Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 79: Phá kim lan

(*) Kim lan: đây nói v tình t mui.

"Ục ục..." Quái vật ếch một mắt chìm dần xuống nước, hung hăng trừng mắt nhìn mọi người chằm chằm, lúc nào cũng có thể tấn công tiếp.

"Nhị tỷ, tỷ tấn công nó bên trái, thất muội, muội tấn công nó bên phải, còn ta sẽ đánh chính giữa, nhắm ngay yếu điểm của nó đâm vào!" Nhược Yên vội vàng dứt lời, nàng kẹp chặt ngân châm trong tay, liền bắn ngân châm tấn công quái vật ếch.

"Vụt! Vụt!"

Hai tiếng xé gió vang lên liên tục, quái vật ếch kia nhìn thấy nguy hiểm gần kề liền muốn lặn xuống trốn thoát nhưng không kịp, ngân châm đã đâm vào cơ thể nó, đau đớn thấm nhập toàn thân trong nháy mắt, quái vật ếch kêu thảm thiết một tiếng, rồi nằm lật cái bụng trắng tuyết trên mặt hồ, trôi lơ lửng.

Ba vị tỷ muội thở phào nhẹ nhõm, Hợp Hoan hơi cảnh giác nhìn quái vật ếch kia, "Chỉ dùng ba cây ngân châm mà đã lấy mạng nó rồi sao?"

Nhất thời Chân Nương cũng không quan tâm nhiều đến việc quái vật ếch kia đã chết hay chưa, nàng chỉ liếc mắt nhìn hai đóa sen vàng mà thôi, "Việc quan trọng cần làm lúc này là nhanh chóng đoạt lấy hai viên tiên đan kia."

"Cũng đúng." Hợp Hoan gật đầu, xoay người nhìn Nhược Yên, "Tam tỷ, lần này ta đi lấy giúp tỷ."

Nhược Yên nhìn Hợp Hoan, nói: "Chỉ vì bệnh của ta mà liên lụy tỷ muội đều bị thương, Nhược Yên cảm thấy có chút bất an, chúng ta vẫn phải đi lấy tiên đan trong sen vàng kia sao?"

"Ta là nhị tỷ của các muội, tất nhiên phải là ta đi lấy rồi." Bỗng nhiên Chân Nương nói, nàng vội vàng nhìn thoáng qua răng nanh trên đất, "Răng nanh mãng xà vẩy tím ở đây, chúng ta xé vài miếng vải cột thành dây dài đi."

"Dùng xiêm y của ta đi." Nhược Yên dứt lời, cởi ra ngoại bào đưa cho Chân Nương, "Nhị tỷ, cầm lấy này."

Chân Nương gật đầu, xé xiêm y thành mấy mảnh vải, kế đến nhặt răng nanh trên đất, cẩn thận buộc chặt chúng lại với nhau, sau đó chốt hai chiếc răng nanh phía trên đầu dây.

Mộ Ly nhìn Chân Nương cột hai chiếc răng nanh thành móc câu, nàng xoay người nói với Hợp Hoan, "Chỉ còn chút nữa thôi, tam tỷ sẽ bình yên, Tô Hoán Thần cũng sẽ không sao."

Hợp Hoan gật đầu, "Ừm..."

"Khè khè..." Bất chợt một thanh âm khác cắt đứt lời Hợp Hoan, nàng cảm thấy đau đớn nóng rát dâng lên sau lưng, quay đầu nhìn lại, con ếch bị trúng ba cây ngân châm kia vẫn chưa chết, nó đang thè lưỡi dài lạnh lùng tấn công ngay lưng Hợp Hoan.

"Hợp Hoan!" Sắc mặt Mộ Ly thay đổi, nàng đỡ Hợp Hoan, liên tiếp điểm mấy đại huyệt trên lưng Hợp Hoan, "Tam tỷ, nhị tỷ, nhanh lên, giúp Hợp Hoan bức độc đi!"

"Nghiệt súc!" Chân Nương hung hăng quát to, nàng liền ra tay rút ra ngân châm bắn quái vật ếch, ngân châm vững vàng đâm trúng đầu ếch, lần này chỉ thấy nó run lên, sau cùng không còn cử động được nữa, chậm rãi chìm xuống nước.

Nhược Yên sợ hãi đỡ Hợp Hoan ngồi xuống, "Lục muội, đừng hốt hoảng, ta đến bức độc cho thất muội!"

"Tam tỷ, tỷ đang mang bệnh trong người, để ta làm thay đi." Hoài Băng vừa ép độc cho Tiểu Phách Tử, nàng đi đến vỗ vai Nhược Yên, sau đó ngồi xuống cạnh Hợp Hoan, lòng bàn tay dán lên người Hợp Hoan, vận công lực bức độc cho nàng.

Chân Nương thắt xong dây thừng, nàng nhìn thoáng qua mọi người, lúc này chính là thời cơ tốt nhất!

"Không biết bọn quái vật ếch kia còn sống hay không, phải nhanh chóng đoạt lấy tiên đan, tam muội, muội hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, việc còn lại để cho ta." Chân Nương vừa dứt lời, nàng điểm mũi chân phi thân đến chỗ hai đóa sen vàng kia.

"Ta nợ mọi người nhiều quá..." Đôi mắt Nhược Yên đỏ hồng, lẩm bẩm nói.

Hợp Hoan lắc đầu, nàng chớp mắt nhìn Nhược Yên, "Chỉ cần tam tỷ không sao, cho dù Hợp Hoan bị thương thì đã sao? Hơn nữa..." Hợp Hoan ngẩng đầu nhìn Mộ Ly ân cần quan tâm, "Có đại phu giỏi nhất trên thế gian này ở đây, Diêm Vương đại nhân không thể nhận ta được."

"Hợp Hoan..." Mộ Ly không biết nên khóc hay cười, chẳng qua chỉ vòng tay ôm Hợp Hoan, "Nói gì ngốc vậy, đôi khi là thầy thuốc thì sao, cũng có lúc lực bất tòng tâm thôi."

"Ta đây không tin nàng cam lòng cho ta đi gặp Diêm Vương." Hợp Hoan mạnh mẽ ngẩng đầu mỉm cười.

Mộ Ly thở dài, "Ừm, ta không đành lòng, cho dù ta mất mạng này cũng sẽ không để nàng xảy ra chuyện được."

"Hì hì." Hợp Hoan cười thỏa mãn, nhìn Hoài Băng đang tập trung bức độc, lại nhìn Nhược Yên một chút, "Có các vị tỷ tỷ yêu thương ta hết lòng như thế, cho dù Hợp Hoan chết cũng không hối tiếc rồi."

"Nàng nói ngốc gì thế!" Mộ Ly không nhịn được quát nhẹ, "Nàng chết không được đâu, có ngũ tỷ bức độc cho nàng, ta đảm bảo nàng không chết được."

"Thật ra ta cũng không đành lòng chết." Hợp Hoan cười cười, "Vậy chúng ta hứa với nhau đi, không ai được phép chết!"

"Được!" Nhược Yên, Mộ Ly, Hoài Băng đồng thời gật đầu, tất cả mọi người đều đồng thanh nói ra chữ này.

Chỉ thấy Chân Nương phóng móc câu bằng răng nanh ra ngoài, vững vàng rơi trên sen vàng, nàng dùng sức kéo lên, hai đóa sen vàng bị răng nanh móc lên khỏi bệ đỡ, nhanh chóng rơi vào tay Chân Nương.

"Ầm ầm -"

Đột nhiên từ đâu vang lên tiếng nổ, nhà tranh sau lưng sụp đổ nhanh chóng, xuất hiện một lỗ thủng to lớn, tinh tường quan sát đường hầm xuất hiện bên trong, không biết nó sẽ dẫn đến nơi nào?

Chân Nương kích động cầm hai đóa sen vàng đáp xuống trước mặt mọi người, đột nhiên ném vào tay Nhược Yên một đóa, "Các vị muội muội, ta phải lấy đóa còn lại rồi!"

Nhược Yên nhận lấy sen vàng, không dám tin nhìn Chân Nương, "Nhị tỷ!"

Mộ Ly hoảng hốt nói: "Nhị tỷ, nếu Tô Hoán Thần không có tiên đan này, thuốc trên đời này hay thậm chí là châm cứu cũng không cứu được nàng, tỷ không thể lấy tiên đan này được!"

Chân Nương liếc mắt nhìn Tô Hoán Thần, cười lạnh, "Nàng sống hay chết không liên quan gì đến ta."

"Ngươi!" Vân Ca nhanh chóng bước đến chặn trước mặt Chân Nương, "Để lại đóa sen kia!"

Chân Nương lạnh lùng mỉm cười, nàng lấy tiên đan ngay giữa tim sen, sau đó ném đóa sen cho Vân Ca, "Như ngươi yêu cầu." Nàng nhìn Vân Ca nhận sen vàng, tiếp tục nói: "Ta cứ nghĩ sẽ nhờ ngươi trợ giúp, không ngờ có thể ra tay dễ dàng như thế."

"Thì ra tỷ đã sớm biết!" Tiểu Phách Tử vội vàng đứng dậy, không dám tin nhìn Vân Ca, "Tỷ tỷ, vì sao tỷ lại gạt mọi người? Tỷ có biết là con mọt sách sẽ chết không!"

"Ngươi qua cầu rút ván!" Vân Ca vừa dứt lời, chỉ thấy tiếng cười giễu cợt của Chân Nương càng lớn hơn.

"Tỷ tỷ!" Tiểu Phách Tử trừng mắt nhìn Vân Ca, nhịn đau phi thân ra sau lưng Chân Nương, "Ta sẽ không để con mọt sách chết!"

"Nhị tỷ, Hoán Thần không thể không có tiên đan này!" Nhược Yên bước đến gần Chân Nương, "Ta nghĩ mãi không rõ vì sao tỷ phải làm như thế!"

"Nhị tỷ, tỷ...!" Mộ Ly muốn đến trợ giúp, nhưng nàng chỉ là một thầy thuốc yếu đuối, nếu miễn cưỡng chạy lại đó chỉ càng liên lụy.

"Hợp Hoan đừng cử động!" Hoài Băng kinh hãi quát to, "Nếu không ép sạch độc tố ra ngoài, muội sẽ khó giữ tánh mạng!"

"Nhưng ta muốn giúp tam tỷ đoạt lấy tiên đan!" Hợp Hoan đau đớn nhìn chằm chằm Chân Nương, "Nhị tỷ, trước đây tỷ rất tốt mà, vì sao hôm nay lại biến thành như thế? Chẳng lẽ tỷ không niệm tình tỷ muội bao lâu nay sao?"

"Phản bội bà bà, chỉ có chết mà thôi!" Chân Nương lạnh lùng nói, "Nam Cung Nhược Yên ngươi muốn sống, ta nể tình tỷ muội tình thâm lâu nay, không lấy tiên đan còn lại, còn ta chỉ muốn lấy tiên đan này về cứu phu lang của ta, vì sao lại không thể?"

"Phu lang?" Nhược Yên đau lòng nhìn nàng, "Phu lang là ai?"

"Nhị hoàng tử Đại Việt - Nam Cung Viễn." Chân Nương lạnh lùng nói ra mấy chữ này, cảnh giác liếc mắt nhìn Tiểu Phách Tử sau lưng, "Trên đời này không chỉ một mình ngươi mang trọng bệnh, ta lấy tiên đan cứu người, ta sai rồi sao?"

Thì ra, trời đã định, tình thâm, duyên mỏng...

Hoán Thần tuyệt vọng lắc đầu, nàng ngồi phịch xuống đất, giờ phút này nàng có thể nói điều gì đây? Hoán Thần giương mắt nhìn hình bóng mơ hồ ngoài kia, giờ này phút này mình chỉ muốn nhìn nàng nhiều thêm chút thôi, nhưng tất cả đều chỉ là hi vọng xa vời, đau đớn truyền đến từ tim, làm Hoán Thần chợt ôm chặt ngực, cắn chặt răng, chỉ cần hít thở liền cảm thấy đau đớn.

"Hoán Thần!" Nhược Yên đau xót nhìn Hoán Thần, nàng vội vàng quay đầu lại, một bên là người thân, một bên là người mình vô cùng yêu mến, tức thì Nhược Yên cảm thấy nàng không biết nói gì?

"Ta không liên quan gì đến người Đại Việt! Ta nhất định phải đoạt lấy tiên đan này!" Tiểu Phách Tử tức giận quát to, "Để lại tiên đan!" Vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử vội vàng ra tay, nhanh chóng tấn công Chân Nương.

"Ngươi không phải đối thủ của ta!" Chân Nương lạnh lùng quát lớn, thân ảnh vụt qua nhanh chóng, điểm huyệt tê của Tiểu Phách Tử làm nàng run lên, đột nhiên ngã nhào trên đất.

"Ngươi thật hèn hạ!" Tiểu Phách Tử không cam lòng mắng.

"Ngoại trừ khinh công của ngươi khiến ta cảm thấy vừa mắt, còn công phu như mèo ba cẳng!" Chân Nương cười giễu, làm Tiểu Phách Tử run rẩy.

"Nhị tỷ, để lại tiên đan!" Sau khi ép độc giúp Hợp Hoan xong, Hoài Băng đứng dậy chạy nhanh về phía Chân Nương.

Chân Nương xuất chưởng chống lại Hoài Băng, bản thân Hoài Băng giúp Tiểu Phách Tử cùng Hợp Hoan bức độc liên tiếp làm nội lực tiêu hao quá nhiều, vì vậy một chưởng này vừa chạm vào nhau, nội lực của Chân Nương đã chiếm thế thượng phong.

Nội lực vừa truyền vào cơ thể, Hoài Băng cảm thấy đau đớn trong ngực, há miệng phun ra ngụm máu tươi, không nhịn được ngã xuống đất, "Nhị tỷ, thật sự tỷ không hề có chút tình tỷ muội nào sao?"

"Ta ghét tỷ, nhị tỷ!" Hợp Hoan rưng rưng ra tay, chỉ thấy Chân Nương cười nhạt.

"Tốt hơn nên thế." Chân Nương ra chiêu, chưởng lực đỡ đòn của Hợp Hoan, hai chưởng chạm nhau liền bật ra, "Chẳng qua người sống trên đời chỉ sống vì mình, cái gì là tỷ muội tình thâm, tất cả đều là giả dối, ngay cả bà bà có ơn dưỡng dục các ngươi nhiều năm các ngươi cũng có thể phản bội, làm sao ta tin nổi những thứ các ngươi gọi là 'tỷ muội tình thâm?'" Nàng kẹp chặt ngân châm liền bắn ra.

"Hợp Hoan cẩn thận!" Mộ Ly không quan tâm mọi thứ nhanh chóng chạy đến đỡ ngân châm thay Hợp Hoan.

Ngân châm đâm trúng cột sống Mộ Ly, đau đớn kịch liệt bắt đầu dâng lên, thân thể Mộ Ly co lại ngã xuống đất, Hợp Hoan sợ hãi ôm chặt nàng, "Mộ Ly, cố chịu, cố chịu!"

Chân Nương im lặng đứng ngay tại chỗ nhìn Nhược Yên, "Hiện giờ người có thể chống lại ta chỉ có ngươi thôi, sao vậy, vì sao không ra tay?"

Nhược Yên nắm chặt tay, nhìn Chân Nương chăm chú, lần đầu tiên cảm thấy nhị tỷ xa lạ như thế, "Tỷ biết rõ mà, tỷ biết rõ ta không có lý do gì ra tay..."

Chân Nương cười giễu, "Ngươi nhìn đi, ngay lúc sống chết trước mắt, ngươi lại vì một người chưa từng quen biết mà bỏ qua tình cảm chân thành của Tô Hoán Thần, đúng là, cái gì tỷ muội tình thâm sao, quả nhiên là giả dối!"

"Để lại tiên đan!" Rốt cuộc Nhược Yên không nhịn được quát to, huyết khí trong cơ thể dâng lên cuồn cuộn, kế đến nàng xuất chiêu liên tiếp cùng Chân Nương.

Chân Nương biết rõ bảy tỷ muội đảo Thiên Khu, từ xưa đến nay công phu có thể chống lại Chân Nương chỉ có Nhược Yên thôi, chỉ tiếc Nhược Yên vốn là người mang trọng bệnh, Chân Nương đối với nàng rõ như lòng bàn tay, nếu như Nhược Yên tức giận ra tay, không quá ba mươi chiêu bệnh sẽ tái phát.

Kiên nhẫn đối mặt với Nhược Yên, Chân Nương đợi đến khi chướng ngại vật cuối cùng này ngã xuống, bỗng nhiên nàng nhếch khóe miệng thoáng hiện nụ cười thắng lợi.

Vân Ca đến gần Hoán Thần đang vô cùng yếu ớt, nàng nhíu chặt mày nói: "Tô Hoán Thần, tin ta..."

Hoán Thần ngẩng đầu nhìn Vân Ca, chẳng qua chỉ cười nhạt, "Ta tin hay không cũng không còn quan trọng, người đang làm, trời đang nhìn, không thẹn với lương tâm là được rồi, mọi việc đều sẽ được phơi bày."

"Ngươi... thì ra ngươi không tin ta..." Vân Ca buồn bã mỉm cười, nước mắt trượt xuống từ khóe mắt, "Được, ta sẽ khiến ngươi tin ta! Bất kể như thế nào ta cũng sẽ đoạt lại tiên đan này vì ngươi!"

"Đừng làm chuyện điên rồ!" Hoán Thần nhẹ giọng quát, nhưng lại không thể ngăn được Vân Ca đang điên cuồng tấn công về phía Chân Nương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net