Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 80: Sng chết như cách si tơ

Chân Nương nghiêng người tránh thoát từng đợt tấn công của Nhược Yên, nàng liếc mắt nhìn Vân Ca rồi cười lạnh, lẩm bẩm nói: "Đến đúng lúc lắm!" Vừa dứt lời, nàng đã thuận tay kềm ngay cổ họng Vân Ca vòng trong ngực mình.

"Tỷ tỷ!" Tiểu Phách Tử sợ hãi kêu to.

"Không cần quan tâm ả nhiều thế, hai người bọn họ cấu kết với nhau làm chuyện xấu, tất nhiên không làm tổn hại đến ả được!" Hoài Băng lạnh lùng nói, nàng lo lắng nhìn Nhược Yên, lúc này gương mặt Nhược Yên chợt đỏ ửng, "Tam tỷ, đừng sử dụng nội lực nữa, cẩn thận bệnh tình của tỷ!"

Nhược Yên không nghe Hoài Băng, giờ phút này nàng chỉ muốn nhanh chóng đoạt được tiên đan, không dám bỏ lỡ một khắc nào, cho dù Vân Ca đã bị Chân Nương bắt làm con tin, nàng vẫn tiếp tục tấn công Chân Nương.

Chân Nương không do dự nhắm ngay chưởng của Nhược Yên, liền đẩy Vân Ca về phía Nhược Yên.

Nhược Yên vội vàng đẩy Vân Ca đón lấy một chưởng của Chân Nương, lòng bàn tay chạm vào nhau liền dấy lên nội lực.

Nhược Yên cảm thấy khó chịu trong ngực, cuối cùng không nhịn được phun ra ngụm máu tươi, toàn thân run rẩy khụy xuống đất, đau đớn từng cơn truyền khắp gân cốt toàn thân, khiến Nhược Yên run rẩy ôm chặt mình, không cam lòng nhìn Chân Nương, "Để lại... để lại tiên đan!"

"Tam muội, ta khuyên ngươi nhanh chóng ăn tiên đan đi, nếu không ngươi sẽ xuống thẳng hoàng tuyền, đến lúc đó gặp Diêm Vương kêu oan cũng không còn kịp rồi." Chân Nương cười lạnh, nàng bỏ tiên đan vào áo, cẩn thận nhìn lại một lần, sau đó kéo Vân Ca, "Ngươi còn dùng được, đi theo ta!"

"Buông ta ra!" Vân Ca kêu to, cảm thấy đau đớn truyền đến từ cổ tay, sen vàng trong tay rơi xuống đất, nàng nhịn đau giãy dụa nhưng không được, Chân Nương đã kéo nàng chạy đến đường hầm vừa xuất hiện khi nãy.

"Để lại tiên đan!" Hợp Hoan nhanh chóng chạy đến tấn công Chân Nương, "Nhị tỷ, đừng làm hại con mọt sách!"

Ngân châm trên tay Chân Nương lóe sáng bắn về phía Hợp Hoan, nàng vội vàng tránh thoát, kế đến Chân Nương nhếch miệng cười lạnh, Hợp Hoan chưa kịp hiểu rõ Chân Nương muốn làm gì, bỗng nhiên cảm giác đau đớn truyền đến từ ngực, Hợp Hoan cúi đầu nhìn đã thấy một cây ngân châm đâm vào ngực mình rồi.

Cảm giác tê dại truyền đến từ tâm mạch, làm Hợp Hoan không nhịn được ngã khụy xuống đất kêu to: "Nhị tỷ!"

Chân Nương lạnh lùng trừng mắt nhìn Hợp Hoan, "Nếu muốn thắng ta, nói thật, sợ rằng ngươi luyện thêm mười năm nữa cũng vô ích thôi!" Vừa dứt lời, Chân Nương đã kéo Vân Ca chạy vào đường hầm.

Chạy được một lúc, bỗng nhiên Chân Nương buông tay Vân Ca, nói: "Được rồi, bây giờ ngươi muốn trở về cũng được, tuyệt đối ta không cản ngươi!"

Vân Ca căm hận trừng mắt nhìn nàng, "Ta không hiểu, rốt cuộc ngươi muốn gì? Vì sao tự nhiên lại bán đứng ta!"

Chân Nương cười đầy thâm hiểm, "Bán đứng ngươi chỉ để dời chú ý của mọi người đi thôi, ta sẽ lợi dụng thời cơ đánh bại bọn họ." Vừa dứt lời, nàng đến gần Vân Ca, "Nghĩ đi, có lẽ ngươi phải giúp ta rồi, không phải sao?"

"Hiện giờ ai cũng xem ta là tiểu nhân rồi, làm sao ta trở về được?" Trong lòng Vân Ca đầy đau buồn, "Ngươi đã đẩy ta đến chỗ bất nghĩa!"

"Thì sao nào? Không phải ta bắt ngươi làm con tin rồi còn gì?" Chân Nương cười nhạt, "Ngươi yên tâm, các nàng sẽ đoán được quan hệ của chúng ta là gì, phải không nào?"

"Nhưng còn Tô Hoán Thần, hắn..." Vân Ca đưa tay nói: "Trả tiên đan cho ta!"

"Yên tâm, ta đảm bảo Tô Hoán Thần sẽ không sao." Chân Nương gật đầu chắc chắn, "Theo tính khí của tam muội, nàng thà chết chứ không để Tô Hoán Thần gặp chuyện gì, nhất định sẽ để Tô Hoán Thần ăn tiên đan, nếu ngươi không tin có thể đánh cược với ta một lần thử xem?"

"Thật sao?" Vân Ca nghi ngại nhìn Chân Nương nhưng vô ích, không thể nhìn thấu con người kia đang nghĩ gì?

"Ngươi không tin cũng được, nhưng quay lại thử đi." Chân Nương mỉm cười rét lạnh, "À quên, nhưng nếu các nàng hỏi làm sao ngươi thoát khỏi tay ta, ngươi sẽ trả lời sao?"

"Chuyện này..." Vân Ca mâu thuẫn không trả lời được, căm hận nói: "Ngươi thật đáng sợ!"

Chân Nương cười lạnh, bước về trước một bước, tiếp tục nói: "Ta không biết con đường này sẽ dẫn đến đâu? Nhưng mà chỉ có thể rời khỏi bằng con đường này thôi, biển rộng mênh mông thế này chỉ có ngươi dùng khả năng khống chế bọn quái vật biển mới giúp ta bình yên trở về cạnh bà bà." Vừa dứt lời, đột nhiên Chân Nương dừng bước chân, quay đầu nhìn Vân Ca, "Nếu như thoát khỏi đây, ngươi có thể trở về Đại Chiếu của ngươi, ngoài ra còn có thể giải thích với bọn họ ngươi thoát khỏi tay ta bằng cách điều khiển bọn quái thú dưới biển kia, chắc chắn các nàng sẽ không nghi ngờ ngươi."

"Ngươi! Được, ta đi!" Vân Ca chần chừ nhìn nàng, hiện giờ không thể nghĩ được gì nữa, chỉ có thể làm theo lời Chân Nương thôi.

Chân Nương mỉm cười hài lòng, quay đầu im lặng bước đi.

Vân Ca không tự chủ được quay đầu nhìn phía sau, Tô Hoán Thần, nếu như trời cao để cho ngươi tiếp tục sống, ta sẽ dụng tâm làm cho ngươi quên Nam Cung Nhược Yên, cùng ta sống trọn đời trọn kiếp...

"Hợp Hoan... Hợp Hoan..." Mộ Ly vừa nói, vừa cố hết sức đến gần Hợp Hoan, đau đớn truyền đến từ sau lưng làm gương mặt nàng đều đầy mồ hôi lạnh.

Hợp Hoan lo lắng nhìn Mộ Ly, nhịn đau đến gần Mộ Ly, "Nàng đừng cử động, ta sẽ lấy ngân châm ra giúp nàng." Vừa dứt lời, dùng sức nhổ ra ngân châm trên lưng Mộ Ly.

Ngân châm rời khỏi cơ thể làm Mộ Ly run lên, đau đớn biến mất giúp nàng ngồi thẳng người, nàng dùng sức ngồi dậy, không kịp nghĩ nhiều liền giúp Hợp Hoan lấy ngân châm ở ngực, "Nhị tỷ thật độc ác, nếu như ngân châm này ghim sâu thêm chút nữa sẽ làm tổn thương tâm mạch, khó bảo toàn được tính mạng!"

"Ả không phải nhị tỷ của chúng ta nữa!" Hoài Băng đến cạnh Tiểu Phách Tử, vội vàng giúp Tiểu Phách Tử giải huyệt tê, "Nhị tỷ của chúng ta không phải là dạng người không niệm tình tỷ muội như thế?" Giọng nói Hoài Băng nghẹn ngào, Hoài Băng ôm chặt ngực, nhớ đến từng chiêu vừa rồi, không chiêu nào là không đầy sát khí, muốn đẩy đối phương vào chỗ chết!

"Nhược Yên! Nhược Yên!" Hoán Thần chịu đau nhanh chóng đến cạnh Nhược Yên, ôm chặt nàng, run rẩy cầm lấy tiên đan bên trong đóa sen vàng nói: "Nhanh ăn tiên đan đi, nàng không được xảy ra chuyện!"

Nhược Yên dùng hết sức đẩy tay Hoán Thần, "Vậy... nàng thì sao?"

"Ta..." Hoán Thần cười nhạt, "Ta... ta không chết được..."

"Đáng chết!" Tiểu Phách Tử căm hận kêu to, nhìn đóa sen vàng Vân Ca để lại, nhưng còn tiên đan đã bị Chân Nương cướp mất, nàng nắm chặt nắm đấm, quay đầu nhìn Hoán Thần, vội vàng nói: "Con mọt sách, nếu như sen vàng sinh ra tiên đan, không bằng ngươi ăn đóa sen vàng này vào đi, nói không chừng có thể giúp ngươi giải được chất độc."

"Khụ..." Hoài Băng ôm ngực nhìn Mộ Ly, "Lục muội, Tiểu Phách Tử nói đúng không?"

Mộ Ly nhịn đau gật đầu, "Sen vàng cũng là vật hiếm có, có lẽ chúng ta... có lẽ chúng ta nên thử một lần!" Nàng lo lắng nhìn Nhược Yên cùng Hoán Thần, "Việc này không nên chậm trễ, hai người chia nhau ăn tiên đan cùng sen vàng này đi, chúng ta sẽ đánh cược với ông trời lần này!"

"Hoán Thần..." Nhược Yên cầm tay Hoán Thần thật chặt, mỉm cười, "Nếu... nếu như ăn tiên đan sẽ giúp nàng sống... vậy... nàng ăn tiên đan đi... bệnh của ta... có lẽ còn chịu được một thời gian nữa!"

"Nếu như ta giải độc, vậy trên đời này còn thuốc nào giải độc cho nàng được nữa?" Hoán Thần lắc đầu, vội vàng đưa tiên đan đến môi Nhược Yên, "Mau ăn tiên đan đi..."

"Ha ha... ha ha..." Đột nhiên Nhược Yên lại cười to, nàng cười một cách thê lương làm người ta nhìn không thấu bên trong tiếng cười ấy chứa đựng bao nhiêu đau khổ?

"Nhược Yên!" Hoán Thần đau lòng ôm chặt nàng, "Đừng như thế... nàng mau ăn đi! Nếu như nàng không thể bình yên... cho dù ta có chết cũng không an lòng được!"

"Ta cùng nàng sớm đã là một thể! Sớm đã là một thể rồi!" Nước mắt Nhược Yên không nhịn được chảy xuống, đột nhiên nàng ôm chặt gương mặt Hoán Thần, "Ta chết... nàng không thể sống một mình... nhưng nàng có biết... nếu như nàng chết ta cũng không thể sống một mình được, nàng biết không?"

Trong lòng Hoán Thần đau nhói, nhìn không rõ lệ nóng trên mặt nàng, chỉ biết bản thân mình giờ đây cũng đã tuôn trào nước mắt, từng giọt nước mắt chảy xuống trên ngực Nhược Yên, "Đừng... ngốc như thế..."

"Hoán Thần..." Nhược Yên nấc nghẹn, đột nhiên run lên mãnh liệt, há miệng phun ra ngụm máu tươi, "Chúng ta... không bằng... hai chúng ta cùng nhau..." Nhược Yên nắm tay Hoán Thần thật chặt, đôi mắt to đẫm lệ nhìn Hoán Thần, "Cùng nhau..."

"Ta không để cho nàng làm chuyện điên rồ..." Hoán Thần mỉm cười, nụ cười ôn nhuận giống như lần đầu gặp gỡ, vẫn ấm áp đủ để người ta khắc ghi trong lòng, cả đời cả kiếp.

Hoán Thần bỏ tiên đan vào miệng, đột nhiên hôn lên môi Nhược Yên, đầu lưỡi bá đạo len vào miệng Nhược Yên, dùng sức đưa tiên đan vào miệng Nhược Yên.

Hoán Thần cắn chặt răng ôm lấy mặt Nhược Yên, cánh môi ôn nhu vuốt ve đôi môi Nhược Yên, không để cho nàng trả lại tiên đan.

"Ưm..." Nhược Yên lo lắng giãy dụa, Hoán Thần, đừng... đừng mà...

Nét cười trên mặt Hoán Thần dần dần hiện rõ, nước mắt nàng chảy xuống, càng thêm thâm tình hôn lên môi Nhược Yên, dường như nàng chỉ muốn dùng tình ý cả đời của mình hóa thành nụ hôn này.

Nhược Yên, chỉ cần nàng bình yên, ta không hối tiếc rồi, tha thứ cho ta...

Qua hồi lâu Nhược Yên vẫn chưa nuốt tiên đan, nước mắt nàng càng lúc càng nhiều làm ướt mặt Hoán Thần, nàng muốn điểm huyệt tê của Hoán Thần, nhưng bản thân đang phát bệnh trở nên yếu ớt, không cách nào thay đổi mọi chuyện nữa rồi.

"Con mọt sách..." Trong lòng Tiểu Phách Tử đau xót, nhìn sen vàng trong tay, "Vì sao ngươi chỉ có một viên tiên đan?"

"Tam tỷ..." Nước mắt Hoài Băng rơi liên tục, thở dài, không lẽ hai người thật sự âm dương cách biệt sao?

Hợp Hoan nhìn Nhược Yên, cảm thấy có chút kỳ lạ, "Mọi người nhìn kìa, hình như tam tỷ không ổn rồi!"

"Mau tách hai người ra!" Mộ Ly không nhịn được kêu to.

Tiểu Phách Tử cùng Hoài Băng gật đầu, cùng nhau kéo hai người ra.

Nhược Yên liên tục ho kịch liệt, sắc mặt dần trở nên tái xanh, phun ra tiên đan.

Tiên đan rơi xuống hồ, vừa chạm nước liền như một viên sắt được nung đỏ, khơi lên vô số bọt nước làm mặt nước sôi lên, rồi chìm sâu xuống đáy.

Mộ Ly hoảng sợ, "Tiên đan này có độc!" Vừa dứt lời, Mộ Ly hốt hoảng cầm ngâm châm trong tay, vừa đỡ Nhược Yên giúp nàng châm ngay tâm mạch, kêu to: "Tam tỷ! Tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy đi!"

Đôi mắt Nhược Yên nhắm chặt, hơi thở càng lúc càng yếu.

"Nhược Yên..." Hoán Thần không hề nghĩ đến điều này, nàng không ngờ mọi chuyện lại dẫn đến kết quả như thế, nàng cố hết sức muốn nắm lấy đôi tay đang rũ xuống của Nhược Yên, nhưng chỉ cảm thấy đôi mắt tối sầm lại, bất chợt ngất đi.

"Con mọt sách!" Tiểu Phách Tử ném sen vàng đi, chạy đến đỡ Hoán Thần, hốt hoảng thăm dò hơi thở của nàng, sau đó ngẩng đầu nhìn Mộ Ly, "Mau cứu Hoán Thần, mau cứu nàng!"

Mộ Ly nhíu chặt chân mày, trong tình thế nguy cấp thế này khiến nàng vô cùng bối rối không biết nên làm gì?

"Cứu tam tỷ, cứu con mọt sách, Mộ Ly, nàng có thể làm được!" Đôi mắt Hợp Hoan đẫm lệ, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, nàng nhìn Mộ Ly cực kỳ thành khẩn, dường như Mộ Ly chính là hi vọng cuối cùng.

"Ta...ta..." Giọng nói Mộ Ly nghẹn ngào khó nói ra, trong lòng loạn như ma.

Hoài Băng rưng rưng nhìn xuống hồ, nếu như tiên đan này là kịch độc, vậy tiên đan thật, chắc chắn còn ở nơi này!

Có lẽ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net