Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62: H băng kinh hãi

"Lạnh quá..." Hợp Hoan bất giác run rẩy trong lòng Mộ Ly, nàng nhìn chung quanh hồ băng này.

Chỉ thấy bên dưới lớp đá ngọc thạch bao phủ là một hồ băng trong suốt khá sâu, ngoài ra hai bên là một đường đi nhỏ, không biết sẽ dẫn đến đâu?

Mộ Ly nắm chặt tay nàng, nhìn về phía bờ, "Hợp Hoan, chúng ta lên trên đi, ta nghĩ sẽ không lạnh nữa."

Hợp Hoan gật đầu, cùng bơi theo Mộ Ly lên bờ.

"Ào ào -"

Tiếng nước chảy kì lạ vang lên, Mộ Ly cảm thấy bất an thoáng hiện từ đáy lòng, cảnh giác xoay người nhìn phía sau, chỉ thấy nước hồ lạnh lẽo mờ mịt, không hề có gì khác thường.

Mộ Ly âm thầm thở dài, khẽ mỉm cười nhìn Hợp Hoan, nhưng nụ cười chợt cứng lại. Chỉ thấy nàng bất chợt ôm Hợp Hoan vào lòng, khó khăn lắm mới giúp Hợp Hoan cách xa một con quái ngư răng sắc không biết xuất hiện từ lúc nào!

Hợp Hoan kinh hãi, có chút lấy lại bình tĩnh, "Đây... đây là loại quái ngư gì?"

Mộ Ly cắn răng lắc đầu, "Chúng ta phải nhanh chóng lên bờ!" Vừa dứt lời, nàng cảm thấy dưới chân mình đạp phải thứ gì mềm nhũn, nàng vừa cúi đầu nhìn xuống, thì ra toàn là các loại quái ngư răng sắc đang tấn công đồng loạt.

Không nhịn được hít sâu, Mộ Ly hốt hoảng kéo tay Hợp Hoan bơi vào bờ.

"Ào ào -"

Sóng nước cuồn cuộn, quái ngư dưới hồ băng giống như những con vật vùng vẫy trong nước sôi, kích động giương răng sắc hung hăng tấn công dưới chân hai người.

"Mộ Ly!" Đột nhiên mũi chân Hợp Hoan giẫm lên một con quái ngư gần đó, thuận thế mang theo Mộ Ly thoát khỏi mặt nước, tức thì liền thoát khỏi đợt tập kích đầu tiên của quái ngư dưới hồ.

"Đừng lo cho ta, nàng lên bờ trước đi!" Mộ Ly nghiêm túc quát to, đẩy đẩy Hợp Hoan.

Nhưng không ngờ Hợp Hoan lại nắm tay nàng thật chặt, "Nàng không cần ta nữa sao?"

Cả hai gần đáp xuống, ngay khi chuẩn bị chạm nước, Hợp Hoan lại giẫm một con quái ngư lần nữa, mang theo Mộ Ly lướt trên không trung, rốt cuộc lên bờ rồi.

Mộ Ly nhíu chặt mày, nhìn quái ngư đầy cả hồ đang chần chờ muốn cắn hai người, nàng hơi thở phào, vội vàng quay đầu nhìn Hợp Hoan ướt đẫm, nàng áy náy nói, "Lúc... lúc nãy... ta chỉ sợ làm liên lụy đến nàng..."

"Hoa Mộ Ly!" Hợp Hoan nắm chặt tay nàng, tức giận trừng mắt nhìn nàng chằm chằm, "Nàng muốn bỏ rơi ta phải không?"

"Không phải..." Mộ Ly lắc đầu liên tục, nhìn Hợp Hoan, "Ta chỉ muốn nàng được bình yên!"

"Chẳng lẽ bây giờ chúng ta không bình yên sao?" Hợp Hoan ngẩng mặt bước đến gần Mộ Ly, hơi thở gần trong gang tấc.

Mộ Ly lùi về sau một bước, "Hợp Hoan, nàng đừng nóng giận, ta... sau này ta sẽ không như vậy nữa là được rồi."

"Hoa Mộ Ly!" Chỉ nghe Hợp Hoan quát nhẹ, ôm chầm lấy Mộ Ly, dựa sát vào lòng nàng, "Nàng đã đồng ý chuyện hứa với ta, nếu làm không được, ta sẽ không cần nàng!"

Mộ Ly hơi ngẩn ra, thân thể bỗng chốc cứng lại, lạnh lùng kéo khoảng cách giữa hai người, "Nàng nghĩ ta sẽ không làm được chuyện đã hứa với nàng sao?"

Hợp Hoan quật cường ngẩng mặt lên, hai mắt nàng nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy đau thương của Mộ Ly, "Không phải sao? Vừa gặp phải nguy hiểm vậy thôi, nàng đã muốn bỏ lại ta rồi, nàng có còn nhớ rõ chuyện đã hứa với ta không..."

Bỗng nhiên Mộ Ly nâng lên mặt Hợp Hoan, "Tây Môn Hợp Hoan, nàng thật sự không cần ta sao?"

Hợp Hoan ngây người, lời muốn nói khỏi miệng lại ngạnh ngay cổ, không hiểu vì sao giờ phút này tim mình lại đập kịch liệt như thế.

"Ta có thể cho nàng thời gian quên đi Tiểu Phách Tử, có thể cho phép trong lòng nàng vẫn còn lưu luyến người khác, nhưng ta không cho phép nàng không cần ta!" Bỗng nhiên đôi môi của Mộ Ly sát lại gần Hợp Hoan, làm nàng lui về sau một bước.

"Nàng hãy nghe cho kỹ, từ nay về sau, ta muốn trong lòng nàng chỉ có ta!" Đôi mắt Mộ Ly ươn ướt, đôi tay nắm chặt tay Hợp Hoan, "Quên đi Tiểu Phách Tử, nhìn ta thật kỹ được không?"

"Ta..." Hợp Hoan ngây người nhìn đôi mắt đẫm lệ của Mộ Ly, trong lòng nhói lên từng hồi, hiện giờ nàng vô cùng bối rối, không biết nên nói gì, nên làm gì đây?

Mộ Ly bước lại gần Hợp Hoan, đột nhiên hung hăng hôn lên môi Hợp Hoan, ôm nàng thật chặt trong lòng mình.

"Ưm..." Hợp Hoan hốt hoảng giãy dụa, những chuyện cũ đã từng xảy ra từng chuyện một hiện lên trong đầu, nhớ đến lục tỷ ôn nhu, nhớ đến lục tỷ cười, nhớ đến lục tỷ bao dung, nhớ đến mọi chuyện về lục tỷ... mà Tiểu Phách Tử... thật ra... thật ra... thật ra thì nàng đã từng thật lòng yêu mến...

Nên quên đi, không phải sao?

Hợp Hoan vừa muốn ôm chặt Mộ Ly, liền bị Mộ Ly hung hăng đẩy ra, Hợp Hoan còn chưa kịp phản ứng liền nhìn thấy Mộ Ly dùng lưng của mình ngăn lại mấy con quái ngư răng sắc bay lên dưới nước, Mộ Ly đã bị chúng cắn một phát!

"Mộ Ly!" Hợp Hoan vội vàng kéo Mộ Ly, chỉ thấy Mộ Ly cắn răng nhịn đau, khẽ kêu đau một tiếng, nắm tay Hợp Hoan chạy đến con đường nhỏ bên cạnh.

Vừa vào đường nhỏ, mùi cá tanh nồng nặc đập vào mặt, hai người cố gắng thoát khỏi bọn quái ngư lại nhảy lên tấn công hai người.

Thừa dịp ánh sáng chung quanh mình hơi tối, đột nhiên Mộ Ly mỉm cười nhìn Hợp Hoan, "Nàng xem, mặc dù ta không biết võ công, nhưng cũng có thể bảo vệ nàng, đúng không?"

Hợp Hoan cảm thấy trong lòng đau xót, không nhịn được ôm chầm Mộ Ly, "Nàng thật ngốc quá!" Chạm tay lên lưng Mộ Ly, chạm đến vết thương trên lưng nàng, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.

Mộ Ly ôm chặt nàng, "Ta chết không được đâu, ta là lục nha đầu y thuật đệ nhất trên đảo Thiên Khu mà, vì sao chết dễ dàng như vậy được? Nếu nước mắt nàng đang chảy vì ta, vậy thật lòng ta hi vọng có thể nhìn thấy nàng khóc nhiều hơn chút nữa."

Hợp Hoan nhíu nhíu mày, không nhịn được đánh nhẹ trên vai Mộ Ly, thuận tay điểm huyệt cầm máu giúp Mộ Ly, dường như nghĩ đến điều gì Hợp Hoan tiếp tục nói, "Nàng muốn ta khóc, ta không khóc!"

"Hợp Hoan, thật ra..." Còn chưa nói hết lời, đôi môi Hợp Hoan đã chặn lại môi Mộ Ly, chỉ thấy nàng kinh ngạc nhìn Hợp Hoan, "Hợp Hoan..."

Cuối cùng nước mắt Hợp Hoan không nhịn được nữa chảy xuống khóe mắt, nàng buông ra môi Mộ Ly, "Bây giờ ta thật sự muốn nàng chết ngay đi, như vậy trong lòng ta sẽ không rối loạn nữa..."

Mộ Ly ngây người mỉm cười nhìn Hợp Hoan, "Lòng nàng rối loạn vì ta, nàng có biết trong lòng ta hạnh phúc nhiều lắm không?"

Hợp Hoan không nhịn được liếc mắt nhìn nàng, "Hoa Mộ Ly, nàng được một tấc liền lấn một thước sao!"

Mộ Ly giãn chân mày mỉm cười, nâng lên mặt Hợp Hoan, ôn nhu hôn lên môi nàng, đầu lưỡi lặng lẽ đưa vào giữa môi nàng, trêu chọc lưỡi nàng.

Hợp Hoan run lên, trong lòng muốn đẩy Mộ Ly ra, lại bị Mộ Ly ôm càng chặc hơn, chỉ cảm thấy toàn thân mình bị môi lưỡi của nàng trêu chọc đến mức trở nên nóng rực.

"Tây Môn Hợp Hoan..." Mộ Ly rời khỏi môi nàng, bỗng nhiên thâm tình gọi, "Giờ phút này, trong lòng nàng còn nhớ đến Tiểu Phách Tử không?"

Bỗng nhiên Hợp Hoan ngây người, vốn tưởng rằng khi mình nghe thấy cái tên này lần nữa, trong lòng vẫn còn đau đớn như xưa, nhưng lúc này nàng lại không cảm thấy đau đớn chút nào.

Mộ Ly nhẹ nhàng mỉm cười, bất chợt nàng mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.

"Nàng... nàng làm sao vậy?" Hợp Hoan vội vàng đỡ Mộ Ly, chỉ thấy đôi môi Mộ Ly trở nên xanh đỏ, "Quái ngư kia có độc!"

Mộ Ly thản nhiên cười nói: "Sống chết có số... chẳng qua ta chỉ không cam lòng..." Đôi mắt sáng rực ngây ngốc nhìn Hợp Hoan, "Nàng vẫn chưa trở thành nương tử của ta..."

"Không được nói bậy!" Hợp Hoan đau thương quát to, lòng bàn tay áp lên lưng Mộ Ly, nàng vận công lực muốn bức độc giúp Mộ Ly.

Nhưng Mộ Ly lại nắm chặt tay nàng đặt lên ngực mình, tay kia lại kéo ra cổ áo, khàn giọng gọi, "Hợp Hoan..."

"Nàng làm gì vậy?" Trên mặt Hợp Hoan đỏ ửng, tiếp tục nói: "Nàng làm sao... làm sao vậy..." Nàng nhìn thấy đôi mắt Mộ Ly đỏ ngầu làm nàng kinh hãi, thoát khỏi tay Mộ Ly, chạm lên trán nóng rực của nàng, "Chẳng lẽ...độc này là..."

"Hợp Hoan..." Mộ Ly gọi nàng lần nữa, nàng chưa từng nghe thấy giọng nói nhu mị này bao giờ.

Hợp Hoan đẩy tay nàng, "Mộ Ly, nàng phải sống, ta sẽ bức độc cho nàng ngay!" Bàn tay vừa chạm lên lưng Mộ Ly liền cảm thấy thân thể loạng choạng, nhìn lại thì đã bị Mộ Ly ôm vào lòng.

Tim đập càng lúc càng lớn, khoảng cách kéo lại gần nhau làm hô hấp của Hợp Hoan vô cùng rối loạn, "Nàng... nàng... đừng vậy mà..."

Cánh môi Mộ Ly tiến gần lần nữa, cuồng loạn hôn lên môi lưỡi Hợp Hoan, bàn tay đã làm chuyện xấu trượt xuống y phục Hợp Hoan.

"Nàng..." Hợp Hoan muốn thoát khỏi tay Mộ Ly, nhưng nàng phát hiện tay mình bị Mộ Ly kềm chặt.

"Cuộc đời này không tiếc rồi..." Đột nhiên Mộ Ly dừng động tác, nhìn Hợp Hoan giờ phút này đang trở nên mê loạn, đôi mắt Mộ Ly trong sạch rõ ràng, làm gì có biểu hiện trúng độc?

"Nàng..." Bất chợt Hợp Hoan hiểu rõ mọi chuyện, nàng đang giả vờ trúng độc, vừa vội vừa tức, nàng kéo tay Mộ Ly, há miệng hung hăng cắn xuống!

Mộ Ly nhịn đau mỉm cười, ngây người nhìn Hợp Hoan, "Nàng nên nhớ kỹ, đã từng có vị lục tỷ yêu nàng như thế..." Giọt máu rơi xuống từ khóe miệng Hợp Hoan, lời Mộ Ly vừa nói khiến Hợp Hoan run rẩy.

"Nàng nói gì vậy?" Bỗng nhiên Hợp Hoan không hiểu rõ ý Mộ Ly.

Mộ Ly vùng vẫy ngồi dậy, nàng nghiêm túc nhìn cuối đường nhỏ, "Nếu ta đoán không sai, những con quái vật này chỉ là cá con mà thôi, cá mẹ thật sự, đang ở trong này." Không dám nhìn Hợp Hoan lâu thêm, nàng tiếp tục nói: "Ta chỉ muốn nàng sống, giống như Tô Hoán Thần đối với tam tỷ vậy."

"Mộ Ly..." Hợp Hoan nắm chặt tay nàng, giữ thật chặt, "Không được bỏ lại ta!"

Mộ Ly mỉm cười nhìn cuối đường nhỏ, "Không đành lòng, nhưng không thể giữ lại... cho dù ta đi trước, cũng vẫn sẽ đợi nàng." Vừa dứt lời, Mộ Ly rút tay khỏi nàng, vội vàng chạy nhanh vào đường nhỏ.

"Hoa Mộ Ly! Nàng đừng mơ bỏ lại ta!" Đôi mắt Hợp Hoan đẫm lệ kêu to, điểm mũi chân chạy vào đường nhỏ trước Mộ Ly.

"Hợp Hoan!"Mộ Ly lo lắng gọi, Hợp Hoan đã nắm tay nàng thật chặt, "Cho dù chết, ta cũng muốn bên cạnh nàng, ta không tin đường đường Tây Môn Hợp Hoan ta lại sẽ bị một con cá mẹ ăn mất!"

"Ngốc..." Mộ Ly còn chưa nói hết lời, nàng cảm thấy một mùi tanh ập vào mặt, khiến nàng ho liên tục.

Chút ánh sáng xuất hiện cuối đường nhỏ, Hợp Hoan cùng Mộ Ly bước ra khỏi đường nhỏ, cảnh tượng trước mắt khiến hai nàng đứng im như tượng, ngây người trong thạch động ẩm thấp.

Một con quái ngư cực kỳ to lớn vảy vàng nằm trong ao nhỏ, mang cá đập yếu ớt đóng mở chậm chạp, giống như nó sắp đi đến điểm cuối của sinh mệnh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net