Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Mưa phùn trên bin

"Gào -!"

Tiếng kêu côn trùng quen thuộc vang lên, bỗng nhiên sắc mặt Mộ Ly thay đổi, "Không xong rồi! Là Cổ Mẫu! Bầy trùng độc ngoài xa kia là nó cố ý che mắt chúng ta! Thật ra nó đuổi đến rồi! Đuổi đến rồi!"

Mộ Ly vừa nói xong, một bóng đen to lớn ngoi lên từ mạn thuyền, thì ra là một cái kén vô cùng to lớn!

Thân thuyền rung động kịch liệt, Hoán Thần theo bản năng nắm chặt tay Nhược Yên kéo nàng lui về sau, "Cẩn thận!"

Nhược Yên kinh ngạc nhìn Hoán Thần, đột nhiên đẩy Hoán Thần, "Coi chừng!"

Đột nhiên kén nổ tung trên không trung, bay ra mấy nghìn con trùng độc màu đen, hung hãn tấn công Nhược Yên.

"Tam tỷ!" Hoài Băng không nhịn được chạy về phía Nhược Yên, bắn ra toàn bộ ngân châm trong túi, nhưng thực sự quá nhiều trùng độc, cho dù ngân châm có lợi hại bao nhiêu đi nữa cũng không thể giết hết trùng độc nhiều như thế!

"Muội muội!" Nam Cung Liêu hốt hoảng đưa ống sáo kề sát môi mình, thổi lên khúc nhạc đuổi côn trùng, chỉ thấy những con trùng độc kia hơi chậm lại trên không, nhưng rồi lại phá vỡ trói buộc của tiếng sáo liền tấn công Nhược Yên.

Hoán Thần hốt hoảng chạy đến cạnh Nhược Yên, ôm chặt nàng vào lòng, răng sắt của trùng độc đâm trên lưng Hoán Thần khiến nàng không nhịn được kêu thảm.

"Ngươi..." Nhược Yên kinh hãi nhìn Hoán Thần vì đau đớn mà nhăn mặt, "Vì sao ngươi ngốc thế?"

"A... không sao..." Nụ cười ôn nhuận hiện trên mặt Hoán Thần, thân thể run rẩy ôm thật chặt Nhược Yên, không để cho nàng bị chút tổn hại gì.

Máu độc vào miệng, trùng độc vùng vẫy rơi xuống đất chết ngay lập tức. Nhìn thấy đồng đội bị chết như thế, bọn trùng độc khác không tấn công Hoán Thần nữa, ngược lại tấn công Vân Ca.

Hoán Thần có chút thở phào, cau mày buông Nhược Yên ra, lại bị Nhược Yên cầm chặt tay, nàng điểm đại huyệt Hoán Thần giúp Hoán Thần cầm máu, "Ngươi còn muốn thể hiện!"

"Nơi này không tiện ở lâu!" Hoán Thần nhịn đau thở dài, nhìn Nam Cung Liêu, "Điện hạ! Chúng ta chạy mau!"

"Được!" Thừa dịp hỗn loạn, Nam Cung Liêu vội vàng hạ lệnh, "Toàn quân rút lui!"

Đột nhiên hơn mười chiếc thuyền hải tặc chuyển hướng, chủ thuyền không biết đi đâu tùy ý lướt trên biển, dẫn theo mười chiếc thuyền hải tặc phía sau.

"Công chúa cẩn thận!" Hải Lẫm đứng chắn trước mặt Vân Ca, trùng độc bay tứ tán cắn trúng Hải Lẫm làm áo giáp trên người hắn nứt toát, máu chảy ròng ròng, nhưng vẫn tiếp tục bảo hộ Vân Ca phía sau.

"Rút lui!" Trong lúc này Vân Ca đang hoảng loạn, nàng ra lệnh một tiếng, tất thảy chiến thuyền bối rối lui quân.

"Ào ào -"

Lại thêm một chiếc kén vô cùng to lớn ngoi lên từ dưới biển vỡ nát trên không, càng thêm nhiều trùng độc bay ra ngoài.

Tiểu Phách Tử hít sâu che chắn cho Hoài Băng, nàng liếc mắt nhìn thuyền hải tặc dần dần rời xa, "Hoài Băng, chúng ta cùng đi với con mọt sách!"

Hoài Băng gật đầu, chỉ cảm thấy trên cổ đau đớn, một con trùng độc đã cắn Hoài Băng, nàng hít thật sâu nắm chặt tay Tiểu Phách Tử điểm mũi chân lướt về phía thuyền hải tặc.

"Các ngươi không thể đi!" Vân Ca hốt hoảng kêu to kéo áo Tiểu Phách Tử.

"Công chúa!" Hải Lẫm thấy Vân Ca trong lòng bị hung hăng kéo theo, cả hai lảo đảo rơi xuống thuyền.

"Lại thêm nhiều thứ phiền phức!" Hợp Hoan lắc lắc đầu, điểm mũi chân phi thân lên.

Bởi vì Vân Ca cùng Hải Lẫm đồng thời rơi xuống nước, sau cùng bị tách ra, sức mạnh hai người không đủ để lướt lên thuyền hải tặc.

Chỉ thấy Hợp Hoan đánh thẳng vào Tiểu Phách Tử mượn lực đáp xuống chủ thuyền Đại Chiếu.

Nhìn Tiểu Phách Tử bị đau cau chặt chân mày, Hợp Hoan không nhịn được trừng mắt liếc nàng, kế đến nhìn sang Hoài Băng bình yên đáp xuống thuyền, Hợp Hoan cố chịu đau do bị bọn trùng độc cắn phải, cầm chặt dây thừng nhảy xuống biển, ôm chặt Vân Ca, bước lên mép thuyền mang theo Vân Ca phi thân lên thuyền hải tặc.

"Công chúa!" Hải Lẫm run rẩy giơ tay nhưng không thể níu được chéo áo nàng.

Trong cơn tuyệt vọng, Tiểu Phách Tử ném xuống dây thừng: "Hải tướng quân, cầm lấy!"

Hải Lẫm cầm lấy sợi dây, đạp sóng phi thân lên thuyền hải tặc.

"Người đâu, bắt nàng cho ta!" Bỗng nhiên Nam Cung Liêu ra lệnh, trên thuyền hải tặc lúc này, binh tướng chạy tứ tán, tình cảnh vô cùng chật vật.

"Dừng tay!" Vẻ mặt Nhược Yên tái xanh, quát to, "Ca ca, hiện giờ chúng ta đang cùng chung chiến tuyến, không nên tranh chấp nội bộ làm gì!"

Hoài Băng cùng Hợp Hoan đồng thời bước đến gần Nam Cung Liêu, "Tam tỷ, nếu như hắn cứ thích đánh giết như thế, bây giờ ta liền lấy mạng hắn! Không cần biết hắn có phải ca ca tỷ hay không!"

Sắc mặt Nam Cung Liêu biến thảm, không tự chủ lùi về sau, hắn cũng từng nghe uy danh hồng nhan sát thủ đảo Thiên Khu, nếu như bị hai người bọn họ gây khó dễ, xem như có trăm người đi chăng nữa cũng không bảo vệ được an toàn của hắn!

"Công chúa!" Các tướng sĩ hoảng loạn gọi Vân Ca, chỉ thấy nàng dần dần cách xa thuyền Đại Chiếu.

"Các ngươi lui binh về trước đi, ta nghĩ hắn không dám động đến ta!" Vân Ca nghiêm nghị lớn tiếng ra lệnh.

Giọng nói bị tiếng trùng độc vỗ cánh lấn át, từ phía xa nhìn lại thuyền Đại Chiếu chỉ còn là hình bóng mơ hồ.

Trùng độc vây quanh dần trở nên mỏng hơn, những con trùng độc đang liều mạng cắn xé từ từ chậm lại, dần dần tản ra ngoài.

"Thời tiết này..." Hoán Thần nhịn đau nhìn sắc trời, khi nãy vẫn còn quang đãng, nhưng không hiểu sao hiện giờ lại trở nên u ám?

"Tô... Tô Hoán Thần..." Giọng nói quen thuộc vang lên, Nhược Yên vô cùng vội vàng chạy đến cạnh Hoán Thần, "Ngươi bị thương rồi, vào trong nghỉ ngơi đi..."

"Nhược Yên..." Hoán Thần lắc đầu, "Tiết trời thay đổi, tất có đại hung, nếu như mọi người gặp nguy, làm sao ta có thể nghỉ ngơi một mình được?"

"Được rồi, ngươi nói thử xem, ngươi chỉ là một thư sinh mà thôi, khó có thể tự vệ, đứng ngây ra ở đây thì làm gì có cách cứu mọi người bình yên?" Nhược Yên lo lắng nhìn Hoán Thần, không hiểu vì sao mình lại để ý đến an nguy của người này như thế.

Hoán Thần mỉm cười chua xót nhìn Nhược Yên, "Trời không tuyệt đường người, ta tin sẽ có hi vọng sống." Vừa dứt lời, Hoán Thần chỉ lên bầu trời, "Nàng nhìn những đám mây đen trên trời hiện giờ đi, ta từng xem qua một bức cổ thư có nói, nếu như biển nổi mây đen, đó là dấu hiệu [Thủy Long Xuất Hải]*."
(*) Rng nước ri bin: ý đây là vòi rng.

Nhược Yên kinh ngạc nhìn Hoán Thần, "Ngươi cũng biết dấu hiệu Thủy Long Xuất Hải sao?"

"Khi Thủy Long Xuất Hải sẽ sinh ra lôi điện, chắc chắn trùng độc sẽ không chịu nổi mưa gió như thế, phải rút lui thôi." Hoán Thần khẩn trương nhìn chung quanh, "Hiện giờ tạm thời vượt qua được trùng độc, quan trọng nhất bây giờ là có thể sống sót vượt qua [Thủy Long Xuất Hải] này."

"Thủy Long Xuất Hải là gì thế?" Tiểu Phách Tử kinh ngạc nhìn Hoán Thần.

Van Ca ngây người nhìn Hoán Thần, "Quả nhiên phò mã Đại Việt không tầm thường, am tường cả hiện tượng [Thủy Long Xuất Hải]."

"Công chúa, người quá khen rồi." Hoán Thần ôm quyền cúi người, "Có lẽ chúng ta nên thực hiện theo kế sách của Tào Tháo trong trận Xích Bích rồi..."

"Ngươi muốn..." Tức thì Nhược Yên đã hiểu Hoán Thần muốn làm gì, gật đầu, "Đây có lẽ là đường sống duy nhất, nếu như chưa qua được cửa ải này mà trùng độc lại đến, chúng ta muốn chạy cũng không chạy được!"

"Nếu như chúng ta không liên kết tất cả thuyền lại, với sức mạnh Thủy Long Xuất Hải sẽ khiến toàn bộ thuyền chìm xuống, cuối cùng sẽ chết." Hoán Thần gật đầu liên tục.

"Vậy thì..." Nhược Yên có chút chần chừ.

Nhưng Hoán Thần không để nàng có cơ hội chần chừ, Hoán Thần nhìn Nam Cung Liêu, hiện giờ vẻ mặt hắn hoàn toàn tái xanh, "Điện hạ, người hãy ra lệnh đi, dùng tất cả dây thừng buộc chặt lại thuyền, lần này chúng ta đánh bạc một phen!"

"Thủy Long Xuất Hải sao...." Nam Cung Liêu kinh hãi lẩm bẩm, nhìn bầu trời cao xa mang theo u ám, thù oán gì cũng nên bỏ xuống là hơn, liếc mắt nhìn thoáng qua Vệ tướng quân, "Các ngươi nhanh chóng làm theo lời phò mã căn dặn đi! Nếu để muộn thì mọi người sẽ không thoát được!"

"Vâng, điện hạ!" Vệ tướng quân ôm quyền nhận lệnh, ra lệnh cho hai chiếc thuyền hải tặc trái phải: "Lấy dây thừng buộc thuyền, nối những chiếc thuyền này với nhau, chúng ta phải thoát được [Thủy Long Xuất Hải] này!"

"Tuân lệnh!"

"Mọi người vẫn chưa nói cho ta biết, Thủy Long Xuất Hải là gì?" Tiểu Phách Tử không nhịn được hỏi.

"Đồ ngốc!" Hợp Hoan hung hăng gõ đầu Tiểu Phách Tử, "Đấy là vòi rồng xuất hiện trên biển! Khi nó xuất hiện sẽ kéo theo nước biển dâng cao vài chục trượng, nếu như không kịp thời ổn định thuyền, chỉ sợ ngươi sẽ bị vòi rồng hút lên cuốn vào đáy biển, đi đời nhà ma." Vừa dứt lời, Hợp Hoan kéo Hoài Băng, "Ngũ tỷ, tỷ làm sao dạy bảo tên ngốc này thật tốt đi, ngốc chết người rồi!"

Hoài Băng kinh ngạc nhìn Hợp Hoan, "Ngươi không hận ta sao?"

"Ta sớm đã nói, ta không cần nàng nữa!" Hợp Hoan chớp chớp mắt nhìn Tiểu Phách Tử, "Nếu như ngươi dám khi dễ ngũ tỷ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Khụ..." Mộ Ly không nhịn được ho khan, bước lên xem vết thương trên người Hợp Hoan bị trùng độc cắn, lo lắng nói: "Tốt hơn nàng nên mặc kệ Tiểu Phách Tử đi, phải biết tự chăm sóc mình trước." Vừa dứt lời, Mộ Ly nhìn Nhược Yên, "Tam tỷ, ta nghĩ mọi người cần phải bôi thuốc rồi, nếu không vết thương bị trùng độc cắn lại thấm nước biển sẽ khó hồi phục được."

Nhược Yên gật gật đầu, nhìn Nam Cung Liêu, "Ca ca, huynh có thuốc trị thương không?"

"Có, tất nhiên có rồi." Nam Cung Liêu nhìn Vệ tướng quân ra hiệu, trong lòng Vệ tướng quân thầm hiểu rõ đi vào khoang thuyền.

Hải Lẫm cảnh giác lạnh lùng nhìn Nam Cung Liêu, "Nam Cung Liêu, rốt cuộc ngươi muốn giở trò gì đây?"

Vân Ca bình tĩnh lắc lắc đầu, "Không cần lo hắn giở trò quỷ gì, chúng ta dùng thuốc của mình chữa thương là được." Vừa dứt lời, Vân Ca lấy ra bình thuốc nhỏ từ trong áo đưa cho Hải Lẫm, "Ngươi bôi thuốc đi."

Trong lòng Hải Lẫm nóng lên nhận lấy bình thuốc, cung kính ôm quyền, "Mạt tướng tạ ơn công chúa ban thuốc!"

Nam Cung Liêu cười lạnh, "Thứ ta muốn là mạng các ngươi, chỉ sợ các ngươi không để ý đã đi chầu trời rồi."

"Ca ca, lúc này đừng nên để nội bội lục đục." Nhược Yên lắc đầu nhìn Hoán Thần vẫn đang thẳng người đứng trước mũi thuyền, quả thật ngươi là phu lang của ta? Hồi tưởng lại vừa rồi bình tĩnh liều mình bảo vệ, làm Nhược Yên không nhịn được mỉm cười... Trời cao thật sự thương xót ta, để cho ta còn sống gặp được người như ngươi sao?

Hoán Thần ngưng mắt nhìn thật sâu về phía chân trời u ám kia, chân mày nhíu lại tự lẩm bẩm, "Vòi rồng... vòi rồng..." Giọt mưa rơi xuống thấm ướt sống mũi Hoán Thần, nàng ngẩng đầu nhìn từng giọt mưa rơi xuống, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Ngươi đang nghĩ gì?" Nhược Yên không hiểu nét mặt cười của Hoán Thần.

"Lôi Châu." Hoán Thần mỉm cười nhìn nàng, chỉ thấy đôi mắt tràn đầy nhu tình, "Dụng tâm mà sống, chỉ cầu không tiếc, ta tin trời cao sẽ không để cho nàng phải chịu đau khổ như vậy."

"Tô Hoán Thần, ngươi..." Trong lòng Nhược Yên dâng lên cảm giác chua xót không thể kềm chế được, ngây người nhìn Hoán Thần, "Thật sự ngươi là phu lang ta đã quên mất sao?"

Mưa phùn rơi xuống rả rích, che khuất tầm mắt nhìn phía xa, trước mắt Nhược Yên tản ra ánh sáng mờ ảo mà xuất trần, bất chợt khiến Hoán Thần si ngốc mỉm cười, chẳng qua nàng lắc đầu, "Ta không tính là phu lang, nhưng không cần biết nàng có nhớ được ta không, ta đều sẽ ở bên cạnh nàng trọn cuộc đời này."

Nhược Yên mỉm cười nhàn nhạt, nhìn không thấu nét mặt này là vui mừng, hay là hờ hững, chẳng qua nàng chỉ bình tĩnh nhìn đôi mắt Hoán Thần mà không đáp lại một câu.

Tô Hoán Thần... Vân Ca ngây người nhìn Hoán Thần, trên thế gian này vẫn còn một nam tử thâm tình như ngươi thế sao? Công chúa Đại Việt, ngươi thật sự hạnh phúc hơn ta nhiều lắm... buồn bã mỉm cười, Vân Ca nhìn Tiểu Phách Tử, hiện giờ không biết tung tích đệ đệ, toàn bộ Đại Chiếu chỉ còn mong chờ vào nàng gánh vác thôi, Vân Ca, ngươi không thể bỏ cuộc, ngươi phải kiên cường...

Mưa phùn rét lạnh, mà ngay cả lòng Vân Ca cũng hoàn toàn lạnh lẽo...

"Mộ Ly..." Hợp Hoan lặng lẽ gọi người đang giúp nàng bôi thuốc, "Đối xử tốt với ta thêm nữa được không, đừng làm ngũ tỷ cảm thấy hổ thẹn với ta..."

Mộ Ly ngây người nhìn nàng, chỉ thấy trong mắt mình đã có chút lệ nóng, "Nàng... vẫn chưa..."
"Không cần nói gì hết..." Hợp Hoan nhịn xuống nước mắt suýt nữa rơi xuống, "Ta không muốn nàng làm lục tỷ của ta nữa, nàng đã đồng ý với ta rồi, sẽ có một ngày ta sẽ toàn tâm toàn ý thích nàng."

"Được..." Mộ Ly cười khổ, "Ta sẽ ở cạnh nàng... cũng sẽ chờ nàng..." Vừa dứt lời, kéo tay Hợp Hoan đến dưới mái hiên trong khoang thuyền, "Mưa sắp lớn rồi, đừng để bị lạnh, chúng ta nên nhanh chóng vào khoang thuyền đi."

"Được..." Hợp Hoan mạnh mẽ mỉm cười theo Mộ Ly vào khoang thuyền.

"Tất cả mọi người nhanh chóng vào khoang thuyền đi, bão lớn sắp đến rồi." Nhược Yên lo lắng nhìn sắc trời càng lúc càng âm u, kéo tay Hoán Thần bước nhanh vào khoang thuyền, "Ngươi cũng nên bôi thuốc đi." Vừa dứt lời, Nhược Yên nhìn thoáng qua Hải Lẫm cùng Vân Ca ngoài khoang thuyền, "Hai người cũng nên vào trong tránh đi, ta tin lòng dạ ca ca khoan dung, sẽ không tính từng li từng tí làm gì, càng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không biết lí lẽ xuống tay giết người."

Lời vừa nói ra của Nhược Yên khiến Nam Cung Liêu không còn lời nào để nói, lo lắng nhìn hơn mười chiếc thuyền hải tặc được liên kết vững vàng với nhau, gặp phải vòi rồng thì việc đầu tiên là phải liều mạng rồi, nặng nề thở dài, Nam Cung Liêu không thể làm gì khác hơn là dẫn theo Vệ tướng quân vào khoang thuyền.

Hải Lẫm đỡ Vân Ca vào khoang thuyền, cảnh giác nhìn chăm chú từng cử động của bọn hải tặc thuộc hạ nơi này, bất kể ra sao cũng sẽ bảo vệ công chúa chu toàn.

"Đó có phải là thứ gọi là Thủy Long không vậy? Tiểu Phách Tử nhìn về phía chân trời đột nhiên xuất hiện cột nước xoáy cao chọc trời, không nhịn được hít sâu, "Thật sự nó lợi hại lắm à?"

Hoài Băng liếc mắt nhìn nàng, "Nếu như ngươi không tin, ta có thể ném ngươi vào đó, xem thử ngươi có chết không?"

"Ấy... nàng đành lòng sao?" Tiểu Phách Tử chớp chớp mắt Hoài Băng, cười hì hì, "Nếu ta chết rồi, chắc không ai cần nàng nữa đâu nha."

"Thiếu gì người cần ta!" Trên mặt Hoài Băng tản ra vẻ quyến rũ khiến cho Tiểu Phách Tử sửng sờ, "Vì vậy, nếu như ngươi muốn chết, chắc chắn ta sẽ không cản ngươi."

"Nương tử đại nhân, đừng bỏ ta mà, ta sợ chết đi được." Tiểu Phách Tử hốt hoảng níu áo Hoài Băng, "Chúng ta vẫn nên vào trong đi ha..."

"Còn không mau nhanh đi?" Hoài Băng lạnh lùng nói, xoay mặt qua, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được khẽ mỉm cười.

Mưa to gào thét, hạt mưa rơi xuống thuyền, vang lên từng tiếng lộp bộp.

Hoán Thần nhìn qua cửa sổ nhỏ trong khoang thuyền làm nàng nhíu chặt mày, kinh hãi kêu lên, "Làm sao lại..."

"Woa! Không ngờ lại có đến ba vòi rồng!" Tiểu Phách Tử nhịn không được kinh ngạc thốt lên.

Khoang thuyền lay động kịch liệt, như cánh cổng địa ngục sắp sửa mở ra khiến cho lòng mỗi người rét lạnh, một đợt vòi rồng cũng khó đối phó rồi, hiện giờ đến tận ba vòi rồng, thế này phải làm sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net