

Kí ức trong lòng dâng trào, hết thảy những thứ máu nhuộm kia lan tràn...

Nam Cung Liêu mỉm cười thì thầm với nàng, "Trên thuyền rồng, phá nghìn cơn sóng, người ngựa đến, vui mừng nghênh đón, muội muội nhà ta nhìn gương mỉm cười..."

"Chiêng trống vang... thuyền hoa thịnh..." Không nhịn được ướt đẫm đôi mắt, Nhược Yên ngơ ngác nhìn Nam Cung Liêu, "Đồng dao này... hình như ta đã từng nghe ở đâu rồi?"

"Là lễ vật năm đó ta tặng muội..." Nam Cung Liêu cầm tay nàng, mỉm cười nhìn nàng, "Muội muội, hoan nghênh về nhà."

"Cung nghênh công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Bọn thuộc hạ cất giọng hô to.

"Gào -!"

Tiếng kêu quái dị của Cổ Mẫu cắt ngang mọi người.

Nam Cung Liêu bảo vệ Nhược Yên phía sau, nhìn Hoán Thần buồn bã thở dài, "Ngươi nói đúng, chúng ta nên tránh bọn trùng độc này trước, cho dù ta am hiểu thuật đuổi trùng, cũng không cách nào chống lại nhiều trùng độc thế này."

Vừa dứt lời, Nam Cung Liêu giơ tay lên, "Toàn quân tăng tốc, bọn trùng độc này yếu nhất vào giữa trưa, đuổi theo trăm dặm sẽ quay về, chúng ta chỉ cần đi được trăm dặm là có thể chỉnh đốn binh mã, thiết lập kế hoạch tái chiến."

"Dạ! Điện hạ!"

Cánh buồm giương thẳng, binh lính dũng mãnh chèo thuyền vào biển, hơn mười chiếc thuyền hải tặc toàn lực lướt đi.

Nhược Yên ngây ngốc nhìn gương mặt buồn bã của Hoán Thần, thật sự ta là thê tử của ngươi sao? Mặc dù nhìn hắn có chút gầy yếu, nhưng lại tản ra khí chất trong sáng làm người ta cảm thấy bình yên.

"Tam tỷ, con mọt sách thật sự rất đau lòng." Hợp Hoan bước đến kéo kéo Nhược Yên.

Nhược Yên khó xử nhìn Mộ Ly, Mộ Ly gật đầu nhìn Hoán Thần, lần đầu gặp gỡ nhưng ta cảm thấy ngươi là một nữ tử hiếm thấy, rất xứng đôi với tam tỷ.

Mỉm cười kiên định, Mộ Ly lặng lẽ nhìn tay mình vẫn đang nắm chặt tay Hợp Hoan, Hợp Hoan, cả đời này, ta sẽ không buông tay nàng ra.

"Vù vù -"

Tiếng trùng độc ngày càng nhỏ dần, từ phía xa nhìn lại giống như mây đen mờ mịt, chỉ cần nhìn cũng làm người ta phát rét.

Vệ tướng quân nắm chặt tay đánh trên bánh lái, Chân Nương ơi Chân Nương... rốt cuộc nàng xem ta là gì?

Cuối cùng thì cũng an tâm, Hợp Hoan mỉm cười nhìn Nhược Yên, "Tam tỷ, chúng ta không sao rồi, chúng ta không sao rồi!"

"Sợ rằng... không dễ như vậy..."

"Không dễ như vậy..."

Cùng nhau nhìn một phía, Nhược Yên và Hoán Thần không hẹn mà đồng thời lên tiếng, vừa dứt lời, hai người nhìn nhau, Nhược Yên bối rối tránh thoát ánh mắt Hoán Thần, xoay người nhìn Hợp Hoan.

Sắc mặt Nam Cung Liêu thay đổi, "Chiến thuyền Đại Chiếu! Không ngờ gặp phải chiến thuyền Đại Chiếu! Truyền lệnh toàn quân, chuẩn bị ứng chiến!"

"Tuân lệnh!"

"Thuyền hải tặc Đại Việt!" Vân Ca căm hận nói, "Ta muốn toàn quân Đại Việt bị tiêu diệt ngay lập tức!" Vừa nói xong, Vân Ca nhìn vị tướng quân Hải Lẫm uy vũ đứng cạnh nàng, "Hải Lẫm, hôm nay là lúc chúng ta tỏ rõ uy lực Đại Chiếu!"

"Vương tỷ..." Tiểu Phách Tử đứng trên thuyền chần chừ gọi, "Nếu như cường công, lỡ như bọn họ hạ thủ với con mọt sách..."

Hoài Băng trừng mắt liếc Tiểu Phách Tử, "Xem ngươi đi, lại bắt đầu nói chuyện lắp bắp..."

"Ta không có!" Tiểu Phách Tử cương lên thân mình, "Toàn quân chuẩn bị! Nhìn rõ thế cuộc, mở đại pháo tấn công, tuyệt đối không được gây tổn thương cho con mọt sách!"

"Con mọt sách!" Chúng tướng sĩ ngây người.

Tiểu Phách Tử ngẩn ra, "Chính là... là... chờ chút nữa ta nói các ngươi người cần bảo vệ, tuyệt đối không được làm tổn hại nàng!"

"Tuân lệnh!"

Không nhớ được đã bao lần nghe thấy Tiểu Phách Tử nói về 'con mọt sách' này, trong lòng Vân Ca vô cùng tức giận nhìn hơn mười chiếc thuyền hải tặc bên kia, không cần biết 'con mọt sách' này là ai, nếu làm trở ngại việc báo thù của nàng, nàng sẽ giết không tha!

Hải Lẫm ngây người nhìn sát ý trong mắt Vân Ca, nắm chặt chuôi kiếm bên hông, công chúa điện hại, bất kể người nàng muốn giết là ai, mạt tướng sẽ lấy đầu hắn vì người!

Đôi mắt Hoài Băng nhìn mây đen ở nơi xa kia, lo lắng trong lòng dần dần lan tràn, rốt cuộc thứ đó là mây đen? Hay là trùng độc đến từ đảo Thiên Khu?
Tam tỷ, thất muội, mọi người có được bình yên? Bà bà có hạ thủ với mọi người không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net